Thẩm Thanh trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Nam Hải.
Kiếp trước cô không dám đề cập đến hai chữ ly thôn, cả nhà Thẩm gia đều dựa vào việc Vương Nam Hải làm việc ở trong thành, còn cô bệnh tật ốm yếu càng không có năng lực kiếm tiền.
Hơn nữa thời đại này nữ nhân đã ly hôn đều bị mọi người ghét bỏ, cho nên Thẩm Thanh chôn chặt hai chữ ly hôn ở đáy lòng.
Hiện tại cô có cơ hội sống lại, cô tuyệt đối không thể tiếp tục lãng phí những năm tháng sau này.
Thẩm Thanh nhìn sắc mặt Vương Nam Hải khiếp sợ, theo bản năng có chút khẩn trương.
"Thẩm Thanh! Cô tốt nhất biết chính mình đang nói cái gì." Vương Nam Hải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hắn ta đang cực lực áp chế suy nghĩ xúc động muốn ra tay đánh người.
Hắn chưa từng nghĩ đến con thỏ ngoan luôn luôn dịu dàng này cũng sẽ cắn người, càng không nghĩ tới cô thế nhưng sẽ mở miệng nói ra lời ly hôn.
Cô không có văn hóa, gia đình lại nghèo, chỉ có khuôn mặt còn được xem như mỹ nhân, nhưng điều kiện như vậy đối với hắn cũng là trèo cao.
Vương Nam Hải không tin cô sẽ bỏ được cái cây rụng tiền là mình, trở lại cái nhà nghèo khổ kia.
Hàng xóm vây xem cũng bị lời nói của Thẩm Thanh dọa, phảng phất hai chữ ly hôn là một tội lỗi rất lớn.
"A Thanh, cháu không nên nói bậy như vậy. Làm gì có sinh hoạt nhà ai được thập toàn thập mỹ? Nhà ai không có chút việc lông gà vỏ tỏi việc đâu? Cuộc sống của cháu đang tốt như vậy, ly hôn rồi còn ai muốn lấy cháu nữa?"
"Đúng vậy a Thanh, làm nữ nhân đầu óc nhất định phải thanh tỉnh. Đầu lưỡi và hàm răng còn va vào nhau, vợ chồng từ trước đến nay đều là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nào có vợ chồng nào thù qua đêm đâu?"
Thấy chuyện nhà mình bị nhiều người vây xem gièm pha như vậy, sắc mặt Vương Nam Hải càng thêm tối tăm.
Nhưng Lưu Kim Mỹ tựa hồ cảm thấy nháo chuyện còn chưa đủ lớn, hét to: "Cô ta sao có thể bỏ được ly hôn với con trai ta? Bất quá là giả vờ giả vịt, muốn bà già như ta chịu thua cô ta. Mệnh bà già này thật khổ, lại vớ phải một đứa con dâu không hiểu chuyện."
Vương Linh Linh cũng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, đàn ông tốt như anh cả tôi có đốt đèn lồng cũng không thấy. Cô ta có thể được gả tới chính là phải cảm tạ tổ tiên tích phúc. Sao cô ta có thể thực sự bỏ được? Còn không phải là muốn ra oai phủ đầu chúng ta, muốn tác oai tác quái trên đầu chúng ta sao?"
Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng.
Chuyện đã tới nước này, nhưng lại vẫn có người ngu xuẩn như vậy.
Đàn ông tốt trên đời này rất nhiều, kiếp trước mắt cô bị mù, mới nghĩ rằng lấy chân tình đổi lấy chân tình.
"Thẩm Thanh, nhẫn lại của tôi có hạn, tốt nhất cô nhanh chóng nhận sai." Vương Nam Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Thanh hít một hơi, trừng mắt nhìn Vương Nam Hải nói: "Anh có phải không hiểu tiếng người hay không, trên đầu cắm sợi lông gà lại thật sự cho mình là khổng tước? Tôi không muốn lại tiếp tục nhìn thấy em gái xui xẻo và mẹ chồng tiện nghi của anh, không muốn lại tiếp tục thủ tiết sống qua ngày! Ly hôn!"
Thủ tiết.
Hàng xóm đang ăn dưa nhạy bén bắt được từ này, trong mắt hiện lên tia bát quái.
Sắc mặt Vương Nam Hải biến thành màu gan heo, hàm răng tức giận đến phát run.
Ba!
Hắn ta tát một cái thật mạnh lên mặt Thẩm Thanh, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
"Thẩm Thanh! Cô mẹ nó điên rồi!"
Đây là lần đầu tiên hắn ta động thủ với phụ nữ, cũng là lần đầu tiên hắn ta chửi bậy như vậy.
Chẳng sợ bên cạnh đang có nhiều hàng xóm đứng nhìn, nhưng hắn rốt cuộc không kìm nén được lửa giận trong lòng.
Người phụ nữ này đúng là đáng đánh! Không thể không dạy cô ta một bài học được?
Đời này hắn ta tự ti nhất là phương diện kia của hắn không được.
Hắn giữ bí mật này rất kín, ngày thường rất ít khi đề cập tới chủ đề này.
Nhưng người phụ nữ này không biết sống chết cố ý muốn hắn mất mặt với mọi người, điều đó đáng xấu hổ như cởi hết quần áo của hắn, tuyên cáo cho khắp bàn dân thiên hạ biết hắn không được.
Hắn hận không thể xé xác người phụ nữ trước mặt mình này.
Thẩm Thanh cũng sửng sốt trước cái tát này.
Kiếp trước Vương Nam Hải yếu đuối, chưa từng động tay đánh cô.
Hiện tại xem ra hắn rất để ý hai lạng thịt dưới háng kia.
Thẩm Thanh kéo kéo khóe môi nở nụ cười, ánh mắt ngăm đen sâu không thấy đáy.
Khi người ngoài muốn tiến lên an ủi Thẩm Thanh, đột nhiên Thẩm Thanh túm lấy ghế đầu dưới chân ném về phía đầu Vương Nam Hải.
Cuộc đời cô chẳng có gì cả, kể cả là cá chết lưới rách với hắn cũng tuyệt đối sẽ không để hắn được tiện nghi.
Vương Nam Hải bị động tác đột nhiên này dọa cho sợ hãi, theo bản năng mà ôm lấy đầu.
Nhưng dù vậy, hai tay đỡ trán hắn cũng bị mất một lớp da, máu rơi xuống đất tích tích.
Mọi người bị dọa ngây người, chưa thấy nhà ai vợ lại đánh chồng, còn ra tay tàn nhẫn như vậy.
"Giết người! Con của mẹ ơi!! Cn còn không mau đi lấy thuốc tới!! Con muốn cho anh cả con đổ máu mà chết à!!" Lưu Kim Mỹ hét toáng lên, gấp đến sứt đầu mẻ trán.
Vương Linh Linh nghe thấy vội vàng hoảng loạn mà chạy ra khỏi cửa.
"Cái quỷ đoản mệnh nhà mày, mày dám đánh con trai tao, tao liều mạng với mày!" Nếu không phải Vương Nam Hải ngăn cản, bộ dáng Lưu Kim Mỹ thật sự có thể liều mạng lao đến.
Thẩm Thanh giơ ghế lên cao, ánh mắt sắc bén, không chút yếu thế nào.
Mà mọi người đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng không dám ngồi yên.
Vốn dĩ chỉ là muốn vui vẻ xem náo nhiệt một chút, nhưng hôm nay lại nháo đến mức này, bọn họ cũng không dám tiếp tục đứng xem.
Nếu Lưu Kim Mỹ lát nữa lại tiếp tục nháo lớn, bọn họ ai cũng không chịu đựng nổi.
"Cái kia, tôi hiện tại có việc, tôi đi trước đây."
"Nhà tôi cũng có chút chuyện, tôi cũng đi trước một bước."
Người xem náo nhiệt lục tục rời khỏi Vương gia, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Lưu Kim Mỹ.
Tim Thẩm Thanh đập không ngừng, tay cầm ghế đẩu còn có chút run run.
Không phải bởi vì sợ hãi, mà là ngăn không được hưng phấn.
Cô rốt cuộc dũng cảm bước ra một bước, bất kể phải đối mặt với cuồng loạn thế nào, trong lòng cô đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Thẩm Thanh cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Nam Hải, lo lắng hắn lại ra tay lần nữa, nhưng Vương Nam Hải sau khi bị ghế đập vào trán, trong mắt trừ bỏ khiếp sợ thì không có chút cảm xúc nào khác.
"Cái đồ đáng chém ngàn dao như mày. Đây là chồng mày! Mày cũng có thể ra tay được! Nếu hôm nay con trai tao xảy ra chuyện gì, bà già này liều mạng cũng không tha cho mày!"
"Cái đồ xui xẻo nhà mày. Cưới mày đúng là sỉ nhục với Vương gia chúng ta, mày làm con trai tao mất hết mặt mũi với mọi người, mày cái đồ bỉ ổi không biết liêm sỉ. Hiện tại thân thể Nam Hải khôi phục được hơn nửa năm, chính là tao không cho phép hắn cùng phòng với mày! Mày lại hồ ngôn loạn ngữ, nói xấu con trai tao. Tao thấy mày chính là loại phụ nữ lẳng lơ, không chịu nổi tịch mịch."
Lưu Kim Mỹ vừa lau nước mắt vừa mắng Thẩm Thanh.
Vương Nam Hải chính là niềm kiêu ngạo của bà ta.
Chỉ là một năm trước không biết bị bệnh gì, bệnh nặng không dậy nổi, bà ta ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt.
Thầy bói nói phải tìm một cô gái mạng cứng để xung hỉ, cho nên mới tìm tới Thẩm Thanh.
Sau khi hai người kết hôn một tháng, bệnh của con trai bảo bối cũng tốt lên.
Nhưng bà ta cũng không cho rằng đây là công lao của Thẩm Thanh dốc lòng chăm sóc.
Con trai bà ta chính là thiên chi kiêu tử (con trời), khẳng định là ma bệnh không nỡ mang đi hắn đi, là mệnh hắn tốt.
Khi đó bà ta lo lắng thân thể Vương Nam Hải quá yếu, đặc biệt dặn dò hắn một năm này không được chạm vào Thẩm Thanh, phải giữ gìn sức khỏe.
Chính là hiện tại lại đổi thành cái cớ để người phụ nữ này làm con trai mất mặt! Ba ta hối hận! Bà ta càng ghét cô!
"Con trai, nhà chúng ta cũng không cần người phụ nữ như vậy! Chúng ta bỏ cô ta! Lại tìm một người có văn hóa và xinh đẹp hơn cô ta! Đàn ông kết hôn lần hai càng được yêu thích, bỏ con, cô ta mới là cặn bã, không ai coi trọng!" Lưu Kim Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT