Chương 451
Bà Hách dừng lại một chút, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Nhưng một giây tiếp theo, bà ta liền thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tại sao lại không thể chứ? Con không phải thích con gái nhà họ Mạc sao? Con gái nhà họ Mạc được thừa kế rất nhiều tài sản, rất ưu tú đấy.”
Bà Hách rất vừa ý cô chủ nhà họ Mạc. Thân phận và gia thế đều không tầm thường. Hơn nữa lại là con gái độc nhất nhà họ, tài sản này tương lai không phải để lại cho đứa con gái này hay sao. Để lại cho con gái cũng đồng nghĩa là để lại cho họ Hách của bà. Với số tiền này với thế lực của nhà họ Mạc, nhà họ Hách nhất định có thể một lần nữa vùng lên rồi.
Hách Liên Thành nhìn biểu hiện của mẹ mình liền biết ngay kế hoạch của bà là gì. Anh ta không nhịn được bèn lên tiếng: “Đó là lý do tại sao mẹ ở trong mắt con lại trở thành người ăn bám đàn ông. Vợ con sau này nhất định phải là người con yêu nhất, con không chấp nhận bất kỳ cuộc hôn nhân sắp đặt nào.”
“Hách Liên Thành, mẹ đồng ý hôn nhân giữa con và nhà họ Mạc, con còn muốn thế nào nữa?”
“Nhưng ngoại trừ Mạc Mộng Thần ra thì con không chấp nhận ai khác.”
“Mạc Mộng Thần, Mạc Mộng Thần, lại là cô ta. Cô ta đã chết, con đừng nhắc đến cô ta nữa có được không?”
Tâm trạng bà Hách trở nên cực kỳ kích động. Đứa con gái đã chết làm cho bà ta sống không được yên.
“Kiếp này con sẽ không lấy ai ngoại trừ cô ấy.”
“Vậy con muốn kết hôn với một người chết sao? Làm cho nhà họ Hách chúng ta tuyệt hậu sao?”
Hách Liên Thành biểu cảm lạnh lùng: “Con người khi còn sống chỉ có thể chuyên tâm cả đời. Về chuyện xảy ra sau khi chết, ai lại quản nhiều như vậy?”
“Con, con không phải cố ý chọc tức mẹ phải không?”
“Mẹ, con sẽ nghiêm túc nói lại cho mẹ rõ, con cả đời này sẽ không kết hôn. Nếu mẹ còn phản đối, con sẽ sử dụng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, hoặc là đi nhận con nuôi.”
Bà Hách ngây ngẩn cả người. Bà thấy Hách Liên Thành rất nghiêm túc liền nói lớn: “Mẹ không cho phép, không cho phép con làm chuyện này.”
“Mẹ không ngăn được con đâu, tháng trước con đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh rồi, sẽ không thể có con được.”
Bà Hách đầu óc lùng bùng một trận, đầu đau như búa bổ.
Đã phẫu thuật?
Giọng bà run rẩy nhìn con trai: “Tại sao, tại sao lại không nói với mẹ, mẹ trong mắt con không quan trọng sao?”
Tại sao lại thế này?
Bà ta đã vì đứa con này mà hy sinh rất nhiều, kết quả là nó lại không cảm kích mà ngày càng rời xa. Không phải, trước khi gặp đứa con gái Mạc Mộng Thần kia, quan hệ giữa bà ta và con trai vẫn rất tốt. Tất cả đều vì con bé sao chổi đó.
Hách Liên Thành không nói gì. Thái độ của anh ta làm cho bà Hách có chút sợ hãi.
“Con trai, hãy nghe mẹ nói đây, là do mẹ trước đó đã sai, con đừng như thế. Về sau con yêu ai mẹ sẽ đồng ý, được không?”
Hách Liên Thành cúi xuống nhìn bà ta: “Nói như thế thì tại sao trước kia mẹ lại phản đối Mạc Mộng Thần? Cô ấy có chỗ nào không tốt? Bất luận thân phận hay gia cảnh, hay ngũ quan lẫn dung mạo, cô ấy có chỗ nào không tốt. Còn mẹ lại làm khó cô ấy?”
Không khí nhất thời im ắng.
Bà Hách đáy mắt hiện lên một tia chột dạ, bà ta lập tức trả lời: “Mẹ làm khó cô ta lúc nào, mẹ chỉ đang huấn luyện cô ấy thôi. Đừng tưởng tự dưng mà được làm con dâu nhà họ Hách.”
“Có đúng vậy không?”
Ánh mắt của Hách Liên Thành trở nên gượng gạo: “Con không tin, chắc chắn có nguyên nhân khác.”
“Con không tin à? Vậy con cho rằng là mẹ hại chết nó? Vậy con đi báo cảnh sát đi, nói cho nhà họ Mạc là mẹ đã giết Mạc Mộng Thần, con đi đi.”
“Mẹ kích động như vậy để làm gì?”
Bà Hách nuốt nước bọt: “Mẹ, mẹ có như thế à?”
Hách Liên Thành ánh mắt thâm trầm: “Mấy hôm trước con nằm mơ, mơ thấy cô ấy. Cô ấy nói lúc chết không nhắm mắt, cho nên con đã đi điều tra về cái chết của Mộng Thần.”
“Con có ý gì, cái chết của cô ta chính là ngoài ý muốn mà thôi. Con muốn điều tra cái gì?”
Không lẽ lại nói là Hách Liên Thành phát hiện ra điều gì?
Không thể nào.
Sau bao nhiêu năm còn có thể tra ra được gì đây?
Vẻ mặt Hách Liên Thành lạnh lùng: “Đây là việc của con.”
Nói xong, Hách Liên Thành liền bỏ đi, để bà Hách đứng im như trời trồng. Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hách Liên Thành, sau lưng bà ta bỗng toát mồ hôi lạnh.
Không thể nào, không thể phát hiện ra cái gì được. Đây là bà nghĩ lung tung thôi.
Bà Hách đã cố gắng hết sức giữ vững tâm lý, một người đã chết làm sao có thể uy hiếp tính mạng của bà ta, tuyệt đối không thể.
Bà ta phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhất định không thể tự mình làm bậy.
Bên ngoài bữa tiệc.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đang nắm tay nhau trên sân. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa rồi sao lại xuất hiện?”
Tiêu Khôn Hoằng sẽ không tình cờ xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Có người nói với trợ lý, em ở trong toilet xảy ra chuyện, anh mới vội vã chạy tới. Nhưng lúc anh đến nói, lại không thấy em ở đó.”
Lúc ấy Tiêu Khôn Hoằng mới biết đã xảy ra chuyện không ổn. Hẳn là có kẻ đã đánh lạc hướng anh, dụ anh qua đây.
“Chẳng qua em ở trong toilet gặp chút chuyện, khổng cẩn thận ngã đập đầu xuống đất, đối phương hoàn toàn không làm gì được em.”
“Là kẻ nào?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng.
Còn có kẻ ở đây, dám xuống tay với vợ anh.
“Không biết, có một người say xỉn đi ra. Đây là nhà họ Mạc, không được lộn xộn, dù sao em cũng đánh được anh ta mấy cái.”
Thi Nhân kéo tay anh, vội vàng dỗ dành anh: “Chẳng qua, lạ ở chỗ, vì sao anh lại đi toilet trước, sau đó mới đến phòng nghỉ.”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút: “Cô chủ nhà họ Mạc kia, lần sau em tránh xa cô ta ra một chút.”
“Anh cũng thấy cô ta có vấn đề à?”
Thi Nhân bỗng nhiên hạ giọng: “Lúc trước Mạc Tử Tây nói ghét cô ta, về sau trải qua bao nhiêu chuyện, em mới phát hiện là một số người không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài.”
“Ừm, loại phụ nữ này lòng dạ rất sâu xa.”
“Còn không phải sao? Cô ta là một con người bí hiểm, cố tỏ ra ngây thơ, vô số tội. Cô ta và bà Hách đột nhiên cùng xông vào phòng nghỉ, giống như cùng nhau bắt gian, nói chuyện rất đáng ghét.”
Thi Nhân nhắc tới chuyện này có chút tức tối.
Cô nghiến răng: “Cũng may, hai người đó đều không thể mắng được em.
“Ừm, làm tốt lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng rất hài lòng, vợ anh luôn không thích bị thiệt thòi, như vậy sẽ khiến cô sống tự do hơn. Tính cách như vậy, anh rất an tâm.
“Không nói đến bà Hách, trước đấy cũng thất bại dưới tay em. Còn cô chủ kia, lên giọng dạy đời mắng em, cũng bị em mắng lại. Cô ta không phải muốn lập miếu sao? Căn bản không thể cãi lại, nếu không phải là người cứng rắn, thì không thể chịu đựng được.”
Ha ha, nghĩ đến chuyện này, Thi Nhân vẫn thấy có chút vui vẻ.
Giống như bạn xem như không quen tôi, nhưng lại không xong với ta tôi.
Tiêu Khôn Hoằng gãi gãi sống mũi cô: “Ừ, lần sau tiếp tục phát huy.
“Anh không nghĩ cách cư xử của em có vấn đề sao? Không những không có phong thái tao nhã của thục nữ, lại không phù hợp với thần phận bà chủ.”
“Không, đấy chính là những xiềng xích của người khác, em không cần để ý ánh mắt của người ngoài. Em chỉ cần chăm sóc bản thân, làm thế nào thấy thoải mái là được.”
Cô là người phụ nữ của Tiêu Khôn Hoằng này, vì sao lại phải sống vì người khác?
Thi Nhân ôm anh một cái: “Làm sao bây giờ, em ngày càng thích anh rồi.”
Người đàn ông trước mặt vòng tay qua ôm eo cô, đáy mắt lộ ra ý cười. Bọn họ ăn ý với nhau cũng chưa đề cập đến chuyện của Hách Liên Thành.
Thi Nhân dựa vào vòng tay của anh, ngước lên nhìn: “Anh không hỏi tại sao Hách Liên Thành và em lại ở cùng trong phòng nghỉ sao?”
“Em không nói thì anh sẽ không hỏi?”
“Anh tin tưởng em vậy?”
“Đương nhiên”
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng hôn lên trán cô, anh xoa đầu cô, trong mắt không tràn đầy ý cười.
Đương nhiên là giả rồi.
Lúc bước vào phòng nghỉ kia, anh hận không thể cho Hách Liên Thành ăn một đấm, đem anh ta ngã xuống đất đến nỗi không đứng dậy được, sau đấy còn muốn đuổi anh ta đi nơi khác, làm bọn họ cả đời này cũng không có cách nào gặp lại. Nhưng anh tin vợ anh và Hách Liên Thành không có gì. Anh chỉ không thích sự xuất hiện của Hách Liên Thành bên cạnh Thi Nhân, sẽ làm anh không vui, cảm thấy những gì của mình lại bị người khác thèm muốn.
Anh rất không vui.
Chẳng qua anh biết anh không thể bộc lộ điều đó trước mặt vợ mình. Bây giờ bà xã đã ỷ lại vào anh như vậy rồi, chứng tỏ quyết định của anh lúc nãy là chính xác. Bằng không anh lo lắng rằng mình sẽ khiến vợ sợ hãi.
Tiêu Khôn Hoằng biết cách đối đãi với tình cảm của đối phương không giống với người thường.