"Con không có! Con có tay có chân, có thể tự nuôi sống mình!" Nguyễn Ca nghe vậy có chút sốt ruột.
"Hừ, dù sao đồ vật của tao bị mất, hôm nay mày nhất định phải trả lại cho tao."
Thẩm Thanh không muốn gây chuyện phiền toái, mỗi nhà đều có việc khó riêng, nghĩ nghĩ vẫn là ngày mai lại đến.
Nhưng cô vừa mới xoay người, cửa đã bị mở ra.
Nguyễn Ca giống như là một con gà chết bị người đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào người Thẩm Thanh.
"Bà đây có lòng tốt thu lưu mày, mày làm ra lại làm chuyện trộm cắp như thế này, nếu không trả lại lương thực, vậy mày cút đi." Người đàn bà bên trong hùng hùng hổ hổ nói.
Thẩm Thanh nghe ra, đây chính là mẹ ruột của người què Triệu Ngô Đông Mai.
Nguyễn Ca không ngờ rằng sẽ gặp Thẩm Thanh ở cửa nhà mình, gương mặt lúng túng, cúi đầu.
"Chị A Thanh, sao chị lại tới đây......"
Thẩm Thanh cũng có chút xấu hổ, giơ giơ cây cải trắng trong tay, nói: "Hôm qua vào huyện thành mua một chút đồ ăn, một mình chị ăn không hết, cho nên mang cho em một ít."
Hốc mắt Nguyễn Ca hồng hồng, thấp giọng nói: "Cảm ơn chị A Thanh còn nhớ thương em."
Lúc này, Ngô Đông Mai nghe thấy Nguyễn Ca nói chuyện với người khác, cũng đi ra.
"Bảo sao cái đồ Tang Môn tinh lại trộm đồ vật của ta, thì ra là học hư từ người không đứng đắn." Ngô Đông Mai trào phúng liếc mắt nhìn Thẩm Thanh, dân quê còn học đòi mua đồ ăn, thật là hưởng phúc.
Sắc mặt Thẩm Thanh tối sầm lại.
"Lời thím Ngô như vậy là có ý gì?"
Ngô Đông Mai khinh miệt mà trợn mắt một cái, nói: "Phụ nữ đã gả ra ngoài còn chạy về nhà mẹ đẻ, không tẫn đạo hiếu, bỏ mặc chồng con! Ta nói sai chỗ nào? Thật là đáng thương cho chị Hà, nuôi một con sói mắt trắng như cô."
"Mẹ sao người có thể nói chị A Thanh như vậy? Người vũ nhục con thì thôi, chị A Thanh trêu chọc người chỗ nào?" Nguyễn Ca cau mày, mặc dù sợ hãi Ngô Đông Mai, nhưng vẫn phản bác.
"Còn gọi thân thiết như vậy! Đúng là nồi nào úp vung lấy, tiện một đôi. Ta nói sai câu nào? Cũng may thời đại này đã tốt hơn, đổi thành trước kia mỗi người một miếng nước bọt, đã đủ chết đuối hai người bọn mày."
Nguyễn Ca ăn nói vụng về, càng tức giận càng không biết đáp trả như thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay, nước mắt xoay quanh.
Thẩm Thanh tức giận, sao lại kéo đến trên người mình rồi, "Thím Ngô, lời này của thím cũng quá khó nghe rồi. Hiện tại, cháu ăn uống đều dựa vào chính mình, không có nửa xu quan hệ với nhà mẹ đẻ, liên quan tới sói mắt trắng thím vừa nói?"
"Thứ hai, con trai thím đã chết thì liên quan gì đến Nguyễn Ca. chẳng lẽ chỉ vì người đàn ông chết nên phải làm Tang Môn Tinh? Vậy người đàn ông của thím Ngô cũng đã chết, thím cũng là Tang môn tinh à?"
Ngô Đông Mai bị chọc cho tức giận đến thở không ra hơi.
Bà ta chỉ vào mũi Thẩm Thanh mắng: "Đồ tiểu tiện nhân nhà mày lặp lại lần nữa? Mày mắng ai là Tang Môn tinh?"
"Cháu chẳng qua chỉ mắng thím một câu, thím đã không chịu nổi? Thời điểm thím chửi ầm lên không phải rất sảng khoái sao?"
Roi không đánh tới trên người mình đương nhiên không biết đau, bất quá là chỉ là dùng phương thức tương tự để đáp trả, vậy mà đã dậm chân rồi.
Ngô Đông Mai oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Thanh.
Tiểu tiện nhân nhanh mồm nhanh miệng.
Nhìn Thẩm Thanh không dễ bắt nạt, Ngô Đông Mai đành phải chĩa mũi nhọm lên người Nguyễn Ca.
Bà ta một mực chắc chắn Nguyễn Ca trộm gạo của bà ta, đòi Nguyễn Ca bồi thường gấp đôi, còn phải bù thêm cho bà ta một cây cải trắng.
Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng.
Lớn lên rất xấu, nghĩ đẹp như vậy. Mở miệng mắng người, hàm răng kêu cạp cạp, thì thật sự cho rằng mình chiếm lý.
Thẩm Thanh quay đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn Ca hỏi: "Chuyện này là do em làm sao?"
Nguyễn Ca lắc đầu thật mạnh, nói: "Không phải! Mấy ngày nay, trời chưa sáng em đã lên núi đào dược, mặt trời lặn mới trở về, chưa từng đến phòng của mẹ. Hơn nữa từ khi chia nhà, bà đều khóa kĩ cửa, em lại không có chìa khóa."
"Trộm sẽ thừa nhận mình đi trộm đồ sao? Không phải mày thì là ai?"
Thẩm Thanh tin tưởng Nguyễn Ca không nói dối.
Cô xoay người nói với Ngô Đông Mai: "Vậy báo công an đi! Để người ở đồn công an tới điều tra!"
Ánh mắt Ngô Đông Mai hơi né tránh, vội vàng nói: "Đây là chuyện nhà chúng ta! Sao có thể phiền toái đồng chí ở đồn công an?"
Thẩm Thanh cười khẽ một tiếng, "Nguyễn Ca đã phân nhà với thím. Theo lý mà nói đã không phải người một nhà với thím. Nếu không phải em ấy làm, đồ của thím lại bị mất, vậy đương nhiên phải báo án."
"Đến lúc để đồng chí cảnh sát điều tra, người xấu không chạy thoát được, tuyệt đối không để người tốt bị oan uổng."
Nguyễn Ca cũng lau nước mắt nói: "Vậy báo án đi. Con cũng muốn kẻ nào trộm đồ còn liên lụy đến con!"
Ngô Đông Mai ngay lập tức chột dạ.
Ngày hôm qua bà ta nấu cơm xong quên không đậy nắp lu gạo, bị chuột chui vào ăn một ít......
Bà ta vốn dĩ muốn vu oan cho Nguyễn Ca, bù đắp tổn thất này cho mình......
Nhưng không nghĩ nửa đường Thẩm Thanh lại nhảy ra.
"Thím Ngô, cháu giúp thím báo án. Kẻ trộm đáng giận! Thế nào cũng phải bắt hắn ta vào nhà lao ngồi xổm mấy ngày!" Thẩm Thanh vừa nói vừa xem phản ứng của Ngô Đông Mai.
Thời đại lương thực còn không đủ ăn, chuyện vừa ăn cướp vừa la làng xảy ra quá nhiều.
"Ta không báo án! Để người ta chế giễu." Ngô Đông Mai xanh mặt.
"Không báo án thì làm sao bắt ăn trộm? Thím Ngô định từ bỏ chỗ lương thực này?" Thẩm Thanh mỉm cười, cố ý hỏi.
"Không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc người khác!"
Ngô Đông Mai nhỏ giọng mắng vài câu, oán hận trừng mắt nhìn hai người, tức giận quay trở về phòng chính mình.
Nguyễn Ca ngẩn người, lôi kéo tay Thẩm Thanh hỏi: "Chị A Thanh, hiện tại em còn cần báo án nữa không?"
Thẩm Thanh thấp giọng cười nhẹ nói: "Sao em lại ngốc như vậy? Trở về đi, tin tưởng bà ấy sẽ không làm phiền em vì loại chuyện này nữa."
Nguyễn Ca phản ứng chậm, nhưng nhìn tình huống hiện tại cũng phản ứng lại.
Nước mắt cô rơi tí tách, "Chuyện hôm nay cảm ơn chị, nếu không phải có chị A Thanh giúp, chỉ sợ em sẽ phải bồi thường không cho bà ấy."
Thẩm Thanh sâu kín thở dài một hơi, "Lần này may mắn gặp được chị, về sau phải vẫn phải dựa vào chính em. Nếu em nói bội phục chị, vậy em cũng phải tự thay đổi, không thể luôn bị người bắt nạt được?"
Nguyễn Ca nhẹ nhàng gật đầu.
"Được, mau cầm cải trắng đi. Để tự mình ăn, đừng cho người khác."
"Chị...... Cái này em không thể nhận, chị kiếm tiền cũng không dễ dàng, chị vẫn giữ lại đi."
Thẩm Thanh cười cười, "Em cứ cầm đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Được rồi, trời muộn rồi. Chị không ở lại nữa."
Thẩm Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ấy, tiêu sái rời đi.
Nguyễn Ca nhìn cải trắng trong tay, nước mắt tạch tạch rơi xuống.
Mặc dù nhà cô nhiều chị em, nhưng mấy chị lơn đều lấy chồng sớm, em gái là nhỏ tuổi, ngay cả một người muốn tâm sự cũng không có.
Thẩm Thanh đối tốt với cô, cô sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng.
......
Về đến nhà.
Thẩm Thanh đã kiệt sức.
Cô duỗi người vặn eo, tiến vào không gian.
Trong không gian không có khái niệm thời gian, cho nên hiện tại vẫn là ban ngày.
Thẩm Thanh đi vào nhà gỗ nhỏ đổi một ít đồ ăn
Hôm nay đột nhiên cô ý thức được, phải trồng chút rau dưa ở ngoài hiện thực, sản lượng thu hoạch không quan trọng nhiều ít, quan trọng là không thể để cho người khác phát hiện nghi ngờ.
Nếu chuyện không gian bị phát hiện, vậy nhất định sẽ mang đến phiền toái cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT