Bảng điểm của Lạc Lạc nhanh chóng được dán lên bảng thành tích của trường.
Mọi người một đồn mười, mười đồn trăm, cảnh tượng Lạc Lạc càn quét cả sáu bài thi trong vòng một phần ba thời gian của ngày hôm đó thực sự đã khiến cho học sinh trong trường phải quỳ xuống bái phục.
Trong trường đã có một Tần thiếu gia không ai sánh bằng rồi, nay còn có thêm một Lạc Lạc bỏ xa người khác cả một con phố như thế thì không biết học sinh trong trường phải làm sao.
Cộng thêm câu chuyện của Lạc Hiểu Khuê, Lạc Lạc thực sự đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Lạc Hiểu Khuê từ một nữ thần vườn trường bỗng dưng trở thành người bị cả trường xa lánh. Trước đến nay Lạc Hiểu Khuê luôn coi bản thân là trung tâm của tất cả, mọi người phải quây quanh cô ta, phải coi cô ta như một nữ hoàng mà thờ phụng.
Nhưng cuối cùng cô ta đã mất tất cả, bức tranh Mùa xuân của Lạc Lạc đã được Tần Thương giúp sức và lấy về, thế nên việc cô ta đạo tranh cũng đã vang xa trong giới. Từ nay về sau, cô ta đừng mơ có thể lăn lộn và tạo lên tiếng vang trong giới nghệ thuật này nữa.
Lạc Hiểu Khuê quay lại trường đã là thời gian vài tháng sau, cô ta không thể chịu nổi ánh mắt soi mói của các bạn học và sự ruồng bỏ của những cậu trai mà trước đây vẫn luôn thầm mến cô ta.
Lạc Hiểu Khuê căm ghét cảm giác này đến tột cùng.
Cô ta thậm chí còn phải chịu sự bắt nạt của mọi người.
“Này, Ngụy Ngọc Minh đã không chịu nổi nhục nhã mà chuyển trường rồi, sao cậu còn không biết đường mà cuốn xéo đi đi?”
Lạc Hiểu Khuê không nói gì, chân cô ta vẫn chưa khỏi hẳn thế nên đi đường vẫn còn hơi khập khiễng, thêm vào đó bây giờ cô ta đã không còn người vây quanh như trước đây, không còn ai giúp đỡ cô ta, cũng chẳng còn ai đi bắt nạt người khác mỗi khi cô ta tỏ ra ấm ức, Lạc Hiểu Khuê tuy tức giận nhưng biết bản thân không thể chống lại cả một đám người nên cô ta chỉ có thể im lặng.
“Haha, lạc Hiểu Khuê này, năm xưa cậu cứ bày trò bắt nạt Lạc Lạc, bây giờ nhận lại đủ cả rồi đó, có thấy dễ chịu không?”
“Gì mà đủ chứ? Cô ta bắt nạt Lạc Lạc biết bao nhiêu tháng ngày, mới chỉ chịu khổ có vài giờ thì sao có thể bù đắp được.”
“Lạc Hiểu Khuê, nghe nói mẹ của cậu là tiểu tam xen vào cuộc hôn nhân của người khác hả? Vậy mà cậu còn dám đi kể mẹ của Lạc Lạc mới là kẻ không ra gì. Rõ ràng là do ba cậu ham giàu ham của làm khổ con gái nhà người ta, bây giờ lại nói mẹ của Lạc Lạc như vậy, đúng là ăn của người ta xong còn không biết nhớ ơn. Xì…”
Lạc Hiểu Khuê nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng cô ta vẫn không chịu nổi mà vỗ bàn đứng dậy.
“Mấy người nói cái gì vậy hả? Ai cho mấy người dám nói mẹ tôi như vậy?”
Tuy dạo gần đây Lạc Hiểu Khuê đang cãi nhau với ba mẹ, nhưng cô ta lại rất ghét người khác nói xấu gia đình mình. Đúng, mẹ cô ta xen vào cuộc hôn nhân của người khác, ba cô ta ham giàu có hư vinh của Trang gia nên mới cưới mẹ Lạc Lạc.
Những gì mà cô ta có bây giờ đều nhờ mẹ Lạc Lạc mà có, nhưng như vậy thì sao chứ? Lí do duy nhất cũng là do mẹ Lạc Lạc ngu xuẩn, ai kêu bà ta đâm đầu vào Lạc Đại Hòa.
Tất cả những gì cô ta có bây giờ đều là do cô ta đáng được nhận, Lạc Lạc vốn dĩ không nên xuất hiện trên cuộc đời này.
“Mấy người câm mồm lại hết đi, đừng tưởng có thể chọc đến tôi.”
Cuối cùng, nhóm người ấy khắc khẩu với nhau rồi đánh nhau. Lạc Hiểu Khuê sớm đã làm mất hết hình tượng nữ thần, nhưng không ai ngờ cô ta dám đánh nhau làm loạn lên ngay trong lớp học như thế.
- ---
Buổi tối hôm ấy có một bữa tiệc rượu do nhà họ Minh mở, nhà họ Minh cũng là một gia tộc bề thế không kém gì những gia tộc khác. Vốn dĩ một Trang gia đã rơi đài thì không thể nhận được thiệp mời, nhưng bà Trang lại là bạn tâm giao khi xưa của Minh lão phu nhân.
Thế nên Lạc Lạc nghiễm nhiên sẽ nhận thiệp và đi thay ông bà ngoại.
Tần Thương nghe tin Lạc Lạc sẽ tham gia bữa tiệc này nên cũng hạ cố tham gia. Cậu lái xe đến nhà họ Trang, hỏi thăm ông bà Trang xong mới đón cô đến bữa tiệc.
Lúc đến nơi thì hai người họ đều trở thành người được những người khác chú ý, một là cậu ấm nhà giàu của Tần gia, một là tiểu thư thất thế của Lạc gia, đứng cùng với nhau đúng là không hợp đôi.
Lạc Lạc vừa vào đã nhìn thấy Lạc Hiểu Khuê ở trong đó.
Lạc Hiểu Khuê nhìn Lạc Lạc, sau đó cười một cách độc ác.
Lạc Lạc không muốn chú ý tới cô ta, sau khi chào hỏi một vòng người xong thì bèn tìm một chỗ không bắt mắt để nghỉ ngơi.
Cô đi chuyến này cũng vì muốn kiếm thêm trợ thủ cho Trang gia, tuy Tần Thương luôn giang tay ra về phía cô nhưng cô không muốn phụ thuộc mãi vào nam phụ phản diện.
Lạc Lạc vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác cô đến sân sau của Minh gia từ lúc nào mà không biết.
Lạc Lạc thấy chỗ này vắng người, vừa muốn tìm một chiếc ghế dài để ngồi xuống thì bỗng nhiên cả người bị xô một cái.
“ÙM…!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT