Vị tiểu thư họ Lưu kia cắn răng quỳ mọp xuống dưới đất.
Cô ta không thể nghĩ nổi lại có Alpha có thể ra tay với vẻ ngoài yêu kiều duyên dáng Omega này của cô ta.
Nhưng còn một điều nữa khiến cho cô ta hoảng sợ chính là.
Người tới cư nhiên lại là Lăng Hạo, Lăng nhị thiếu gia nổi danh là tàn bạo khốc liệt không từ thủ đoạn nhà họ Lăng.
Lăng Hạo bước vào lớp trong sự sợ hãi của tất cả mọi người, hắn đi từng bước từng bước như dẫm lên trái tim của vị Lưu tiểu thư kia.
Lăng nhị thiếu gia ôm lấy eo Lạc Lạc, không kiêng nể gì mà nhéo nhéo má cô.
“Chịu khổ mà cũng không chịu nói với anh.”
Thực ra thì chuyện này mới diễn ra chưa được nửa buổi nữa, Lạc Lạc thậm chí còn chưa có thời gian để dạy cho Lưu tiểu thư một bài học thì Lăng Hạo đã tới và khiến cho Lưu tiểu thư kia run sợ lẩy bẩy rồi.
Lăng Hạo tới đây trong trạng thái cực kì tức giận.
Vốn dĩ hắn cũng không biết chuyện này, nhưng người mà hắn đã cho tới để bảo vệ Lạc Lạc lại báo tin cho hắn biết.
Thế là Lăng nhị thiếu gia lập tức đánh xe vòng lại tới trường giành lại tất cả cho vợ yêu mới cưới.
Mà nghe tin Lăng nhị thiếu gia đại giá quang lâm, mấy vị lãnh đạo trong trường cũng vì vậy mà run sợ rồi đến cổng trường đón người ngay lập tức.
Lăng Hạo ghét nhất chuyện trở tay không kịp.
Thế nên dù sắp tới có cuộc họp quan trọng hắn vẫn lái xe quay đầu ngay mà không cần suy nghĩ thêm nửa phút nào nữa.
Quả nhiên khi tới nơi, Lạc Lạc của hắn đã bị người ta bắt nạt thảm rồi.
Đám cán bộ của trường nhìn thấy cảnh tượng Lăng nhị thiếu gia tức giận thì đều co đầu rụt cổ cả.
Lăng gia là nhà tài trợ lớn nhất cho trường này, thế nên đối với họ, Lăng Hạo cũng như cha như mẹ.
Chỉ cần vị đại tổ tông này nổi giận thôi là vốn của trường cũng đi tong.
Không biết sinh viên nào trong trường lại có thể khiến cho Lăng nhị thiếu gia nổi giận đùng đùng đến mức đó.
Đúng là không biết thời thế, không biết thân biết phận.
Lưu tiểu thư bị đè đến nỗi không đứng dậy được.
Lăng Hạo biết vậy bèn cho tất cả các sinh viên khác trong lớp đứng lên, chỉ riêng mình Lưu tiểu thư kia là vẫn quỳ ở đó.
Đúng là đủ xấu hổ và nhục nhã.
Giờ phút này, những ưu điểm của một Alpha đỉnh cấp đúng là đều tập trung trên người Lăng nhị thiếu gia.
Lớp học lắm Alpha như vậy mà không một ai có thể chống lại được tin tức tố của hắn.
Quả nhiên không thể coi thường.
Lạc Lạc đỡ chị gái Lạc Nhu dậy, thầm nhéo Lăng Hạo một cái khi hắn lỡ khiến cho Lạc Nhu cũng phải rạp người theo đám người đó.
Đồng thời cô cũng chú ý tới Lương vi.
Quả nhiên ông trời luôn tạo ra một cơ hội để nam chính nguyên tác và nam phụ phản diện gặp nhau.
Rõ ràng nữ chính sẽ thuộc về nam chính, nhưng cứ phải bắt Lăng Hạo đi theo cốt truyện đó là gặp gỡ Lương Vi.
Lương Vi nhìn Lăng Hạo bằng ánh mắt khác lạ.
Đương nhiên là Lạc Lạc nhìn ra được.
Nhưng trái ngược với nguyên tác, Lăng Hạo lại chẳng chú ý tới Lương Vi mảy may, thậm chí từ đầu đến cuối còn không nhìn cô ta lấy một lần nữa kia.
Lăng Hạo nhìn cán bộ trường, sau đó lại nhìn Lưu tiểu thư vẫn còn chưa gượng dậy nổi.
Hắn cười lạnh.
“Thì ra tôi đầu tư vào ngôi trường này rồi để mấy người ăn không ngồi rồi, không biết quản lí sinh viên như thế à?”
Tuy ngôi trường này là trường công, nhưng nơi đây lại có đặc điểm chính là một số đại gia lớn lại thích đầu tư cơ sở vật chất hiện đại cho các trường công lập.
Thế nên mấy vị đó mới có tiếng nói đến thế.
Mấy người kia thấy vậy thì chỉ hận không thể rửa lại đầu óc cho vị Lưu tiểu thư kia.
Đắc tội ai không đắc tội lại cứ thích chọn ra người có căn cơ nhất để đắc tội là sao hả?
Bạn học Lưu kia tuy gia đình giàu có nhưng sao đọ lại được với nhà họ Lăng.
Và khi Lăng Hạo vào tới cửa, cô ta đã biết người tới là ai.
Thế nên cô ta mới sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Nếu là những vị thiếu gia khác cô ta còn nghĩ đến chuyện dùng tin tức tố và vẻ ngoài xinh đẹp để câu dẫn.
Nhưng là Lăng Hạo thì cho cô ta mười cái lá gan cô ta cũng không dám.
Thấy Lăng nhị thiếu gia ra mặt cho Lạc Lạc.
Lưu tiểu thư đã hối hận đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lưu gia tuy giàu có nhưng lại là một gia tộc không có căn cơ vững mạnh.
Chỉ cần Lăng Hạo muốn, gia tộc của cô ta nhất định sẽ chịu đòn mà không gượng dậy nổi.
Khi ấy cô ta sẽ bị ba mẹ mắng chết mất.
Cô ta không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra.
Thế nên Lưu tiểu thư chỉ có thể cắn răng làm điều mà cô ta ghét nhất.
“Lạc Lạc, mình xin lỗi cậu, mình không nên nói những lời như vậy, là mình nói chuyện không biết nghĩ, cậu có thể bỏ quá cho mình lần này thôi được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT