Thẩm Thanh suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định lên núi bắt con lợn rừng kia một lần.
Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, đi trước lên trên núi nhìn xem, nếu mình không thắng được, vậy kịp thời lui lại.
Chuẩn bị tốt tư tưởng, Thẩm Thanh bắt đầu bắt tay chuẩn bị đồ dùng để lên núi.
Vốn bà Lưu cũng có dây thừng, đồ dùng được Thẩm Thanh đều giữ lại.
Ngoại trừ dây thừng, Thẩm Thanh lại chuẩn bị đao nhọn. Trước kia cô chưa từng đi săn thú, cho nên không có những đồ vật khác.
Cô tìm một ít cây trúc rắn chắc, vót nhọn để dự phòng, cuối cùng lại để một ít màn thầu và bánh bao vào trong không gian, lúc này mới xuất phát.
Thẩm Thanh đi thẳng một đường đến cửa thôn, trên đường gặp người chào hỏi cô, cô cũng tươi cười đáp lại.
Hình như sau khi trải qua chuyện chia tiền lần trước, đại đa số người trong đội đã không còn chán ghét cô như vậy.
Thẩm Thanh đi thẳng tới cửa thôn, gặp được Lâm Dư.
"Cô đang muốn đi đâu vậy?"
Lâm Dư liếc mắt đánh giá phương hướng Thẩm Thanh muốn đi, nghi hoặc hỏi.
Thẩm Thanh suy nghĩ, nói: "Tôi lên núi hái thuốc. Hôm nay không tham gia công việc sản xuất khác."
"Không sao, nếu cô đã có việc bận, tôi dĩ nhiên sẽ không ngăn cản cô." Lâm Dư suy nghĩ, lại nhắc nhở nói: "Cô vẫn nên đi lên ngọn núi khác hái thuốc đi, trên ngọn núi này có lợn rừng, hai ngày trước còn làm người bị thương, cô là một nữ đồng chí quá nguy hiểm."
Thẩm Thanh cười trộm trong lòng, không có lợn rừng cô cũng không đi đâu.
"Đội trưởng, anh yên tâm đi, tôi chỉ hái thuốc ngay chỗ sườn núi, sẽ không xui xẻo như vậy." Thẩm Thanh mỉm cười tỏ vẻ không sao cả.
Lâm Dư còn muốn khuyên cô, nhưng xã viên bên cạnh lại vẫn luôn thúc giục anh phân chia công việc, anh đành phải dặn dò nói: "Cô ngàn vạn phải tự cẩn thận, trở về sớm một chút."
"Được."
Tạm biệt thân ảnh vội vàng của Lâm Dư, Thẩm Thanh lại tiếp tục đi về phía ngọn núi.
Rất nhanh, cô đã đi tới chân núi.
Ngọn núi này có độ cao chênh vênh nhất, đường cũng khó đi rất nhiều.
Thẩm Thanh tiện tay nhặt một nhánh cây trên mặt đất, dùng nhánh cây chậm rãi bò lên trên.
Chân núi còn có vài đường mòn nhỏ, lên trên cao một chút lại chỉ có dấu vết vài người từng đi qua.
Thẩm Thanh đi theo những dấu vết này, tránh cho mình bị lạc đường.
Trên đường, nhẫn lại có phản ứng, dù sao hái thuốc cũng là chuyện nhân tiện, Thẩm Thanh đi theo hướng nhẫn chỉ dẫn, một đường vừa đi vừa thu thập dược liệu.
Sau một giờ.
Cô cũng mơ hồ.
Vừa rồi chỉ lo đi theo hướng nhẫn chỉ, cong cong vẹo vẹo rất nhiều, hiện tại đã không nhìn thấy bóng dáng con đường nhỏ kia ở đâu.
Cô ngẩng đầu nhìn, vị trí hiện tại của mình còn ở giữa sườn núi, có lẽ không tính là quá nguy hiểm, cho nên dựa theo trí nhớ quay trở lại con đường cũ.
Cây cối trong rừng núi phần lớn tương tự nhau, cũng không có dấu hiệu đặc thù nào.
Thẩm Thanh vòng tới vòng lui, cũng không tìm được con đường lên núi vừa rồi.
Cô thở dài một hơi, tiếp tục tìm thảo dược theo hướng nhẫn có phản ứng.
Dù sao tới cũng tới rồi, nói không chừng đi tới đi lui tự nhiên lại tìm được.
Nhổ được cây dược thảo trong tay xong, nhẫn đột nhiên phát ra cảm ứng rất mạnh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh gặp được loại tình huống này, trong lòng cô kích động, xem ra có đồ vật trân quý nào đó đang chờ mình.
Cô gấp không chờ được, chạy theo hướng nhẫn phản ứng tìm kiếm.
Chính là thứ này hình như có chân chạy, một chốc hướng đông, một lát lại hướng tây.
"Sẽ không phải là rắn chứ?" Thẩm Thanh cau mày.
Đồ vật kia di chuyển rất nhanh, rất dễ dàng vồ hụt.
Phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, Thẩm Thanh rón ra rón rén đi tới phương hướng kia.
Giây tiếp theo, nàng trợn tròn mắt.
Ở phía trước cách cô khoảng ba, bốn trăm mét, có một con gấu đen nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất.
Nháy mắt trái tim cô siết chặt không dám thở.
Khó trách nhẫn phản ứng mãnh liệt như vậy, cả người con gấu này đều rất quý giá.
Nhưng là vì sao nhẫn không suy xét một chút, cô có mệnh đi bắt con gấu này hay không.
Cho dù cô có hai cái mạng, cô cũng không nhất định bắt được nó!
Trong lòng Thẩm Thanh cũng cực kỳ sợ hãi, có gấu đen con, chứng minh gần đây khả năng sẽ còn gấu đen mẹ......
Nếu bị gặp phải, cô có mười cái mạng cũng không đủ gấu đen lăn lộn.
Thẩm Thanh lén lút lui lại phía sau mấy bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm gấu đen cách đó không xa.
Nếu như bị nó phát hiện, vậy lập tức nhanh chân chạy!
......
Lâm Dư an bài nhiệm vụ sản xuất cho xã viên hôm nay xong, thì cùng xã viên bắt đầu làm việc nhà nông trong ruộng.
Mặc dù, anh là người làm công tác văn hoá, nhưng mà làm công việc kiếm sống bằng tay chân cũng đặc biệt nhanh nhẹn.
Chỉ là không biết tại sao, từ buổi sáng hôm nay anh bắt đầu có chút tinh thần không yên.
"Anh Dư, trán anh chảy đầy mồ hôi rồi, lau một chút đi." Giang Ninh cùng đội đỏ mặt đưa một cái khăn tay qua.
Giang Ninh ở đại đội Đông Bá cũng là một mỹ nhân nổi danh, cô đẹp không phải ở diện mạo, mà là ở nhất cử nhất động thường ngày.
Người nào từng gặp qua cô đều không khen một câu dịu dàng như nước? Ăn cơm vĩnh viễn là ung dung thong thả, miệng nhỏ nhấm nháp, đi đường cũng yểu điệu thục nữ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều lộ ra ngây ngô.
Người bên cạnh nhìn một màn này, cười ồn ào.
"Giang Ninh, tôi cũng chảy mồ hôi, như thế nào không thấy cô đưa khăn tay cho tôi đâu?"
"Đúng vậy em gái Giang Ninh, em cần phải đối xử bình đẳng, như thế nào chỉ đưa cho đội trưởng, không chia cho chúng tôi nữa?"
"Mấy tiểu tử các cậu thật sự hư, mặt tiểu cô nương người ta đều bị cậu nói đỏ bừng, như thế nào thiếu như vậy được?"
Trong tiếng ồn ào, mặt Giang Ninh càng đỏ thêm, vùi đầu càng thấp, như là đà điểu muốn giấu đầu ở trong đất.
Tên mặt Lâm Dư cũng một chút xấu hổ, anh tự nhiên lui về phía sau một chút, "Tôi không sao, thời tiết nóng ra nhiều mồ hôi tốt cho thân thể. Khăn tay thì tôi không nhận đâu."
Giang Ninh cắn môi, đỏ mặt cất khăn tay đu, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Lại bị cự tuyệt!
Cô đã ra ý tứ trong tối ngoài sáng rất nhiều lần, chẳng lẽ Lâm Dư là đầu gỗ sao?
"Vậy anh có uống nước không? Tôi đi lấy nước giúp anh nhé?" Giang Ninh nghẹn ra một nụ cười, ngọt ngào hỏi.
Lâm Dư nhàn nhạt lắc đầu, "Không cần, nếu cô khát thì tự mình uống đi."
Lâm Dư vừa nói, vừa yên lặng tránh sang bên cạnh một bước.
Tuy nói anh và Giang Ninh quen biết từ nhỏ, nhưng hiện tại dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi.
Nam nữ đồng chí đứng gần nhau quá dễ dàng bị người ta bàn tán linh tinh, anh vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Giang Ninh nhìn thái độ Lâm Dư cự tuỵêt người với ngàn dặm, trên mặt không giấu được mất mát.
Đúng lúc này, Lưu Từ Từ người được người trong đội công nhận là Tiểu Tây Thi đến gần, cười lạnh một tiếng.
"Xuýt, lại thông đồng với đội trưởng Lâm, tôi đã sớm nói rồi, đội trưởng Lâm không có khả năng thích loại người như cô. Nhìn cô xem muốn dáng người không có dáng người, muốn diện mạo không có diện mạo, lấy cái gì muốn tranh với tôi?"
Giang Ninh oán hận nhỏ giọng nói: "Cách tôi xa một chút, cả người đều mùi hương hồ ly, hun chết người."
"Ai là hồ ly, không phải trong lòng đều rõ sao? Cả ngày xum xoe trước mặt đội trưởng Lâm, sợ người khác không biết chút tiểu tâm tư của cô sao, có biết ngượng không?" đôi mặt phượng của Lưu Từ Từ khẽ liếc, trào phúng nói.
"Cô! Có quan hệ gì với cô? Tôi và Dư ca cs cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân cận một chưt cô cũng không quản được." Giang Ninh thở phì phì nói.
"Ca ca cái quỷ, cô muốn đẻ trứng à, ghê tởm." Lưu Từ Từ ghét bỏ liếc mắt nhìn một cái rồi lắc mông đi sang hướng bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT