Vương Nam Hải cũng không còn mặt mũi tiếp tục, đành phải xoay người rời đi.
Lưu Mẫn chống tay lên bàn thở hồng hộc, một lúc sau bình tĩnh lại thì nước mắt rơi xuống lã chã như mưa.
Cô vô cùng ủy khuất!
Không hiểu sao năm đó mắt mình bị mù, sao lại có thể coi trọng loại đàn ông như Vương Nam Hải này!
Nhục nhã mình một lần không đủ, lại tới nhục nhã lần thứ hai, còn dõng dạc nói rằng cô đang đợi hắn, quả thực quá vô sỉ.
Giản Ngọc Lan chạy từ trong phòng ra, nhìn thấy con gái nhà mình đứng khóc một mình.
Bà chạy chậm tới, kéo Lưu Mẫn vào lòng, trong miệng không ngừng mắng Vương Nam Hải.
Khoảng cách giữa các đội cũng không quá xa, cho nên chuyện Vương Nam Hải bị Lưu Mẫn cự tuyệt rất nhanh truyền khắp mấy đại đội.
Thời điểm nói đến chuyện này, trên mặt mọi người đều không giấu được ý cười nhạo.
Nhưng mà ngay cả như vậy, vẫn có người nói nhảm cho rằng Lưu Mẫn không có phúc khí, không biết quý trọng.
Lưu Mẫn bởi vì chuyện này, trong lòng tức giận thành bệnh.
......
Gần đây, Thẩm Thanh vẫn luôn tính toán chuyện bắt lợn rừng.
Tuy rằng không biết quy luật giá của cả nhà gỗ nhỏ tính như thế nào. Nhưng, cô cho rằng một con lợn rừng thế nào cũng có thể bán được mấy chục đồng.
Hiện tại, cô cố gắng kiếm thêm chút tiền, để sửa lại nhà cửa và tường vây lại một lần nữa.
Thẩm Thanh tiến vào không gian, theo thường lệ thu hoạch toàn bộ cây ăn quả và rau dưa trong đất bán đi. Nhà gỗ nhỏ trải qua nhiều sử dụng như vậy, cô cũng coi như có chút tâm đắc.
Cho nên Thẩm Thanh cũng không tham tốc độ trưởng thành, mua rất nhiều loại hạt giống rau dưa có chu kỳ phát triển dài.
Nghĩ đến cải trắng ở phần đất bên ngoài cũng đã trưởng thành, rất nhanh có thể nhổ toàn bộ. Thẩm Thanh lại mua thêm một số loại hạt giống rau dưa khác từ hệ thống trong nhà gỗ nhỏ, bận việc xong mới quay trở lại hiện thực tiếp tục công việc.
Buổi chiều.
Thời điểm tưới nước cho cải trắng ở vườn sau nhà, Nguyễn Ca tới.
Trải qua chuyện lần trước, Nguyễn Ca và cô càng lui tới với nhau thân mật hơn.
Nguyễn Ca lấy đòn gánh, tự nhiên giúp Thẩm Thanh gánh nước tưới.
Lúc đang tưới thì thò đầu lại gần nói: "Chị A Thanh, chị còn nhớ chuyện lần trước em nói cho chị không?"
"Hửm?"
"Chính là chuyện Vương Nam Hải muốn tìm vợ mới."
"À, làm sao vậy?"
Nguyễn Ca nhỏ giọng nói: "Ngườ trong đội đều đang bàn tán. Lần này coi như Vương Nam Hải mất hết mặt mũi."
"Vài ngày trước anh ta chạy tới tìm Lưu Mẫn, mối tình đầu của anh ta."
Thẩm Thanh gật đầu. Chuyện này cô đã sớm biết.
"Nghe nói người ta căn bản không để ý anh ta, còn nói rất nhiều lời vả vào mặt anh ta, người ở đó đều nói mặt Vương Nam Hải cũng tái xanh. Ha ha ha, thật là xứng đáng." Nguyễn Ca ở bên cạnh nói sinh động như thật.
Thẩm Thanh nhàn nhạt cười.
Đối với kết quả này, cô một chút cũng không thấy kinh ngạc.
Trước đó, cô cũng đã tiếp xúc với Lưu Mẫn. Lưu Mẫn tuyệt đối không phải loại người không phân rõ phải trái.
Vương Nam Hải lần này chỉ là tự mình chuốc lấy, không thú vị.
"Nhưng mà, ngược lại Lưu Mẫn cũng là một người đáng thương." Nguyễn Ca ở bên cạnh tiếc hận nói.
"Hả? Sao lại nói như vậy?" Thẩm Thanh buông gáo nước trong tay xuống, quay đầu hỏi.
"Em có một người chị gả tới đại đội tây bá. Chị ấy nói cho em, năm trước sau khi Lưu gia bị từ hôn, Lưu Mẫn bị rất nhiều người cười nhạo và xem thường. Người ta khó khăn lắm mới yên ổn sau một năm, trải qua chuyện lần này, lại tiếp tục trở thành đề tài bán tán sau khi ăn xong của người trong đội."
Nguyễn Ca bĩu môi, "Có vài người không quản đúng sau, nói Lưu Mẫn tự cho mình là thanh cao, kiến thức hạn hẹp, không được hưởng phúc, Lưu Mẫn chịu thêm lần kích thích này, trực tiếp bị bệnh."
"Đúng là làm bậy."
Thẩm Thanh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Cô nhớ tới chuyện lúc trước Lưu Mẫn giúp mình may quần áo, trong lòng vẫn có chút không đành lòng.
"Chị A Thanh, sao cải trắng nhà chị phát triển tốt như vậy? Mỗi cây đều to, xanh mơm mỏn." Nguyễn Ca bận rộn tưới nước, tò mò hỏi.
Thẩm Thanh nhìn một cây cải trắng, không thay đổi sắc mặt nói: "Một đám cải trắng là ta cố ý chọn hạt giống tốt từ mùa xuân, khả năng có quan hệ với điều này."
"Đúng rồi, nhiều cải trắng như vậy, một mình chị cũng không ăn hết. Lát nữa, em nhổ mấy cây về mà ăn."
Nguyễn Ca lắc đầu, "Không cần, lần trước em làm rau ngâm còn chưa ăn hết. Chị A Thanh chị giữ lại cho bản thân đi, để xuống hầm đến mùa đông cũng không lo không có đồ ăn."
Thẩm Thanh mỉm cười, "Khách khí cái gì? Một mình chị cho dù ăn cả mùa đông, cũng không ăn hết nhiều cải trắng như vậy được. Em lấy một ít về, làm thêm chút rau ngâm."
Lúc này, Nguyễn Ca mới gật đầu.
"Vậy lát nữa em nhổ một cây."
"Lấy thêm một ít đi."
Nguyễn Ca lắc đầu, nghiêm túc nói: "Một cây là đủ rồi, bằng không không biết bà bà lại muốn nói lời khó nghe gì."
Thẩm Thanh nhớ tới một màn chứng kiến lần trước tới nhà Nguyễn Ca, gật đầu phụ họa nói: " bà bà kia quả thật không phải đèn cạn dầu, người đàn ông của em không còn nữa, lại không có một đứa con, em cũng không có nghĩa vụ chăm sóc sinh hoạt của bà ta."
Nguyễn Ca thở dài một hơi.
Sao cô ấy không muốn rời đi đâu?
Nhưng là rời đi rồi còn có thể đi chỗ nào?
Nhà mẹ đẻ nhiều người, trở về cũng không có chỗ cho cô ấy dung thân.
"Không có việc gì...... Dù sao em và bà ấy cũng không sống cùng nhau, chỉ cần để ý một chút, không quấy nhiễu cuộc sống của nhau là được."
Mỗi người đều có cách sống của chính mình, Thẩm Thanh cũng không tiện can thiệp.
Hai người bận rộn ở sau vườn xong thì Nguyễn Ca mới rời đi.
Mà Thẩm Thanh trở lại trong phòng nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện Nguyễn Ca nói.
Lúc trước, Lưu Mẫn giúp mình may quần áo, cũng không lấy chút tiền công nào.
Thẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy mình còn thiếu Lưu Mẫn một ân tình, trong lòng có chút không thoải mái.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đi một chuyến tới nhà Lưu Mẫn, thăm bệnh.
Cô tiến vào trong không gian, hái được tổng cộng hai cân táo và quả hạnh, lại cầm bảy tám quả trứng gà, đi tới nhà họ Lưu.
Khoảng cách nhà Lưu Mẫn và nhà Thẩm Thanh cũng không xa.
Thực mau cô đã theo trí nhớ tìm được nơi này.
Thời điểm Thẩm Thanh đến, cửa sân đang mở to.
Cô đang muốn gõ cửa, lại thấy Lưu Mẫn cầm một cái dây thừng giẫm lên ghế đứng dưới gốc cây ăn quả ngoài sân.
Thẩm Thanh lập tức bối rối, không quan tâm gõ cửa chạy nhanh vào, vọt tới phía dưới cây ăn quả ôm Lưu Mẫn xuống.
Sức lực cô rất lớn, Lưu Mẫn còn chưa kịp phản ứng đã đứng xuống mặt đất.
"Cô đang làm gì thế! Trong lòng cô có luẩn quẩn gì mà phải làm loại việc ngốc nghếch này? Cô bình tĩnh một chút được không?" Thẩm Thanh sốt ruột nói.
Còn không phải là một người đàn ông hư hỏng sao?
Rõ ràng cũng đã từ chối anh ta, như thế nào không có dũng khí đối mặt với lời đồn đãi chứ!
Kiếp trước Thẩm Thanh cũng từng trong lúc đường cùng có suy nghĩ muốn tự tử.
Cho nên có thể hiểu được tâm tình tuyệt vọng này.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Thanh tức giận, vẻ mặt Lưu Mẫn mơ hồ, "Làm sao vậy? Có phải cô hiểu lầm cái gì hay không?"
Thẩm Thanh đờ ra, "Không phải cô muốn...... Cái kia gì sao?"
Lưu Mẫn sửng sốt, sau đó ôm bụng cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt, "Không phải cô cho rằng tôi muốn tự sát chứ? Tôi nói bảo sao vừa rồi sao cô lại kích động như vậy ôm tôi từ trên ghế xuống."
"Không phải sao?" Khóe miệng Thẩm Thanh co rút, có chút xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT