Lớp trưởng bá đạo x nữ sinh đáng thương

- -----

Cảm giác thân thể lơ lửng giúp Lạc Lạc biết bản thân vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ nữa và chuẩn bị được đưa tới thế giới tiếp theo.

Hệ thống nghịch tập thông báo kết quả.

[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ trước hoàn thành đạt mức S, thật sự là trên cả tuyệt vời. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đến thế giới tiếp theo, sau đây hệ thống sẽ khóa lại những cảm xúc của kí chủ giống như nhiệm vụ trước chúng ta đã làm, cảm xúc đang được thu về trong 5… 4… 3… 2… 1…]

Một lần nữa, Lạc Lạc lại cảm giác được sự trống rỗng và mất mát, nhưng ngay sau đó, cô lại lạnh nhạt ngẩng đầu chờ nhiệm vụ tiếp theo.

[Chuẩn bị truyền tống tới thế giới tiếp theo 5… 4… 3… 2… 1… Truyền tống!]

“Ầm…”

[Chào mừng kí chủ đến với thế giới tiếp theo.]

Lạc Lạc mở mắt ra, nhưng ngay sau đó, ánh sáng chói chang lại khiến đôi mắt xinh đẹp của cô phải ửng đỏ.

[Kí chủ, thế giới này nói về chủ đề thanh xuân vườn trường, lúc này kí chủ đang học lớp 11 ở trường THPT số 2 của Thủ đô. Nguyên chủ cũng tên là Lạc Lạc, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại hay ủ dột và u sầu, thế nên thường xuyên không có cảm giác tồn tại. Nguyên chủ là một cô gái đáng thương. Nhiệm vụ ở thế giới này chính là nghịch tập, sửa đổi số mệnh bi thảm của nữ phụ lót đường Lạc Lạc.]

Hiểu được đại khái tình cảnh hiện tại, Lạc Lạc vừa lúc cũng có thể thích ứng được với ánh sáng mặt trời.

Cô thấy bản thân đang ngồi trên nền đất, chiếc váy đồng phục dài đến gần đầu gối nhăn nheo và bám bụi trông nhếch nhác vô cùng.

Lạc Lạc còn chưa hiểu mọi chuyện ra làm sao thì đã bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống người.

“Rào!”

Trời đã vào thu, tuy cái lạnh cắt da cắt thịt của trời đông chưa tới, cái nắng cháy của mùa hạ vẫn còn vương vất nhưng không có nghĩa là người thường sẽ chịu được một chậu nước lạnh ngặt vào cái mùa không quá lạnh cũng không quá nóng này.

Tóc của nguyên chủ rất dài, tóc mái thậm chí còn chườm xuống cả nửa mắt, tuy có một khuôn mặt xinh đẹp không ai bằng nhưng lại có khí chất và mái tóc khác người như vậy thì chỉ khiến người khác cảm thấy kì dị và bài xích mà thôi.

Ngay sau khi chậu nước kia dội xuống, Lạc Lạc liền nghe được những tiếng cười vô cùng ác ý đến từ phía những người đối diện.

“Cái con nhỏ ngu xuẩn này, đúng là không nên xuất hiện ở trường chúng ta, nó đi đến đâu là làm người khác khó chịu đến đó.”

“Phải đó, phải đó, vậy mà nữ thần còn có loại chị em như nó nữa chứ.”

“Tôi mà là nữ thần thì tôi nhất định sẽ không chịu sống chung với con nhỏ lầm lì này, chỉ cần nghĩ đến con nhỏ Lạc Lạc này thôi là tao ăn cơm đã muốn ói ra rồi.”

“Ha… ha… ha… ha…”

Đúng là bạo lực học đường thì ở đâu cũng có, nhiều người nói rằng trẻ con nó đâu có biết gì đâu, nhưng đám trẻ con của nhà họ lại ác ý đến độ chỉ muốn cho người khác đi tìm chết.

Lạc Lạc chú ý ở trên tay nguyên chủ có một cái băng vải đã cũ, lúc bị nước lạnh dội vào, miếng vải đó bị xô lệch và làm lộ ra những vết sẹo dài ngắn chằng chịt.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết là đã từng cắt cổ tay tự sát nhưng không thành.

“Mà tao còn nghe nói con nhỏ Lạc Lạc này có một người mẹ điên đấy, bệnh thần kinh dễ di truyền lắm, ai mà biết sau này nó có phát điên rồi cắn chết bạn bè hay không.”

“Nếu như vậy thì không phải mẹ của nữ thần cũng…”

“Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Nữ thần mà mày có thể đánh đồng với loại người điên điên khùng khùng này sao? Mẹ của nữ thần là người khác, còn có tin đồn rằng mẹ của con nhỏ Lạc Lạc này là tiểu tam, cậy nhà có tiền có của nên ép ba nó cưới con mẹ nó, thật ghê tởm, tưởng có tiền thì muốn làm gì là làm đó sao?”

Lạc Lạc vẫn ngồi nguyên dưới đất, cô chưa phản ứng kịp do tác dụng phụ của việc truyền tống, đầu óc cô ong ong vang dội, mãi cho đến khi có người xách cổ áo cô lên thì cô mới lờ mờ nhận ra một toán người đang đứng mỉa mai mình.

Đứng đầu là một nữ sinh với khuôn mặt xinh đẹp và trông có vẻ khá thành thục. Bên cạnh cô ta là ba bốn nữ sinh khác, cũng mang một bộ dạng ác ý đến cùng cực.

Lạc Lạc bị nữ sinh cầm đầu kia xách cổ đứng lên, cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của Lạc Lạc, mắng nhiếc.

“Cái con nhỏ này, tao nói chuyện với mày mà mày còn dám khinh tao à? Đừng để đến lúc tao bực mình rồi đánh gãy chân mày đấy con nhỏ điên.”

Mấy nữ sinh đằng sau thấy vậy thì cười vô cùng đắc ý.

“Tiểu Minh, cậu nói như vậy chắc gì nó đã hiểu, tôi nghe nói câu hỏi đơn giản của thầy cô nó còn không giải được dù đã nghe giảng ba bốn lần đấy, có khi nó bị thiểu năng trí tuệ cũng nên.”

Cô gái tên Tiểu Minh kia nghe vậy bèn buông Lạc Lạc ra khiến cô ngã luôn trên nền đất bẩn, trên khuôn mặt của Ngụy Ngọc Minh là sự ghê tởm không thể dấu.

“Dù mày có hiểu hay không thì cũng phải nhớ cho tao, nữ thần Hiểu Khuê vì không muốn so đo với cái loại bẩn thỉu như mày nên mới không buồn ra tay, nhưng tao lại không lỡ để nữ thần chịu ấm ức. Lần sau mày nhớ tránh xa Tần Thương ra cho chúng tao, nếu không gặp một lần tao sẽ đánh mày một lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play