Hôm nay là một ngày đẹp trời, nếu không ngoài dự kiến thì một buổi lễ sẽ diễn ra suôn sẻ như một điều hiển nhiên.

Trong phòng cô dâu, không ít người ra vào, cầu chúc cho buổi lễ sẽ diễn ra tốt đẹp. Gia đình và người thân đi vào không ngớt lời khen ngợi sự xinh đẹp của cô dâu, còn cười đùa nói:

“Tịch Nhiên à, cô đúng là cô dâu hạnh phúc nhất rồi nha, vừa xinh đẹp lại có một mối lương duyên tốt. Nghe nói cô và chú rể đã chơi với nhau từ nhỏ rồi có đúng không? Chà, cưới phải người bản thân hiểu rõ thì ắt hẳn sau này cũng sẽ hạnh phúc lắm cho xem.”

“Tịch Nhiên, người khác đều đang ghen tị với cô đấy. Chúng tôi cũng mong muốn sau này sớm có thể có được hạnh phúc như cô, nên có mối nào tốt nhớ đừng quên chúng tôi nha haha.”

Chị em họ - những người Lục Cẩm Du thậm chí còn chẳng biết đến đang hết lời chúc mừng cho Tịch Nhiên, ghen tị với Tịch Nhiên và thậm chí là đang lấy lòng Tịch Nhiên.

Còn Lục Cẩm Du thì chẳng quan tâm mấy lời đó, quay qua nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn:

“Tôi cần có thời gian trang điểm, không ngại chứ nếu tôi mời mọi người ra bàn ăn trước để uống trà và chờ đợi?”

Lục Cẩm Du nói ý, đám người đó nghe ra thì ngượng ngùng.

“Ha ha, thật là chúng tôi đã thất lễ rồi. Bây giờ cô dâu hãy chăm chút cho thật xinh đẹp nhé, chúng tôi xin phép ra ngoài trước.”

Những kẻ nói nhiều nối đuôi nhau đi ra ngoài, Thẩm Dạ Nhu thấy cô ta từ chối giao du như thế lại mắng:

“Con gái, như thế không nên đâu. Con không thể nào sống mãi một mình như thế được, con phải có bạn chứ.”

Lục Cẩm Du không chịu nghe, cô đuổi luôn cả Thẩm Dạ Nhu ra ngoài.

Khi chỉ còn một mình trong phòng, Lục Cẩm Du mới lẳng lặng mở hộp tủ dưới bàn, lấy ra một cái USB.

“Hãy phát nó khi chúng tôi đọc lời tuyên thệ nhé.”

Cô giao nó cho người phụ trách buổi lễ.

“Đây là gì thế?”

Lục Cẩm Du mỉm cười, dường như còn có ý gì đó: “Là một món quà nhỏ tôi muốn dành tặng cho Ngân Thương Duệ.”

Sau đó Lục Cẩm Du trở lại phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đằng khác ở phía Ngân Thương Duệ, bên đó cũng đang tấp nập chuẩn bị cho chủ rể bảnh trai.

“Không biết vì sao tôi và ông nội mình ở đây nhưng mà chúc mừng anh sắp đi lấy vợ nhé. Mà tiện đây tôi hỏi cô dâu là ai thế?” Hoắc Thuần Du nói, bên cạnh anh ta còn có ông Trương.

“Này các cậu là ai? Sao vào được nhà tôi hay vậy? Đi đám cưới mà không biết tên cô dâu thì mấy người có thiệp mời hay không?” Dụ Yên tức giận nói.

“Thôi mẹ ra ngoài đi, con tự có thể chuẩn bị được.” Ngân Thương Duệ phờ phạc, anh mệt mọi đẩy Dụ Yên ra khỏi phòng mình.

Đêm qua anh không ngủ được, nhưng lý do lại không phải do quá háo hức chờ đến hôm nay mà là do những điều kỳ lạ xuất hiện với bản thân anh sau khi anh gặp Chu Nhiên.

“Sao thế đại ca, anh có ổn không thế?” Hoắc Thuần Du hỏi.

Dưới mắt Ngân Thương Duệ lộ rõ quầng thâm, cả đêm anh mất ngủ vậy mà vẫn không thể nghĩ thông nổi.

“Tôi muốn gặp Chu Nhiên.” Ngân Thương Duệ không biết bản thân vì sao lại nói điều này cho một người anh ta thậm chí còn chẳng quen biết.

“Anh nôn nóng muốn gặp vợ mình sao? Kiên nhẫn đợi đi chứ, chẳng bao lâu nữa là anh với Chu Nhiên đó về chung một nhà rồi.”

Ngân Thương Duệ vuốt mặt, không ngờ người này thật sự không biết gì cả và hôn lễ này.

“Cậu nghe ở đâu ra chuyện tôi sẽ lấy Chu Nhiên thế, người tôi sẽ lấy là Tưởng Tịch Nhiên kìa.”

“Hả, tôi tưởng là Chu Nhiên chứ, anh yêu cô ấy mà. Ủa mà Chu Nhiên là ai nhỉ?”

Hoắc Thuần Du vô thức nói ra những thứ đến cả anh ta cũng không biết.

“Chờ đã, tôi còn chẳng quen biết anh, chúng ta đã bao giờ gặp nhau đâu nhỉ?”

“Các người đến đây bằng cách nào vậy?”

Ngân Thương Duệ cảm thấy những người này rất kì quặc, nhưng bản thân anh lại không hề bài xích bọn họ, thậm chí còn có cảm giác có thể tâm sự được tất cả mọi thứ với những người này. Giống như là… bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu trước đây rồi vậy.

“Không quan trọng nhưng mà sao anh lại đi lấy một kẻ bản thân không hề yêu thích như thế chứ?”

“Sao cậu biết tôi không yêu thích Tịch Nhiên?”

“Nhìn là biết rồi.”

“Rõ vậy ư?”

“Đều vẽ trên mặt anh rồi kìa, còn không biết ư.”

Ngân Thương Duệ không hề nhận ra bản thân bây giờ đang bất mãn thế nào, khuôn mặt anh thật sự căng thẳng. Anh đang sợ rằng bản thân nếu không sớm đưa ra quyết định thì bản thân sẽ hối hận.

“Vậy cậu nghĩ bây giờ tôi nên làm gì?”

Dù chẳng phải người quen, nhưng Ngân Thương Duệ vẫn tin tưởng người này mà hỏi ý xem.

“Còn sao nữa? Không thích thì bỏ đi, bây giờ cũng đã muộn đâu.”

Hoắc Thuần Du đưa ra lời gợi ý thật sự quá nhẹ nhàng…

Ngân Thương Duệ nghe được lời muốn nghe, cuối cùng lại bật cười:

“Cậu khuyên tôi bỏ trốn ư? Không đời nào!”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play