Chương 47
“Rõ ràng là cô nói có báo cáo cần in, không kịp giờ nên mới nhờ tôi đưa qua mà.”
Thi Nhân không rõ lại sao cô ta lại nói dối
“Tại sao cô Nhân lại đổi lỗi cho viên chức quèn như tôi? Cô là mợ ba cao quý, sao tôi dám cãi lời cô?” Đối phương khóc lóc nức nở, trông như tủi thân lắm.
Thi Nhân có miệng khó trả lời, quay sang nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Có camera thì sẽ chứng minh tôi không nói dối.”
Ánh mắt anh ta nặng nề: “Camera trong phòng thư ký hôm đó bảo trì.”
Trùng hợp thế sao?
Thi Nhân cắn môi: “Tôi chưa từng làm chuyện như thế.”
“Nhưng camera trong văn phòng tôi lại quay được cảnh sau khi tôi rời đi, cô từng vào văn phòng của tôi, còn đụng vào tài liệu trên bàn.”
“Tôi chỉ muốn dọn dẹp lại cho anh thôi. Tôi thề tôi không nhìn lén bất cứ thứ gì.” Cô vốn học ngành tài chính, sao lại không biết phải tránh né chứ!
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cô nói nữa!” Tiêu Khôn Hoằng bỗng nổi giận ngắt lời cô, nhìn đám lãnh đạo cao tầng ở đây: “Các ông đi xuống đi, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Tổng giám đốc, anh đừng vì thân phận của cô ta mà thiên vị, dù gì mọi người cũng đã cố gắng vì dự án này rất lâu.”
“Tôi biết.”
Tiêu Khôn Hoằng khoát tay, văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người.
Thi Nhân nhanh chóng sửa soạn lại suy nghĩ, nhìn anh nói: “Rõ ràng đây là một âm mưu, tôi làm lộ nội dung dự án của anh thì sẽ khiến anh đấu thầu thất bại, có lợi gì cho tôi đâu?”
“Cô biết người thắng lần này là ai không?” Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhìn cô: “Là Tiêu Vinh.”
Thi Nhân sửng sốt, họ không phải là người một nhà sao? Tại sao Tiêu Vinh lại cạnh tranh dự án này với Tiêu Khôn Hoằng?
“Trước đó cô với Tiêu Vinh rất thân thiết, lại thêm bằng chứng lần này, cô bảo tôi phải tin cô như thế nào đây?”
Đúng rồi, chính Thi Nhân cũng không có cách giải quyết rõ ràng. Nhưng cô không làm chuyện này.
“Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ phái người điều tra lại.”
Thi Nhân mất hồn mất vía rời khỏi văn phòng. Tiêu Khôn Hoằng nhìn bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu.
Trợ lý quay về văn phòng: “Cậu chủ, chuyện này thật sự do cô Nhân làm hả?”
“Âm mưu vụng về thường là để che giấu mục đích chân thật nhất.” Tiêu Khôn Hoằng ném tài liệu vào thùng tác: “Đương nhiên không phải cô ta. Tôi chỉ tương kế tựu kế thôi.”
Mặc dù cô ta hơi ngu xuẩn một chút, nhưng còn chưa ngu đến mức này.
Ngay từ đầu anh đã thăm dò Thi Nhân, nhưng mỗi lần Thi Nhân đều sẽ né tránh tài liệu quan trọng của anh, chưa bao giờ hỏi thăm hay dòm ngó những cuộc nói chuyện riêng. Cô là một trợ lý đủ tư cách. Vậy thì tại sao kẻ đứng sau màn lại cố tình đẩy Thi Nhân lên đâu? Chẳng lẽ cho rằng chỉ số thông minh của anh rất thấp sao?
Sau khi trởvề bàn làm việc, đầu óc Thi Nhân trống rỗng, không biết nên làm gì bây giờ.
Không lâu sau, chuyện tập đoàn đấu thầu thất bại, dự án bị tiết lộ trở thành đề tài đứng đầu, hơn nữa còn chỉ ra người tiết lộ là mợ ba nhà họ Tiêu, có vẻ là muốn trả thù Tiêu Khôn Hoằng. Cánh nhà báo lập tức thêu dệt nên một câu chuyện trả thù đầy máu chó.
Thấy tin tức này, Thi Nhân tức giận đến mức muốn nổi điên. Đám người này toàn là nói hưu nói vượn!
Ting… Zalo bỗng reo lên. Cô rũ mi xem tin nhắn của Tiêu Vinh: “Thi Nhân, em đừng bận tâm tới tin tức trên mạng, anh sẽ địch thân giải thích với cậu ba.”
Thị Nhân nhớ tới lời Tiêu Khôn Hoằng nói, thử thăm dò: “Anh với anh ấy cùng đấu thầu dự án làng du lịch hả?”
Tại sao ban đầu cô lại không biết chuyện này?
“Thi Nhân, anh biết có lẽ các em hiểu nhầm là anh làm, rất nhiều người đều tham gia đấu thầu dự án làng du lịch, nhưng cậu ba mới là ứng cử viên sáng giá nhất. Chẳng qua lần này nội dung đấu thầu của cậu ấy bị lộ nên anh mới nhặt của hời. Nếu cậu ba cần thì anh sẽ nhường lại dự án cho cậu ấy.”
“Ý tôi không phải là thế.”
Thấy Tiêu Vinh nói vậy, Thi Nhân lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
“Thi Nhân, cảm ơn em đã tin anh.” Gửi tin nhắn xong, Tiêu Vinh lạnh lùng nhìn người bên cạnh: “Kế hoạch như cũ.”
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Tiêu Khôn Hoằng, để xem lần này cậu còn ngóc đầu dậy kiểu gì!
Buổi tối, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng về nhà. Ông cụ ngồi trên sofa, nghiêm túc nhìn Thi Nhân: “Quỳ xuống cho tôi!”