Đường đất.

Thẩm Thanh ôm bọc quần áo đi về phía thôn Đông Bá.

Thôn Đông Bá ở phía nam thôn Hoa Mai, đại khái mất bốn giờ đi đường.

Trong lòng Thẩm Thanh vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga khẽ hát.

Trên người không có lương khô, đói bụng thì hái mấy quả dại ven đường, cắn xuống vị chua lan tràn khắp khoang miệng, cô nhắm chặt hai mắt vì chát.

Bởi vì trên đường không người làm bạn, cho nên Thẩm Thanh đi rất nhanh.

Ngay khi cô đi đến cách thôn Đông Bá còn mấy km thì trời lại đột nhiên tối sầm lại.

Thẩm Thanh trong lòng thầm kêu thanh không tốt, sắp trời mưa.

Lúc này cách đó không xa mây đen nghìn nghịt sắp lan tới đây, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tia chớp cùng một tiếng sấm vang lên điếc tai.

Xong đời.

Cô đi vội quá nên không cầm theo dù!

Thẩm Thanh nhìn thoáng qua phương hướng mây đen, chạy nhanh, cầu nguyện chậm một chút nữa mới mưa.

Đáng tiếc vài phút sau, hạt mưa vẫn lộp bộp rơi xuống.

Không có dù, chỉ có thể lấy bọc quần áo che ở trên đầu, Thẩm Thanh vừa chạy vừa vội vàng nhìn xung quanh xem có nơi nào để trú mưa không.

Lúc này Thẩm Thanh nhìn thấy phía trước không xa có cây hòe già trăm năm tuổi, liền vội vàng chạy nhanh về phía cây hòe.

Nhưng ngay cả như vậy, trên người cô cũng đã bị nước mưa dội ướt hết một nửa.

Thẩm Thanh dựa vào thân cây, lo lắng không may sét có thể đánh tới chỗ mình hay không.

Trong lòng lại âm thầm tự an ủi: Sét chỉ đánh người ác, Vương gia còn chưa bị sét đánh, sao sét có thể đánh lên người mình được.

Đinh đinh.

Chính lúc này, âm thanh phía xa truyền đến, Thẩm Thanh theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra.

"Thẩm Thanh? Tôi còn tưởng rằng tôi nhận nhầm người, không ngờ thật là cô!" Một tay Lâm Dư giữ xe đạp, một tay khác cầm dù.

"Đội trưởng Lâm? Sao anh lại ở chỗ này?" Thẩm Thanh xoa xoa nước mưa trên mặt, nghi hoặc hỏi.

Lâm Dư dừng xe đạp lại, giải thích: "Tôi có chút việc gấp, phải đến công xã, vừa đi ngang qua nơi này thì thấy có người tránh mưa, cho nên lại đây nhìn."

Thẩm Thanh gật gật đầu, không đáp lời.

"Cô đang trở về thăm nhà mẹ đẻ sao?" Lâm Dư liếc liếc bọc quần áo phía sau Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh có chút xấu hổ, tiếp tục gật đầu.

"Này cho cô dù. Tôi xem tạm thời chưa tạnh mưa được, một lát nữa trời lại tối rồi, cô sắp xếp thời gian lên đường cho sớm." Lâm Dư khẳng khái đưa dù trong tay cho Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh lắc đầu như trống bỏi, "Không được không được! Mưa to như vậy, nếu anh đưa dù cho tôi, vậy anh làm sao bây giờ? Anh đi làm việc là cho xã đoàn chúng ta, tôi không thể chậm trễ công việc của anh được."

Vẻ mặt Lâm Dư nghiêm túc nói: "Đồng chí Thẩm Thanh, tuy rằng cô đã gả đến thôn Hạnh Mơ, nhưng thôn Đông Bá vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của cô! Tôi sao có thể ngồi yên coi như không nhìn thấy cô được? Nhanh cầm đi!"

Nhà mẹ đẻ.

Ba chữ này làm trong lòng Thẩm Thanh cảm thấy ấm áp.

Nàng nhận lấy dù trong tay Lâm Dư, cảm kích nói: "Vậy cảm ơn Lâm đội trưởng, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh."

Lâm Dư hơi hơi cong cong khóe môi, sải bước lên xe đạp, phất phất tay với Thẩm Thanh, "Chuyện nhỏ thôi, cô hãy chú ý an toàn, tôi đi trước đây."

Thẩm Thanh gật gật đầu, chỉ một lát Lâm Dư đã biến mất ở trong mưa.

Đối với đội trưởng đội sản xuất thôn Đông Bá, Thẩm Thanh cũng không quen thuộc.

Cô chỉ học đến tiểu học thì nghỉ, trong nhà còn có em trai em gái phải chăm sóc, căn bản không có thời gian chơi với các bạn cùng lứa tuổi.

Bất quá cô cũng đã từng nghe được chút chuyện của Lâm Dư.

Lâm Dư học xong trung học thì ở lại thôn Đông Bá, bởi vì anh làm việc kiên định lại có văn hóa, cho nên năm nay được đề cử làm đội trưởng đội sản xuất.

Nghe nói sau khi anh ấy lên làm đội trưởng, làm việc chính trực vô tư, hết lòng hỗ trợ bà con xã viên, danh tiếng ở đại đội Đông Bá cực tốt.

Hơn nữa khuôn mặt lại tuấn tú, bà mối đến làm mai đều san bằng cửa Lâm gia.

Nhưng anh ấy nhất định từ chối, nói là tạm thời chưa suy xét đến vấn đề cá nhân.

Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn tình hình này trong chốc lát sẽ không tạnh mưa ngay được.

Cô mở dù ra che đầu, vội vàng cất bước chạy về nhà.

Nhưng này càng tiến gần đến cửa hàng, bước chân cô ngày càng nặng nề.

Kiếp trước thời điểm 18 tuổi cô liền gả tới Vương gia, liên hệ với người nhà mẹ đẻ cũng càng ngày càng ít dần.

Mỗi năm chỉ có ngày lễ ngày tết, Thẩm Thanh mới có cơ hội trở về đoàn tụ với người nhà.

Người trong nhà tuy rằng không tính là sủng ái đối với cô, nhưng mỗi lần gặp mặt đều hỏi han ân cần.

Nhưng kiếp trước từ khi cô nhập viên đến tận lúc chết, thế nhưng không một ai tới liếc mắt xem cô một chút.

Em hai nói: "Chị, thân thể của chị vẫn luôn luôn tốt, sẽ không có chuyện gì đâu, chị cứ yên tâm. Em thật sự không tới được! Gần đây quán ăn rất đông khách, em không thể đi được."

Em ba nói: "Dạo này thật sự không được! Hiện tại đúng là cao điểm mùa du lịch, nếu em đi, sẽ không có ai làm việc cho anh rể? Em gọi điện cho mẹ, để bà tới chăm sóc chị."

Em tư nói: "Ai da chị à, em lại không phải bác sĩ, cho dù em có tới cũng không có cách nào chữa bệnh cho chị, không phải sao? Chị cũng biết người nhà Tuệ Tuệ gia vốn dĩ không hài lòng em, mấy ngày nay Tuệ Tuệ lại mang thai, em phải chăm sóc cẩn thận."

Mẹ ruột nói: "A Thanh à, mẹ biết con khó chịu. Nhưng con cũng thông cảm cho mẹ một chút, Tuệ Tuệ đang mang thai con cháu nhà chúng ta! Ngàn vạn không thể xảy ra sơ xuất gì. Con nhẹ nhàng nói vài câu với mẹ chồng bên kia, để bà qua chăm sóc con mấy ngày, chờ thêm vài ngày nữa mẹ sẽ đến chăm sóc con."

Lời nói kiếp trước văng vẳng bên tai Thẩm Thanh, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

Một ngày kia.

Cô chịu đựng đau đớn đứng ở trong buồng điện thoại công nghe họ cắt đứt điện thoại, sau đó cuộn tròn một góc, như một con chó già bị người vứt bỏ.

Cô rốt cuộc hiểu rõ, ngày lễ ngày tết hỏi han ân cần chỉ là thể hiện quan hệ gắn bó bên ngoài.

Quán ăn, cơ quan du lịch, còn có nhà vợ giàu có của em tư, đều là do bám lấy quan hệ với Vương Nam Hải mà có.

Bọn họ dẫm lên bả vai chính mình, bước tới chỗ cao.

Mà ở thời điểm cô bị bệnh cần người chăm sóc, một chân đạp bỏ!

Từ nhỏ cha mẹ luôn luôn dạy dỗ cô quan niệm trưởng tỷ như mẹ, có bao giờ nghĩ tới trưởng tỷ cũng là con gái bọn họ, không phải con bò già phải chăm chỉ làm việc.

Hốc mắt Thẩm Thanh ửng đỏ.

Bất tri bất giác đã đi đến trước cửa sân nhà mình.

"Chị cả! Chị cả đã về rồi!" Em tư Thẩm Hạo đang nghịch đất ở cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh trở về kích động kêu to.

Bỗng nhiên Thẩm Thanh có chút hoảng hốt.

Một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ như thế này khi nào lại biến thành bộ dáng máu lạnh như sau này, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?

"Chị cả! Sao hôm nay chị đã trở lại? Có phải trong xưởng anh rể được phát đồ ăn ngon, cho nên chị nhớ đến em hay không?" Thẩm Hạo ôm đùi Thẩm Thanh, không cần cô cho phép, đã tự tiện mở túi của cô ra.

Tìm một hồi, Thẩm Hạo cũng không tìm được đồ vật mình muốn, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Cái gì vậy, thì ra chả có gì cả."

Thẩm Thanh nhìn em trai, tươi cười trên mặt dần phai nhạt, cười lạnh một tiếng trong lòng.

Thì ra ngay từ sớm, tất cả đều có manh mối.

Kiếp trước cô chưa bao giờ đi tay không về nhà mẹ đẻ, cho nên mới không phát hiện ra.

Nói đến cũng buồn cười, Lưu Kim Mỹ chưa bao giờ để cô mang bất kì vật gì về nhà mẹ đẻ, tất cả những đồ ăn đó đều là khi thân thể cô còn tốt, dựa vào chút tay nghề làm chút việc lặt vặt kiếm tiền mua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play