Chương 465
“Lúc đầu khi bọn em mất chị Mộng Thần, cả nhà đều chìm vào đau buồn không thể nguôi ngoại, không có ai dám ở trước mặt người nhà em mà nhắc đến chi áy.”
Mắt Mạc Tử Tây đỏ hoe: “Em cho rằng cả đời này em đều sẽ nhớ chị ấy, không bao giờ quên. Nhưng mới mấy năm, em lại dần dần quên mất. Loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ, nếu như bọn em đều không còn nhớ chị Mộng Thần nữa, vậy còn ai sẽ nhớ chị ấy chứ?”
Người chết rồi, sẽ còn sống trong kí ức của người thân.
Nhưng khi bị người thân quên mất, mới thật sự gọi là chết.
Thi Nhân nói: “Chị biết cảm giác này, nếu như cô ấy vẫn còn sống, nhất định không hy vọng mọi người cảm thấy tội lỗi như vậy. Cô ấy càng hy vọng mọi người có thể có một cuộc sống mới.”“Nhưng em không thể quên, trước khi chị Mông Thần đối xử với em rất tốt, Em quên mất chị ấy, không phải là quá căn bà sao?”
Mạc Từ Tây lau nước mắt: “Xin lỗi, em nói quá nhiều rồi.
“Không sao”
Thi Nhân thở dài: “Đều đã qua rồi, chị cũng không tính toán với mọi người nhiều như vậy. Dù sao lúc đầu, chị cũng rất thảm hại, đều là mọi người ở bên cạnh chị, chị mới có thể thuận lợi vượt qua những ngày tháng khó khăn đó được.”
Chỉ có điều cô không ngờ, ngoại trừ bản thân mình, Mạc Từ Tây, Hách Liên Thành cũng đang chìm đảm trong đau buồn.
“Xin lỗi”
Mạc Từ Tây nghiêm túc xin lỗi: “Trong lòng em, chị không phải là thể thân, mãi mãi không phải Thi Nhân gật đầu: “Được rồi, rửa mặt đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn hoa quả.”
Hai người nhìn nhau cười, trang này coi như xong rói.
Bọn họ đều đã mất người thân thiết nhất của mình, sống trong tuyệt vọng.Cho nên Thi Nhân có thể hiểu được lời nói của Mạc Từ Tây.
Nếu như để có nhìn thấy một người giống hệt mẹ mình, chắc cô cũng không chịu nổi mà tiến lại gần.
Giống như một người đang lạc trong bóng đêm nhìn thấy ánh sáng cuối cùng vậy.
Nhưng khi bọn họ đi ra, Mạc Từ Tây cảm thấy có một ánh mắt không thể bỏ qua rơi trên người mình.
Cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng, Mạc Tử Tây chột dạ di chuyển tầm nhìn, giả vờ không nhìn thấy.
Lúc đó khi ở bữa tiệc, Tiêu Khôn Hoằng đã thể hiện rõ ràng rằng không thích mình lại gần nữ thần.
Nhưng bây giờ cô ấy hối hận rồi.
Vừa rồi đã nói rõ với nữ thần, cho nên mấy lời lúc trước coi như chưa từng nói, dù sao nữ thần cũng đã không để ý, vậy sao cô ấy phải nhìn sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng chứ?
Thi Nhân hoàn toàn không cảm thấy sóng bão bên trong.
Khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy Mạc Tử Tây, vẻ mặt anh co lại, người phụ nữ này sao lại đến đây chứ? Bây giờ anh vô cùng không thích nhà họ Hách,sau dó là nhà họ Mạc Trong bữa tiệc, ông cụ trước mặt nhiều người như vậy mà đập vỡ quả do bà xã anh điêu khắc, bây giờ trong lòng Tiêu Khôn Hoàng vẫn còn ôm hận, cũng sẽ có một ngày anh đòi lại món nợ này.
Bà xã anh tâm địa hiền lành, có lẽ Mạc Tử Tây xin lỗi một cái thì sẽ bỏ qua.
Nhưng anh lại không dễ dàng như vậy.
Mạc Tử Tây biết mình không được người khác thích, dứt khoát giả vờ không nhìn thấy ánh mắt không hoan nghênh mình của Tiêu Khôn Hoằng Thi Nhân không cảm thấy có gì khác thường, nhưng Diệp Tranh lại thấy, anh quá hiều anh ba rồi.
Mạc Tử Tây, Hách Liên Thành xem Thi Nhân làm thể thân của cô chủ lớn nhà họ Mạc, chuyện này anh cũng biết.
Nhưng vừa rồi khi Thi Nhân và Mạc Từ Tây đi ra từ phòng bếp, rõ rằng là rất hòa hảo.
Chuyện này, e rằng anh ba không thể làm chủ được rồi.
Sau khi ăn xong hoa quả, Mạc Từ Tây nói: “NỮ thần, bao giờ mọi người về nước?”
“Chuyện này ấy, thì phải xem người nào đóThì Nhận nhìn Tiêu Khôn Hoáng, chuyện này không phải có nói là được, dù sao chuyện này còn phụ thuộc vào việc Tiêu Khôn Hoàng có sắp xếp công việc nào khác ở đây không.
“Đại thêm hai ngày nữa, có chút việc cần xử lý Vốn đi tập đoàn Quang Viễn đã đạt được hợp tác với nhà họ Mạc, lần này qua đây cũng cần kiểm tra một vài chỗ, sau đó ký một chút hợp đồng.
Đồng thời trong bữa tiệc còn quen được một số người, cũng phải đến hỏi thăm một chút.
Lịch trình thật sự rất nhiều.
“Vậy được thôi, ở thêm hai ngày nữa. Thuận tiện em cũng muốn đi tham quan khu khai thác của Singapo, lúc trước đã vô cùng tò mò rồi.”
Diệp Tranh nói: “Đúng lúc sắp xếp ngày mai là đến tham quan khu mỏ của nhà họ Mạc, cũng nhau đi nha.”
“Chủ Tranh, khu mỏ là cái gì vậy, trong đó có bảo vật sao?”
“Đúng vậy, trong đó có rất nhiều rất nhiều bảo vật, ngày mai cùng nhau đi thám hiểm được không?”
“Được nha, cháu muốn đào báu vật”
Bé Bánh Bao rất vui,Nhưng Thi Nhân lại do dự một lúc, nhìn Mạc Tử Tây: “Khu mỏ có nguy hiểm gì không?”
* Xem khu vực, có điều chỗ ngày mai sắp xếp chắc không có vấn đề gì đâu.
“Vậy thì tốt Thật ra Thi Nhân muốn đến nơi nguy hiểm hơn để xem đá thô được khoét ra như thế nào.
Đến lúc đó rồi tính tiếp vậy.
“Nữ thần, hôm nay không còn sớm nữa, em trở về trước đây, ngày mai gặp nhau ở khu khai thác nhé.
Lúc này Diệp Tranh cũng đứng lên: “Em cũng về đây, không thể ở chỗ này làm bóng đèn được.
“Được thôi.”
Thi Nhân nhìn hai người rời đi, đột nhiên cô cảm thấy có phải Diệp Tranh đã chỉ dẫn Mạc Tử Tây không?
Dáng vẻ vừa rồi của Mạc Tử Tây, cô cảm thấy có chút lo lắng.
Nếu tâm lý có vấn đề, đề lâu thì sẽ gây ra bệnh, đúng lúc Diệp Tranh là bác sĩ tâm lý.
Thi Nhân quay đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn của Diệp Tranh: “Tử Tây có nút thắt trong lòng, làm phiền bác sĩ Tranh giúp đỡ một chút.”Bên ngoài biệt thự Sau khi Diệp Tranh nhận được tin nhắn, anh ta tiến lên phía trước vài bước đuổi theo Mục Tử Tây: “Hai ngày nay tôi vẫn chưa đi dạo ở đầu cả, không biết tôi có vinh hạnh mời cô Tây đi cùng không?”
“Làm sao, anh muốn bào tôi sao?” Mạc Tử Tây nói chuyện rất trực tiếp.
Dù sao cô cũng là cô chủ của nhà họ Mạc, dựa vào thân phận này, rất nhiều đàn ông xum xoe.
Mạc Tử Tây đều đã quen rồi.
“Cô Tây nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn như vậy sao?”
“Tôi cảm thấy giữa con người với nhau thì nên thẳng thắn một chút, sẽ càng có lợi ích hơn.”
Diệp Tranh nhìn kỹ Mạc Tử Tây, quả nhiên có vấn để không nhỏ, phòng bị với người khác như vậy.
Anh ta nói: “Thật ra là do chị dâu nhắn tin cho tôi, bảo tôi giúp cô thư giãn, đây chính là nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành “
“Nữ thần bảo anh làm như vậy sao?”
Sau khi nhắc đến Thi Nhân, phòng bị trong mắt Mạc Tử Tây không còn nồng đậm như vậy nữa: “Phíabên bãi biển có một quán bar cũng được, có muốn đi uống một ly không?”
“Được, rất vinh hạnh Diệp Tranh đi cùng Mạc Từ Tây về phía bên đó.
Thời tiết rất đẹp, chỉ hơi nóng một chút.
Mạc Tử Tây ngồi xe đến đây, không mang theo bất kỳ công cụ chống nắng nào cả, trời thật sự có chút nắng.
“Cô đợi ở đây một chút đã.”
“Sao vậy?”
Mạc Tử Tây đứng yên tại chỗ, núp trong một bóng vậy, cũng tốt hơn rất nhiều.
Không lâu sau, Diệp Tranh đạp một chiếc xe đạp công cộng đến: “Lên xe.”
“Anh dùng xe này để chở tôi sao?”
“Không thì sao?”
Mạc Từ Tây cười trả lời: “Lúc trước khi những người đàn ông kia ở cùng tôi, đều là đi xe sang, tôi còn chưa được ngồi qua xe đạp đấy.”
“Dù sao cũng đều là công cụ giao thông, không có gì khác biệt cả Về mặt Diệp Tranh bình tĩnh, hai chân dài chồngtrên mặt đất: KHơn nữa chị dâu cũng không cho tôi kinh phí, còn đòi xe sang gì chứ?”
“Con người anh rất thú vị đấy.”
Mạc Từ Tây cũng rất đơn giản, trực tiếp ngồi vào phía sau, phong cảnh xung quanh dần dần lùi về phía sau, gió thổi trên mặt rất thoải mái Loại cảm giác này, rất thư thái.
Người đàn ông này, rất khác với những người đàn ông trước đây mà cô đã gặp.