Chương 87
Bên trong xe rất yên tĩnh.
Vẻ mặt của trợ lý rất thoải mái: “Từ hình ảnh trên camera, chúng ta có thể thấy, ba đứa trẻ theo cô Mạc về nước.”
“Ông nói cái gì? Ba đứa trẻ?” Không phải là sinh đôi sao?
“Cậu ba, quả thực là ba đứa bé, hai anh cả, và em gái út.”
Tay Tiêu Khôn Hoằng không tự chủ được run lên, anh lấy điếu thuốc bên cạnh ra, bật lửa không cầm chắc liền rơi xuống đất.
Anh thẳng tay ném điếu thuốc chưa cháy đi và nhắm mắt lại.
Chỉ có anh mới biết biết, tâm trạng của anh lúc này như một giọt nước vừa rơi vào chảo dầu đang sôi, vừa chạm vào dầu sôi lửa bỏng liền bắn ra xung quanh. Anh không kiềm chế được lồng ngực của mình, anh chịu không nổi.
Trái tim trống rỗng dường như được lấp đầy bởi một thứ gì đó, và không có lối thoát nào để thông.
“Cậu ba, anh làm sao vậy?”
Trợ lý vẻ mặt hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Đi bệnh viện, nhanh lên.”
Xe chạy tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng anh vẫn đến phòng khám của Diệp Tranh.
“Anh ba, sao anh lại đến đây?”
Tiêu Khôn Hoằng chịu đựng, rốt cuộc không kìm được: “Tôi có con rồi.”
“Ồ, có gì lạ à?”
“Tôi có ba đứa con, hai trai một gái, đều là con của tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng không kiềm chế được vẻ mặt vui mừng, nhưng anh lại rất muốn đè nén, khiến cho vẻ mặt của nh có chút gớm ghiếc.
Diệp Tranh hiểu ngay lập tức: “Ý anh là, đứa trẻ bị trong camera giám sát thực sự là con của anh?”
“Đúng thế, họ đến tìm tôi.”
“Không đúng, không phải anh nói sinh đôi sao? Sao lại thêm một đứa nữa rồi?”
“Là ba đứa, ba đứa giống hệt nhau, tôi thực sự không phát hiện ra.”
Tiêu Khôn Hoằng dùng sức túm chặt lấy Diệp Tranh, trên gương mặt trưởng thành và kiên quyết nở nụ cười: “Cô ấy chưa chết, còn sinh cho tôi ba đứa con.”
“Rồi rồi rồi, em biết rồi, anh giỏi, anh lợi hại, được chưa?”
Diệp Tranh nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Khôn Hoằng, trong lòng có chút chua xót, năm năm rồi, mỗi lần nhìn thấy anh ba cười như vậy, trong lòng anh ta cũng tự nhiên vui theo.
Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ sống cô đơn như vậy cả đời.
Nhưng ông trời vẫn có mắt, không dồn ai đến đường cùng.
Một lúc lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng lấy điện thoại di động ra, bấm vào video ở bãi đậu xe xem mấy lần, hai đứa bé viết nguệch ngoạc trên xe của anh, động tác thật đáng yêu.
Đặc biệt là khi cậu anh vẽ xe, dáng vẻ nhếch lông mày của cậu bé giống y hệt anh.
Anh đặt điện thoại lên tim, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cảm giác như vừa sống lại.
Lúc này, trợ lý lên tiếng: “Cậu ba, người của chúng ta đã điều tra lại về cô Mộ. Năm năm trước, cô ấy đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hách Liên Thành. Nghe nói cô ấy là người Việt Nam, nhưng thông tin trước đó hơi mơ hồ và đơn giản, cũng không có ảnh chụp.”
“Chắc chắn là giả.”
Tiêu Khôn Hoằng ngồi thẳng người, anh biết cô sẽ không chết, cô thật độc ác, quay lại không nói với anh, sinh các con ra nhưng cũng không cho chúng nhận anh.
Ở Nam Sơn ngày hôm đó, cô còn tát anh một cái.
Cô gái này, lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi đấy.
“Lão Tiêu, đi đến Thiên Thượng số một.”
Anh muốn đích thân ra tay.
“Anh ba, chờ một chút.”
Diệp Tranh ngăn cản người đàn ông đang kích động, nhưng ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng nhìn anh ta giống như một nhát dao, anh ta thở dài nói: “Anh ba, em hiểu tâm trạng hiện tại của anh, nhưng anh đã tính đến hậu quả của việc vội vàng như vậy chưa?”
“Các con là của tôi, và cô ấy cũng là của tôi.” Anh nói chắc nịch.
“Nhưng năm năm trước, không phải cô ấy đã chạy trốn rồi sao. Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn không nhận anh, đồng nghĩa với việc giữa hai người có nút thắt. Anh qua đó bây giờ, chẳng nhẽ anh muốn nhốt cô ấy lại sao? Chuyện năm năm trước lại lặp lại?”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, “Tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cô ấy.”
“Nếu cô ấy là muốn nghe anh giải thích, năm năm trước cô ấy đã nghe lời rồi. Bây giờ ba đứa nhỏ đó còn gọi anh là đồ bạc tình, anh quên rồi sao?”
Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt tối sầm, anh đã bình tĩnh trở lại: “Tôi phải làm sao bây giờ?”
“Anh ba, nghe lời em, bây giờ chúng ta đã biết, vậy thì phải lên kế hoạch lâu dài. Người lớn khó đối phó thì anh chuyển sang đối phó với trẻ con. Khi ba đứa nhỏ thích anh, chị dâu chắc chắn sẽ nể mặt anh.”
Tiêu Khôn Hoằng trầm ngâm…
…
Sau khi Thi Nhân đưa ba đứa trẻ về nhà, mí mắt của cô ấy không ngừng nhảy lên.
Có phải do gần đây suy nghĩ quá nhiều nên ngủ không ngon không?
“Mẹ ơi, lần này có phải bọn con lại gây rắc rối rồi không, có cần nói cho cha nuôi không?”
Cậu bé thứ nhất phát hiện ra đã mấy ngày cậu không đi học và cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, bấy giờ ba đứa bé mới nhận ra đây không phải là Mỹ, địa bàn của cha nuôi.
“Không, mẹ sẽ giải quyết. Đừng lo lắng.”
Thi Nhân an ủi con. Dù sao thì lần này cô giáo cũng nói rằng đó không phải lỗi của các con cô, đến lúc đó chúng ta sẽ xem có thể hòa giải được không. Dù sao thì mâu thuẫn giữa bọn trẻ sẽ không quá nghiêm trọng.
Ùng ục ục, Thi Nhân nhìn thấy tin nhắn của Mạc Tiểu Tây: “Nữ thần, tập đoàn Quang Viễn không chịu chấm dứt hợp đồng, và yêu cầu được gặp chị.”
“Thật không biết xấu hổ!”
Thi Nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô để ý thấy các con vẫn còn ở xung quanh, cô cầm điện thoại xuống bếp, hạ giọng: “Em nói với Tiêu Khôn Hoằng rằng tôi không có gì để nói chuyện với anh ta.”
Cô tức giận cúp máy, chưa kịp tìm ra cách giải quyết thì cuộc gọi lại đến.
Thi Nhân thậm chí không thèm nhìn liền nhận luôn: “Tôi sẽ không nhân nhượng. Cùng lắm là tiễn tập đoàn Quang Viễn ra tòa!”
“Muốn cùng anh ra hầu tòa thế cơ à?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, khiến cô quên cả thở.