Chương 477
Hiện giờ rất nhiều người đang chờ xem kết quả.
Mới vừa rồi khai quật ra ngọc bội tím vô cùng quý giá, không biết lần này sẽ là thứ tốt gì.
Mọi người đều im lặng, muốn biết con gái Tiêu Khôn Hoằng có thực sự may mắn như vậy không, luôn chọn được những viên đá chất lượng hàng đâu.
Nếu quả thực như vậy, Tiêu Khôn Hoằng không phải phát tài rồi sao?
Có một đứa con gái như vậy chẳng khác nào có một cái cây hái ra tiền.
Mười phút sau, liên tiếp hai viên đá được nghiên cứu xong, hơn nữa chất lượng đều rất tốt.
Thợ cắt làm việc bao nhiêu năm nay chưa từng gặp qua trường hợp này.
Trên đời này thực sự có người may mắn đến vậy sao?
Lúc này, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Tất cả đều nhìn bé Bánh Bao với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt trở nên vô cùng nóng bóng, chẳng lẽ cô gái nhỏ này có mắt thần, tận mắt nhìn được chất liệu bên trong viên đá sao?
Một cô bé liên tiếp chọn được các miếng ngọc thạch, hơn nữa chất lượng còn khá tốt.
Đây không thể là một sự trùng hợp. Nếu không phải là trùng hợp thì nhất định phải có nguyên nhân.
Trong đám đông có người mở miệng: “Đứa nhỏ này, không phải là có mắt thần chứ?”
“Có thể, nếu không cũng đem số đá còn lại cắt ra, cho tất cả mọi người nhìn một chút.”
“Nếu như đá trong xe đẩy kia đều là đồ tốt, vậy thì đứa nhỏ này đúng là có tài năng. Đây không phải giống như phim truyền hình chứ?”
“Trời ơi, đứa trẻ này chắc chắn có tiền đồ rộng mở. Có phải có sửa mạnh siêu nhiên sao? Nếu tôi có một đứa trẻ như vậy, cuộc sống sau này không cần lo lắng nữa rồi.”
Việc một bé gái sở hữu sự mắt thần nhanh chóng được lan truyền.
Trong chốc lát có rất nhiều người chạy tới, thấy vậy bé Bánh Bao có chút sợ hãi.
Những ánh mắt của các cô chú này thật đáng sợ, chẳng khác nào bà ngoại chó sói trong chuyện “Cô bé quàng khăn đở”.
Tiêu Khôn Hoằng nét mặt lạnh lùng, sải bước tới, ôm con gái vào lòng: “Đừng sợ.”
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén như đang cảnh cáo. Đây là con gái của anh, ai dám có ý đồ với đứa nhỏ?
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng quá mức kinh người, nên bọn họ liền hòa hoãn xuống, lúc này mới nhận ra thân phận của đứa bé này cũng không bình thường.
Đứa bé này không phải là người có thể tùy tiện lợi dụng.
Cha của cô bé chính là Tiêu Khôn Hoằng của tập đoàn Quang Viễn, một nhân vật không hề dễ đối phó.
Cũng là một người có máu mặt ở Việt Nam.
Bé ba Mạc Tiểu Khê ôm cổ ba mình, quay đầu nhìn Mạc Đông Lăng, dễ thương nói: “Cháu còn rất nhiều viên đá xinh đẹp tặng cho chú. Chú đừng tức giận.”
“Chú không tức giận.”
“Chú có tức giận, sắc mặt tối sầm nhìn rất khó coi.”
Mạc Đông Lăng có chút dở khóc dở cười, nhìn mọi người xung quanh: “Trước tiên giải tán, mọi người tiếp tục đi chơi đi.”
Đột nhiên anh ta liếc nhìn xe đẩy của bé Bánh Bao và nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Chẳng lẽ những thứ tốt kia đều được đứa trẻ này nhặt được?
Một viên đá còn có thể là may mắn. Nhưng nhiều viên đá như vậy, nói là may mắn thì ai tin?
Còn nhỏ như vậy mà đã phân biệt được nhiều loại đá, tài năng này đúng là có một không hai.
Chẳng lẽ đứa trẻ này thực sự có mắt thần?
Sao có thể? Đây không phải là phim truyền hình dài tập.
Nhưng dù sao cũng cần phải điều tra rõ ràng. Không thể có sự trùng hợp như vậy được.
Mạc Đông Lăng hơi nheo mắt lại: “Anh Hoằng, tôi có vài lời muốn nói riêng với anh, được không?”
“Được.”
Tiêu Khôn Hoằng hiển nhiên cũng nhận thấy sự đặc biệt của cô con gái nhỏ, trùng hợp thật đúng lúc.
Đây không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện.
Sắc mặt của Thi Nhân không được tốt cho lắm, mang hai con trai cùng nhau rời đi.
Cô cũng nhận thấy những ánh mắt vừa rồi của mọi người khiến người ta khó chịu.
Nếu ai đó biết rằng con gái mình có tài năng như vậy, có thể sẽ đánh cô bé.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng và những người khác rời đi, vẫn có người tiếp tục thảo luận về vấn đề này.
Nhưng bà Hách không tin.
Bà ta luôn cảm thấy có điều gì đó mờ ám, lẽ nào Mạc Tử Tây ưu ái đối với nhà họ Tiêu?
Bà ta cũng không tin vào mắt thần.
Đó nhất định là một tin đồn vô lý, vậy mà còn có người tin tưởng, thực sự là ngu ngốc.
Bà Hách nhìn Hách Liên Thành nói: “Con nghĩ sao về chuyện này, không phải trước đây con từng tiếp xúc với ba người đó sao?”
Nếu quả thật có chỗ nào không đúng, hẳn là đã sớm bị phát hiện.
“Không có gì bất thường.”
Hách Liên Thành trả lời như vậy để bà Hách hoàn toàn an tâm, bà ta trực tiếp phân phó người của mình: “Đi tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì”.
Hách Liên Thành liếc nhìn phiến đá vừa mới bị cắt, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Anh ta cũng không tin vào cái gọi là mắt thần.
Dù sao trong xã hội hiện đại, không có chuyện kỳ lạ như vậy.
Có lẽ anh ta muốn tin rằng bé Bánh Bao là công chúa cá vàng hơn.
Ngày xưa, khi ba đứa trẻ còn rất nhỏ, anh ta đã từng chơi trò chơi đoán chữ với chúng.
Trên bàn có ba cái cốc, chỉ có một cái cốc có đường.
Ai đoán đúng sẽ được ăn đường.
Hầu như lần nào Mạc Tiểu Khê cũng đoán được, bất kể thay đổi tốc độ và vị trí như thế nào, con bé đều có thể đoán chính xác cốc nước đường ở đâu.
Lúc đó anh ta chỉ nghĩ đứa trẻ này có đôi mắt tinh tường và vận may tốt mà thôi.
Nhưng sau sự việc vừa rồi, anh ta bắt đầu hoài nghi liệu cô bé có phải thực sự có thiên phú hay không Đoán chính xác như vậy, đúng là rất lợi hại.
Tuy nhiên, Hách Liên Thành sẽ không nói ra điều này, tránh cho kẻ xấu chú ý đến bé Bánh Bao.
Mặc dù Mạc Đông Lăng đã rời đi cùng nhà họ Tiêu, nhưng nơi này càng ngày càng xuất hiện nhiều người Mấy người tới sau cũng không thấy gì, chỉ nghe nói có một cô bé chọn trúng mấy viên ngọc thạch.
Chuyện này càng ngày càng li kỳ.
Một số người còn nói rằng cô bé có đôi đồng tử có thể nhìn thấu bên trong viên đá.
Phòng nghỉ. Mạc Đông Lăng liếc nhìn số đá trong xe đẩy rồi gọi chuyên gia đến xem tình hình. Nhà họ Mạc có chuyên gia riêng chuyên phân biệt các loại đá.
Mới vừa rồi trong số đá kia cũng bị lẫn với một vài nguyên liệu đá cao cấp.
Lúc này, bé Bánh Bao có chút bất an.
Cô bé ôm cổ Tiêu Khôn Hoằng nói nhỏ: “Cha ơi, chú đẹp trai không vui sao?”
Rõ ràng mình đã tặng tất cả những viên đá xinh đẹp cho chú ấy rồi mà.
Phòng nghỉ rất yên tĩnh, cho dù bé Bánh Bao đã nhỏ giọng nhưng mọi người vẫn nghe rõ.
Mạc Đông Lăng quay đầu nhìn cô bé: “Chú không tức giận.”
Thi Nhân cũng an ủi con gái: “Chú đẹp trai thật sự không tức giận, chú ấy sẽ không so đo cùng con, đừng lo lắng được chứ?”
“Ô Ô.”
Bé Bánh Bao lập tức khôi phục vẻ bình thường, cô bé đung đưa đôi chân nhỏ vài cái, thoát khỏi vòng tay Tiêu Khôn Hoằng, chạy đến bên cạnh Mạc Đông Lăng: “Chú đẹp trai, chú tìm cái gì vậy, cháu giúp chú tìm.”
“Chú đang tìm những viên đá đẹp.”
“Đây đều là những viên đá đẹp mà Đây là báu vật cháu tìm thấy bên ngoài đó.”
Bé Bánh Bao nói rất tự hào.
Mạc Đông Lăng nghe vậy liền ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, nghiêm túc nói: “Cháu nói đây là những viên đá đẹp mà cháu chọn, giống với những viên vừa rồi cháu đưa cho chú sao?”
“Đúng vậy, mẹ nói rằng cháu có thể đi tìm kho báu. Những viên đá này đều rất đẹp. Cháu muốn tìm thêm nhiều một chút, trở về cho Bạch Tuyết.”
Mạc Đông Lăng nhướng mày: “Bạch Tuyết là ai?”
“E hèm, Bạch Tuyết là con chó chúng tôi nuôi. Con bé định lấy những viên đá này về cho nó làm tổ.”
Thi Nhân nhắm mắt và giải thích xong, mọi người kể cả Mạc Đông Lăng đều bị đả kích.
Tất cả mọi người tới đây hôm nay đều muốn tìm những viên đá tốt.
Kết quả bị một đứa trẻ con lấy sạch mang về chỉ đề làm tổ cho chú chó của mình.
Điều này không phải quá lãng phí rồi sao?
Nếu để người bên ngoài biết, chắc.
chắn sẽ tức hộc máu.
Bọn họ tận lực làm việc, hy vọng hôm nay đến đây sẽ đào được bảo vật, kết quả bị một đứa trẻ chọn lựa hết thảy chỉ vì làm tổ cho thú nuôi ở nhà.
Không nhất thiết phải bắt nạt người khác như vậy.