Edit: Vyka

Beta: Lam

Đáng sợ thật! Đúng là thế giới này cái gì kỳ lạ cũng có.

Thẩm Khác lại có thể vì tiền mà làm cái việc này nha!

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

[Có thể đó là bạn gái cũ đó.]

[Đến niên kỷ này rồi thì ai mà chẳng có người yêu cũ chứ. Dĩ nhiên là ngoại trừ chúng ta ra. Nhưng mà trọng điểm không phải là việc này.]

[Trọng điểm là cậu có suy nghĩ như thế nào.]

[Anh ta sống ở đối diện nhà cậu, mỗi ngày đều chạy đến nhà cậu ăn cơm chùa, nhưng lại chẳng làm chuyện gì quá đáng với cậu cả.]

[Mẹ ơi, từ nay về sau con sẽ không ship couple nữa đâu.]

Chu Châu lướt màn hình điện thoại liên tục, cuối cùng cũng gửi tới một bức ảnh.

Trong bức ảnh là cảnh giường chiếu của một nam một nữ, đúng nghĩa đen của hai chữ giường chiếu luôn. Người đàn ông quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, mắt nhắm nghiền, gương mặt trầm lặng. Người phụ nữ ăn mặc cực kỳ mát mẻ, cơ thể với gương mặt kề sát lại, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Trông giống như bức ảnh tự sướng của một đôi tình nhân.

Người đàn ông chính là Thẩm Khác, người phụ nữ thì không biết, nhưng có thể đoán được đó là một mỹ nhân thông qua dáng người và khuôn mặt xinh đẹp.

Đáy lòng Đường Vãn Vãn không hề dao động sau khi xem xong bức ảnh, cô gửi cho Chu Châu một tin nhắn: [Thẩm Khác combat* không biết mệt.]

Chu Châu: [?]

Chu Châu: [Cậu đang khởi động sẵn xe cho mình đấy à?]

Đường Vãn Vãn: [?? Xe gì cơ.]

Chu Châu copy lại câu tin nhắn trên của Đường Vãn Vãn, còn nhấn mạnh chữ “Sóng” bằng màu đỏ: [Sóng ngực** dâng trào.]

(*Sóng này Thẩm Khác không biết mệt: Sóng này hay Wave này là thuật ngữ game, còn gọi là combat.)

(**Chu Châu không hiểu nên tưởng Đường Vãn Vãn nói tới rãnh ngực, sóng ngực.)

Đường Vãn Vãn gửi qua một dấu chấm lửng rồi im lặng không trả lời.

Cô lười giải thích cho cô ấy.

Ý của cô muốn nói là, Thẩm Khác có thể có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm bạn gái, cho dù kết quả có ra sao thì anh cũng không thể nào chịu thiệt thòi.

Đồ ăn trong nồi đã chín, cô tắt máy bắt đầu dọn đồ ăn ra.

Đồ ăn được mang lên bàn, theo thói quen cô hướng tới sô pha trong phòng khách hét lớn: “Thẩm Khác, ăn cơm.”

Không ai trả lời.

Sô pha không một bóng người.

Thẩm Khác, người lúc nào cũng dính chặt với sô pha giờ phút này lại không biết đã chạy đi đâu.

Đường Vãn Vãn đi đến cửa phòng 602 ở đối diện gọi anh ăn cơm, vừa mới nhấn chuông cửa thì trong phòng truyền đến tiếng di động của cô. Đường Vãn Vãn đi vòng trở về nhà, lần tìm dựa theo tiếng chuông di động vang lên, lúc cô tìm được di động thì cũng nhìn thấy màn hình hiện tên người gọi đến, là mẹ Đường.

Trong điện thoại mẹ Đường dặn dò cô chuyện xem mắt vào cuối tuần, Đường Vãn Vãn luôn luôn trả lời qua loa hai tiếng.

“Con mau ghi lại tên nhà hàng và số điện thoại của người đàn ông kia vào [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc] đi.” Mẹ Đường nói: “Bây giờ mẹ sẽ đọc cho con nghe, con ghi lại từng thông tin một đi nhé.”

Mẹ Đường biết rõ tính cách con gái mình, cô có thể không xem tin nhắn gửi đến trong điện thoại, nhưng mà chắc chắn cô sẽ lật xem lại những thứ được ghi trên sổ tay ghi chép mỗi ngày.

Đường Vãn Vãn không lay chuyển được mẹ già, vì vậy lấy sổ ghi chép từ trong túi ra chép lại địa chỉ nhà hàng nơi cô đi ăn vào cuối tuần, cùng với số điện thoại của người đàn ông kia.

Cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Khác đứng ở trước cửa nhà với một miếng băng gạc trên trán. Không biết đã đứng đó bao lâu.

“Mặt anh bị làm sao vậy?” Đường Vãn Vãn hỏi.

“Tôi bị ngã.” Thẩm Khác qua loa giải thích một câu, ngược lại hỏi cô: “Cuối tuần này cô lại định đi xem mắt à?”

“Không phải việc của anh.” Đường Vãn Vãn thấy vết thương trên trán anh không có gì đáng lo, cô liền ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm.

Thẩm Khác bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn sổ tay ghi chép nằm trên bàn ăn, sau đó không dấu vết mà di chuyển tầm mắt sang hướng khác, vào phòng bếp rửa tay rồi cầm một bộ chén đũa đi ra.

Thực ra anh vừa mới ăn cơm chiều ở chỗ nhà họ Thẩm, lúc này có hơi ăn không vô, nhưng mà vẫn miễn cưỡng ăn một chén cơm.

Hôm nay Thẩm Khác nhốt mình trong phòng hí hoáy với người máy, bất thình lình ngủ quên nên đã ngã cắm đầu trên người máy. Đến khi tỉnh dậy thì phát hiện cái trán anh bị móng vuốt của người máy chọc vào, chảy rất nhiều máu.

Trong nhà có một cái hộp thuốc, nên anh chỉ tự xử lý đơn giản qua loa.

Buổi chiều anh nhận được điện thoại của bà nội Thẩm, gọi anh quay về nhà một chuyến.

Kết quả sau khi trở về, bà nội Thẩm thấy cái trán bị thương của Thẩm Khác liền đau lòng mà trách mắng, vội vàng cho gọi bác sĩ tư nhân nhà Thẩm lại đây giúp anh băng bó vết thương lại một lần nữa, nhân cơ hội đó đưa anh trở lại nhà họ Thẩm.

Diện tích nhà họ Thẩm vô cùng lớn, bao gồm hơn mười mẫu đất, kiểu mẫu loại trang viên. Ba thế hệ nhà họ Thẩm đều sống tại nơi này.

Đầu năm nay, sau khi Thẩm Khác trở về nước, vừa mới bắt đầu ở lại nhà họ Thẩm thì bỗng một ngày, anh muốn sửa sang lại cái phòng cũ ở trong tiểu khu Hạnh Phúc thật tốt. Người trong gia đình cũng mặc cho anh càn quấy, không nghĩ tới việc sau khi sửa sang xong anh lại một mình lặng lẽ dọn qua đó ở.

Toàn bộ người nhà đều không đồng ý.

Không nói đến điều kiện khách quan nhà họ Thẩm tốt hơn rất nhiều so với tiểu khu Hạnh Phúc, chỉ riêng chứng bệnh ham ngủ của Thẩm Khác đã đủ làm người nhà lo lắng vạn phần. Ngộ nhỡ ngã đập mặt, bên cạnh không có ai chăm sóc thì làm sao, tuy nhiên cũng chẳng lay chuyển được Thẩm Khác.

Vấn đề này lại được nhắc đến trên bàn ăn ngày hôm nay, nhưng Thẩm Khác lại ậm ờ cho qua.

“Cháu thật sự muốn tiếp tục ở lại tiểu khu Hạnh Phúc thì đưa dì Trương qua nhé, có thể nấu cơm cho cháu.” Bà nội Thẩm rốt cuộc đau lòng cháu trai của mình, nhìn đến cái trán bị thương của Thẩm Khác lại nói: “Đưa bác sĩ Mã cùng qua luôn.”

“Nhà cũ nhỏ như thế, chứa sao được nhiều người như vậy chứ.” Thẩm Khác nói: “Cháu cảm thấy phiền nhất là khi có người ở bên cạnh cháu.”

Ông nội Thẩm nâng bút lông lên viết chữ: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, học cái gì hay ho thì không học lại học phải cái tính ích kỷ, lâu rồi sẽ thành thói quen đấy.”

“Độc lập tự chủ cũng là một loại ích kỷ đáng khen ngợi đó ạ.” Thẩm Khác cà lơ phất phơ đi ra ngoài.

Bà nội Thẩm: “Cháu đi đâu đấy?”

Thẩm Khác: “Đi làm việc lớn.”

Ông nội Thẩm hừ một tiếng: “Cháu thì có thể có việc lớn gì?”

Thẩm Khác: “Một việc lớn liên quan đến vấn đề nối dõi tông đường.”

Mắt thấy không ngăn cản được anh, bà nội Thẩm dặn dò nói: “Để tài xế đưa cháu về, đừng tự mình lái xe.”

“Hai vợ chồng Thẩm Lực con cũng không hỏi han quan tâm con trai mình.” Thẩm Khác đi rồi, bà nội Thẩm không vừa lòng khiển trách con trai bà.

Thẩm Lực là ba của Thẩm Khác. Ông và vợ đều chỉ tập trung cho sự nghiệp, dành rất ít thời gian ở nhà.

“Quan tâm làm gì. Bà không nghe cháu nó vừa mới nói cái gì à.” Ông nội Thẩm chấm bút lông vào nghiên mực nói: “Cháu trai bà chắc lại tới chỗ cô gái mưa đó rồi. Sợ mấy lão già chúng ta cản trở mà thôi.”

Bà nội Thẩm: “Tôi sợ nó bị phụ nữ bên ngoài làm tổn thương.”

“Đấy là vì bà tưởng cháu bà là Đường Tăng đấy.” Ông nội Thẩm không chút lo lắng: “Là người nuôi dưỡng nó từ nhỏ đến lớn, nó là loại người gì chẳng lẽ tôi không hiểu rõ sao? Con người nó xấu xa cực kỳ, mấy cô gái lẳng lơ ở bên ngoài dám thử cắn một miếng thịt của nó đi. Nó có thể lột da rút xương mấy cô ả đó từ khoảng cách xa xa đấy.”

Thẩm -xấu xa – Khác đang bị bát cơm trắng hớp hồn. Anh nhân lúc Đường Vãn Vãn đang thu dọn chén bát thì lấy di động chụp lại thời gian và địa điểm xem mắt trong sổ tay ghi chép tính năng máy xúc cô đặt ở trên bàn.

Thẩm Khác ung dung chụp xong tấm hình, tiện tay lật xem sổ tay ghi chép, lướt đến một trang có viết tên của anh thì dừng lại chăm chú nhìn.

Ohh.

[Không bao giờ ngờ tới, Thẩm Khác lại có thể nghèo đến mức nhặt ve chai như thế.]

Thẩm Khác nhìn thấy dòng chữ đấy, lúc này mới sực nhớ tới mình chính là nhân vật đã phá sản.

Chính nhờ nó, nếu không Đường Vãn Vãn cũng sẽ không cho phép anh ở đây ăn ké cơm mỗi ngày được.

Ặc, Đường Vãn Vãn đúng là vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.

Đường Vãn Vãn bỏ chén đũa bẩn vào trong máy rửa chén, từ phòng bếp đi ra, thấy Thẩm Khác đang lục lọi [Sổ tay ghi chép tình năng máy xúc] của mình, cô vọt đến giật lại: “Anh có biết kiếp này xem trộm đời tư của người khác kiếp sau mắt sẽ thối rữa không hả?”

“Tưởng ai cũng mê mình à, có trưng trước mắt tôi thì tôi cũng không thèm xem.” Thẩm Khác nằm liệt trên sô pha, cà lơ phất phơ mà nói  nói: “Đường Vãn Vãn, không phải cuối tuần này cô đi xem mắt sao? Bởi vì tôi ăn cơm ở nhà cô mấy hôm rồi, nên hôm nay tôi sẽ dạy cho cô một tuyệt chiêu, đảm bảo cô sẽ xem mắt thành công.”

“Tôi biết rồi.” Đường Vãn Vãn vạ miệng nói: “Một chữ thôi—— ngủ.”

Thẩm Khác: “? Cô lặp lại lần nữa xem.”

Đường Vãn Vãn cất sổ tay ghi chép lại, khép miệng không nói lời nào.

“Đường Vãn Vãn, tam quan của cô không bình thường chút nào.” Thẩm Khác chậm rì rì nói: “Có cần tôi đưa cô đến trường quản giáo để được cải cách giáo dục lại không.”

Đường Vãn Vãn không quan tâm đến anh, cô càng không để ý Thẩm Khác càng nhảy dựng lên, lẩm ba lẩm bẩm không yên.

“Anh không có cuộc sống về đêm à?” Đường Vãn Vãn bực mình: “Mỗi buổi tối đều ở lại nhà của tôi làm gì? Tôi phải tố cáo với bạn gái của anh.”

Thẩm Khác nhìn cô, vô cùng chân thành nói: “Bạn gái tôi sẽ không để ý.”

Quỷ mới tin anh ấy.

Đường Vãn Vãn mở khóa di động, chạm vào cuộc trò chuyện của mình và Chu Châu, hỏi cô ấy người phụ nữ chụp hình cùng với Thẩm Khác là ai, có phương phức liên lạc của người đó không.

Chu Châu: [Cậu muốn xé xác cô ta à?]

Đường Vãn Vãn: [Mình muốn cô ta nhanh chóng mang tên quái thai Thẩm Khác đi.]

Chu Châu: [Cậu mới vừa xé xác tên thanh mai trúc mã của cậu à?]

Đường Vãn Vãn: [Mình tự xé xác chính mình đây. Bớt nói nhảm đi, mau đưa mình cách thức liên hệ của cô ta.]

Một lúc sau, Chu Châu trả lời: [Bức ảnh này được truyền tay nhiều người rồi, mình không tìm được chủ nhân.]

Thẩm Khác nằm liệt trên ghế sô pha, hết sai Đường Vãn Vãn đi lấy nước, lại sai cô tìm đôi dép lê bị anh đá đi, không có lúc nào là yên tĩnh.

Đường Vãn Vãn thật sự không nhịn anh nổi nữa nên lập tức gửi đến di động anh bức ảnh giường chiếu kia: “Đưa cho tôi số điện thoại của bạn gái anh.”

Thẩm Khác nhấp mở bức ảnh, khóe miệng phút chốc cứng lại: “Làm sao cô lại có bức ảnh này?”

“Không liên quan đến anh.”

“Cô gh…” Anh nhìn Đường Vãn Vãn, vội vàng nuốt hai chữ “En” vào trong bụng, ngược lại hai mắt anh híp lại, giọng điệu khiêm tốn: “Cô ngưỡng mộ cô gái đó à?”

Ngưỡng mộ cái ông cố nội nhà anh ấy! Đường Vãn Vãn đảo mắt khinh thường.

Bề ngoài Thẩm Khác nhìn như có vẻ không hề để ý, anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một số người có thể vì tiền mà làm mọi thứ mà.”

Đường Vãn Vãn: “?”

Khóe miệng Thẩm Khác giật giật, suy nghĩ một lát rồi chủ động tìm tới cái chết mà nói: “Đường Vãn Vãn này, hay là cô bao nuôi tôi đi, tôi có thể giảm giá cho cô.”

?!

Não của Đường Vãn Vãn dường như đã bị một cơn gió cuốn bay.

Trời đất ơi, Ngọc Hoàng Đại Đế ơi, Thẩm Khác và người phụ nữ kia vậy mà lại là Loại! Quan! Hệ! Đó!

Thẩm Khác lại có thể vì tiền mà làm vịt*.

(*Làm trai bao)

Đường Vãn Vãn kinh ngạc tới mức một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần được.

“Tôi tôi tôi…” Đường Vãn Vãn tôi tôi hồi lâu, sau đó không tôi tiếp nữa.

Cô còn có thể nói cái gì tiếp đây? Không lẽ hỏi anh tối mai có muốn ăn ngưu hoàng* bồi bổ hay không à? Hay là để anh tự làm đồ ăn riêng mỗi ngày vậy?

(*Một món ăn tráng dương bổ thận)

Thẩm Khác cực kỳ không biết xấu hổ nói: “Giá cả phù hợp, kỹ năng gì cũng có. Chúng ta có nền tảng tình cảm, không cần bồi dưỡng vẫn có thể trực tiếp làm. Tôi có chút khó khăn nên dù là chỗ người quen, tôi chỉ giảm giá 12% cho cô thôi nhé.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Thẩm Khác ngoài miệng thì than nghèo, trong khi đó lại đang bình tĩnh gửi cho luật sư của anh bức ảnh giường chiếu kia.

Luật sư, người đặc biệt hiểu rõ về anh: [Tìm nguồn gốc sao?]

Thẩm Khác: [Uhm.]

Luật sư: [Đã hiểu.]

Dù sao danh tiếng của cậu chủ nhà họ Thẩm chẳng khác gì sấm truyền bên tai – Ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, tôi phải giúp cho nửa đời sau của anh ta không dính một tí tị tì ti gì tới mấy thứ tình dục nha.

Với tư cách là luật sư của Thẩm Khác, trước đây anh ta từng tiếp nhận không ít các vụ ảnh chụp thế này, do đó vô cùng hiểu rõ phải triển khai hành động như thế nào. Mặc dù bức ảnh này không phải là photoshop, nhưng nếu do Thẩm Khác gửi cho anh ta thì chắc chắn mấy bức ảnh này là “Hàng fake”.

Thẩm Khác có chứng bệnh thèm ngủ, lúc phát bệnh thì bất cứ lúc nào hay bất kể chỗ nào anh đều có thể ngủ. Nếu anh phát bệnh mà bên cạnh vừa hay có kẻ  có mưu đồ xấu xa, kẻ đó hoàn toàn có thể thừa cơ làm chút chuyện khiến người khác không thể nhìn.

Rõ ràng là nữ chính trong bức ảnh giường chiếu đã làm ra chuyện này. Tuy là bức ảnh được sắp đặt từ trước, nhưng nếu bức ảnh bị khui ra ngoài, nhất định sẽ bị kẻ có ý đồ xấu bịa ra một câu chuyện nào đó.

Buổi tối cuối tuần, tầng cao nhất của nhà hàng Nam Hồ.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên nhà hàng, Đường Vãn Vãn bước thẳng đến bàn ăn đã được đặt trước.

Vào đúng thời gian dùng cơm, các bàn ăn bên trong nhà hàng hầu như đều có người, nhưng cảnh vật xung quanh lại cực kỳ tĩnh mịch. Những vị khách đến dùng cơm chỉ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, khung cảnh nhẹ nhàng với âm nhạc cổ điển du dương. Cảnh đêm ngoài cửa sổ rực rỡ, bên trong là ngọn đèn dịu nhẹ ấm áp. Hòa mình vào trong nhà hàng thanh nhã như vậy, cả thể xác và tinh thần được thả lỏng, ngay cả âm thanh va chạm của dao nĩa cũng làm người khác cảm thấy êm tai.

Đêm nay, hiếm khi Đường Vãn Vãn không mặc đồ bảo hộ dạng yếm, thay vào đó là một chiếc váy liền áo tạo cảm giác như tiên nữ, tóc được tạo kiểu thoải mái, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Theo hướng một cô gái xinh đẹp, phong cách ôn hòa rất khác so với bình thường, giống như một người khác mà không phải Đường Vãn Vãn cộc cằn mọi ngày.

Tất cả đều là thành quả của mẹ Đường.

Hôm nay Mẹ Đường mang một bộ trang phục bước đến tiểu khu Hạnh Phúc như bước ra chiến trường, ép Đường Vãn Vãn thay váy và giày cao gót, lại kéo cô đi trang điểm một hồi. Sau khi cảm thấy đã sửa soạn ổn thỏa, bà lại tự mình lái xe đưa cô đến nhà hàng.

Đường Vãn Vãn ngồi trước bàn được đặt trước, nhân viên phục vụ rót một ly nước chanh rồi rời đi. Người xem mắt vẫn chưa đến, mẹ Đường nói với cô đối tượng xem mắt lần này họ Trương.

“Họ Trương, vô cùng mạnh mẽ, vừa nghe đến liền thấy tràn trề sức mạnh. Con tỉ mỉ suy xét một chút xem xem.” Mẹ Đường đánh giá một câu như thế trên đường đến nhà hàng.

Nhân phẩm thế nào thì Đường Vãn Vãn cũng không nhìn ra, cô nhấp một ngụm nước chanh nhưng chỉ thấy vị ngọt của mật ong quá nhiều.

Trong lúc chờ đợi, cô ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ một hồi thì nhận được tin nhắn từ người xem mắt, anh ta nói có thể sẽ đến hơi muộn đôi phút vì trên đường đang tắc đường.

Bụng Đường Vãn Vãn đã cồn cào, liên tục kháng nghị. Cô thầm nghĩ sẽ đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, nếu anh ta còn chưa đến thì cô sẽ gọi đồ ăn và ăn trước.

Đặt đồng hồ bấm giây, năm phút đồng hồ vừa hết, cô nâng tay đang định gọi nhân viên phục vụ tới thì ánh mắt bị một người đàn ông hấp dẫn thu hút sự chú ý.

Người đàn ông mặc một bộ quần tây đen áo sơ mi trắng, thắt cà vạt mảnh tối màu, trên tay khoác một cái áo khoác.

Nếu như bộ đồ này phối ở trên người bình thường, nếu phối không tốt sẽ giống như một người bán bảo hiểm. Nhưng khung xương và khí chất của người đàn ông này rất mạnh mẽ, nếu nói là mặc ra khí thế của một bậc Đế Vương cũng không quá đáng.

Anh ta vừa xuất hiện, lập tức trở thành tâm điểm của nhà hàng.

Đường Vãn Vãn bị khuôn mặt của người đàn ông hấp dẫn, sở dĩ bị hấp dẫn là bởi vì nó khiến cho cô có cảm giác đã thấy được khuôn mặt này ở một nơi nào đó rồi.

Người đàn ông cất bước đi về phía cô.

Phúc đến thì lòng cũng sáng ra*, đó không phải là người đàn ông gặm que cay ở công trường hay sao!

(*Có nghĩa là khi phước lành đến, trái tim của con người cũng mở ra và đầu óc của họ xuất hiện thông minh. Mô tả rằng mọi người có tư duy linh hoạt và hành động thích hợp khi họ gặp đúng thời điểm.)

Không phải là anh ta đến đây là để xem mắt với cô đó chứ.

Trùng hợp như vậy hở?

Đột nhiên.

“Đường Vãn Vãn, cô bỏ tôi đói chết rồi đây này.” Thẩm Khác không biết từ chỗ nào nhảy ra, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play