Chương 429

Thi Nhân nhìn qua vài lần: “Này thì đẹp, nhưng em mua cũng không có ích gì.”

“Trước để đó, sau này ắt có chỗ dùng.”

Tiêu Khôn Hoằng vung tay, quay đầu nhìn Mạc Tiểu Khê: “Thích một chiếc máy bay không?”

“Thích màu đỏ.”

Đứa nhỏ răng trắng còn đang tưởng được mua máy bay đồ chơi.

Tiêu Khôn Hoằng liền quyết định luôn.

Thi Nhân nhìn anh một cái, mở miệng dò hỏi: “Mua sao?”

“Mua.”

Người đàn ông dáng vẻ hời hợt, ung dung chẳng khác gì đang lựa mua cải trắng trong siêu thị, anh ngước mắt: “Em cũng chọn một chiếc đi, mua hai có giảm giá đó.”

Đây là chuyện giảm giá sao?

Thi Nhân cười một tiếng: “Vậy giống cái Tiểu Khê chọn đi.”

Nếu như sau này bọn trẻ muốn đi du lịch ở đâu thì cũng có chỗ để dùng.

Dù sao bây giờ Tiêu Khôn Hoằng cũng không thiếu tiền.

Sau khi máy bay cất cánh, để giết thời gian, mọi người chơi cờ tỷ phú.

Tiêu Khôn Hoằng cùng bọn trẻ chơi với nhau, bên trong máy bay tràn ngập tiếng hoan hô của bọn trẻ, thời gian rất nhanh cũng trôi qua.

Đến trưa, sau khi ăn cơm bọn trẻ liền ngủ gà ngủ gật.

Sau khi dỗ bọn trẻ ngủ, Thi Nhân ngồi cạnh Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bọn họ đang bay phía trên tầng mây, cũng không nhìn thấy gì.

Tiêu Khôn Hoằng kéo cô ôm vào lòng: “Mệt không?”

“Không mệt lắm.”

Tâm tình Thi Nhân rất tốt, cũng không buồn ngủ. “Không mệt thì làm chút chuyện khác vậy.”

Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn cô, đông tác ám chỉ rõ ràng khiến cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Tụi nhỏ còn ở đây.”

“Ngủ rồi không biết gì đâu.”

Tiêu Khôn Hoằng cắn môi cô, ánh mắt thâm trầm: “Nhắm mắt lại, tập trung.”

Aa, Thi Nhân vùng vẫy mấy cái, cuối cùng mềm yếu nằm trong lòng anh, để mặc người ta bắt nạt.

Tiêu Khôn Hoằng hô hấp dồn dập, ôm người trong lòng chặt hơn: “Vợ.” “Không được, để tối rồi tính tiếp.”

Sắc mặt Thi Nhân đỏ rực, cảm nhận được sự nguy hiểm từ anh.

Nhưng bọn trẻ còn đang ngủ bên cạnh, lỡ có động tĩnh gì khiến tụi nhỏ tỉnh dậy?

Hơn nữa, trợ lý vẫn còn ở cách vách đó.

Thi Nhân cảm thấy có chút không thích ứng kịp.

“Không sao, không tỉnh lại đâu, chỉ một lát thôi.”

Tiêu Khôn Hoằng ôm người dỗ dành, thanh âm khàn khàn, ánh mắt vừa đen vừa sáng khiến người ta muốn đắm chìm.

Huống chi anh mặc phong cách mình thích.

Thi Nhân không cẩn thận thất thần đôi chút liền bị người nào đó kéo sa ngã.

Một giờ sau, Thi Nhân thở hổn hển dựa vào ngực anh, thuận tay nhéo eo anh.

“Xem ra vẫn còn sức nhỉ?”

Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn trán cô, ánh mắt thỏa mãn: “Vừa rồi em cũng rất thích mà.”

“Đừng nói nữa.”

Thi Nhân che miệng anh, mặt đỏ bừng: “Còn nói nữa là em trở mặt đấy.”

Người kia cắn ngón tay cô, còn quá đáng mà liếm vài cái, ánh mắt thâm trầm lộ ra ý cười: “Cùng nhau tắm đi.”

“Có phòng tắm sao?”

“Ừ”

Tiêu Khôn Hoằng ôm người đi đến phòng tắm, Thi Nhân đẩy anh một cái: “Em tự tắm.”

“Cùng nhau tắm tiết kiệm thời gian, bọn trẻ sắp tỉnh. Em cũng không thể để anh trong bộ dạng này đứng đây chứ?”

Thi Nhân liếc một cái, cũng không đuổi người nữa.

Nhưng hai người tắm chung lại lắng nhằng kéo dài thời gian hơn.

Lúc sau Thi Nhân mặc quần áo tử tế ra ngoài, thề lần sau nhất định phải nhịn, ngàn lần không thể bị anh đầu độc.

Cô đi ra không bao lâu thì ba bánh bao nhỏ lăn tới lăn lui trên giường, rõ ràng đã tỉnh lại.

Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi bước ra, tâm trạng rất tốt.

Cảm giác ở nơi cao trên không cùng người yêu triền miên thân mật không tệ chút nào.

“Ba đứa dậy cả rồi, cha mẹ tới rồi đây.”

Thi Nhân nhìn bọn nhỏ, kết quả cả ba đứa đều không chịu đứng lên.

Mềm nhũn như cọng mì mà lăn lộn khắp giường.

Chân mày Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch, nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ: “Phong cảnh bên ngoài không tệ, bọn con không muốn nhìn sao?”

Phong cảnh?

Mạc Tiểu Khê dần mở mắt, chậm rãi bò dậy đến gần cửa sổ bên mép giường, sau khi thấy phong cảnh bên ngoài, cô bé đột ngột che miệng: “Quào!”

“Đẹp lắm hả?”

Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam cũng bò theo qua, nhìn phong cảnh bên ngoài rồi hô to một tiếng.

Hiện tại đã đến Singapore.

Máy bay dần hạ cánh, đã có thể nhìn thấy phong cảnh bên dưới.

Singapore cùng với Mỹ hay An Thành không giống, nơi đây là nước khai thác mỏ. Trừ quặng mỏ, các khu vực còn lại hầu hết là thảo nguyên và một phần giáp biển.

Chỉ ở đây mới có thể nhìn thấy phong cảnh của cả thảo nguyên và bãi biển.

Lúc nhìn xuống, phong cảnh cũng rất thu hút.

Ba bạn nhỏ kích động nhìn chằm chằm khung cảnh phía dưới, không còn chút buồn ngủ nào.

Thi Nhân đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Vẫn là anh có cách.”

Máy bay sắp đến nơi.

Ba bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng dậy, thay quần áo chuẩn bị tốt để đi chơi.

Trước khi máy bay hạ cánh, đã có người đến sân bay đợi sẵn.

Mạc Tử Tây tới đây từ sớm, cô cũng không muốn đợi ở nhà họ Mạc, nhìn thấy đóa sen trắng kia là thấy khó chịu không thôi.

Máy bay hạ cánh, Mạc Tử Tây đúng bên ngoài nhìn đoàn người Thi Nhân đi ra.

“Này, ba bạn nhỏ có nhớ chị không nào?”

Mạc Tử Tây nhìn thấy ba đứa trẻ, tiến lên lần lượt hôn từng đứa: “Chị nhớ mấy đứa muốn chết.”

Mạc Tiểu Bắc làm giá nói: “Chị Tử Tây, em bây giờ là nam tử hán đó, chị không được hôn em như vậy.”

“Ô, xấu hổ à, lúc em còn nhỏ, chị còn giúp em tắm đó.”

Mạc Tiểu Bắc liền lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu không nói nữa.

Thi Nhân nhìn Mạc Tử Tây: “Em bận như vậy còn ghé qua đón bọn chị nữa.”

“Chị không như người khác, chị là khách quý của nhà họ Mạc bọn em, phải tự mình tới đón chứ.”

Mạc Tử Tây cầm lấy hoa trong tay trợ lý: “Đây là quà gặp mặt cùng lời chào của bọn em, bên trong có thẻ VIP của nhà họ Mạc, mấy ngày tới chỉ cần là sản nghiệp của nhà họ Mạc, bất kể là nhà hàng hay trung tâm mua sắm, chỉ cần dùng thẻ này thì mọi người không cần tốn đồng nào.”

“Cái thẻ này thật không tệ, quả nhiên là nhà họ Mạc giàu nứt đổ vách.”

Mạc Tử Tây cười nói: “Thẻ này không phải ai cũng có được, giới hạn dành riêng khách VỊP thôi.”

“Cảm ơn em.”

Thi Nhân nhận thẻ, có thì cứ dùng thôi.

Ở đây nói ra danh của nhà họ Mạc còn tốt hơn dùng danh của cảnh sát.

Sau khi lên xe, Mạc Tử Tây nói: “Em đưa mọi người đến nhà hàng, đó là nhà hàng sang trọng nhất ở đây, nơi ở của mọi người là biệt thự khu độc lập, không cần lo lắng vấn đề riêng tư.”

“Đã sớm nghe nói nhà hàng này được trang trí rất đẹp, rốt cuộc cũng có cơ hội tới thăm.”

Bé nhỏ răng trắng quay đầu qua, mở miệng: “Chị Tử Tây, bên đó có cua nhỏ không?”

“Có đó, nhưng mà cua trong khuôn viên không thể bắt, chỉ có thể nhìn thôi.”

Mắt Tiểu Khê sáng lên: “Ồ, em muốn nhìn cua”

Mạc Tiểu Nam: “Em muốn ăn cua”

Mạc Tiểu Bắc liếc mắt một cái: “Đã nói chỉ có thể nhìn thôi.”

Xe dừng trước nhà hàng, nơi này đã có không ít khách đến.

Thời điểm Mạc Tử Tây xuất hiện đã thu hút không ít ánh nhìn, dù sao cô cũng là cô hai nhà họ Mạc.

Có thể khiến cô hai nhà họ Mạc tự thân đưa đón nhất định là khách quan trọng.

Đến lúc Tiêu Khôn Hoằng cùng Thi Nhân xuống xe, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ cùng với ba đứa nhỏ quá hút mắt người xung quanh.

Cách đó không xa, một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía họ rồi chợt biến mất rất nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play