Chương 409
“Cha ơi!”
Sau khi nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng thì Bé Bánh Bao chạy cái vù lại ôm lấy chân của anh: “Cha chơi cùng với con không?”
Thật ra đứa bé thứ ba chỉ muốn cha ở lại.
Có điều chúng nó cũng biết cha phải đi làm kiếm tiền, sau đó mới có thể nộp học phí, mua quần áo, mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho chúng nó.
Bé Bánh Bao rất hiểu chuyện, không có ầm ĩ đòi cha ở lại.
Dẫu sao cô bé cũng muốn ăn đồ ăn ngon, mặc quần áo đẹp, và còn cả đồ chơi thú vị nữa.
“Ừm, hôm nay cha nghỉ một ngày.”
Tiêu Khôn Hoằng xoa đầu cô con gái nhỏ: “Con chơi trước đi, cha đi thay đồ.”
“Oh yeah.” Ba đứa bé trở nên vô cùng phấn khởi, có lẽ là vì biết cha cũng ở lại chơi với chúng nó.
Mạc Tiểu Bắc nhìn em trai em gái, nhỏ tiếng nói: “Đợi lát nữa cha xuống thì chúng ta ra oai phủ đầu với cha một cái, thế nào?”
Mạc Tiểu Nam: “Có khi nào thất bại không?”
Dẫu sao cha nhìn có vẻ cũng rất lợi hại.
Bé Bánh Bao ôm Baymax, ngoan ngoãn gật đầu: “Cha sẽ không tức giận đâu.” Ba đứa bé nhìn nhau một cái, sau đó nở nụ cười ẩn ý.. Trận chiến sắp bắt đầu.
Ba đứa bé chạy cái vù đi, chúng nó bắt đầu chuẩn bị rồi.
Phòng ngủ trên lầu, sau khi Tiêu Khôn Hoằng quay về phòng, nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, đột nhiên tâm trạng anh trở nên rất tốt.
“Sao đột nhiên anh lại xin nghỉ phép?”
Thi Nhân cảm thấy có hơi kỳ lạ, người đàn ông vốn đã đi rồi bây giờ đột nhiên quay lại.
“Đột nhiên cảm thấy hôm nay thích hợp để ở nhà”
Tiêu Khôn Hoằng cởi bỏ áo khoác ra, từ từ nhìn cô: “Công việc có thể dời bữa khác làm, còn những ngày như thế này thì lại không có thời gian nhiều ở cùng em với tụi nhỏ.”
Con cái đang lớn lên từng ngày, ngày hôm nay trôi qua rồi thì sẽ không bao giờ có ngày hôm nay nữa.
Anh không muốn bỏ lỡ.
Trong nhất thời Thi Nhân không biết nên nói gì mới được.
Cô nhìn người đàn ông thay đồ xong, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, nhớ lúc nãy ba đứa bé cũng mặc kiểu áo gió này, chắc là đồ đồng phục cha con!
Ừm, không tồi.
Lần sau anh phải thưởng cho người chọn mua, không tồi nha.
“Em không thay đồ sao?”
Tiêu Khôn Hoằng lấy chiếc áo khoác gió màu trắng đó ra đưa cho cô mặc. Như vậy thì gia đình năm người nhà họ cùng mặc áo khoác gió rồi.
“Thôi được rồi, chơi cùng nhau đi.”
Thi Nhân sải bước đi lại, nếu như anh đã có thể xin nghỉ phép thì hôm nay cô không thể bỏ lỡ được.
Lúc cô đón lấy áo khoác gió thì nhìn bộ đồ anh mặc: “Anh mặc áo len bên trong chưa?”
“Mặc rồi.”
Một tay Thi Nhân nắm lấy cổ áo của anh, nhìn thấy đồ anh mặc bên trong. Chỉ có một chiếc áo len mỏng, còn là cái áo lúc nãy cô bảo anh mặc bên trong.
Cô liền nở một nụ cười gượng: “Anh Khôn Hoằng, anh cảm thấy anh vẫn còn trẻ lắm sao?”
Người đàn ông chau mày: “Anh không sợ lạnh.”
Nụ cười của Thi Nhân liền biến mất, cô mở dây kéo áo khoác gió của anh ra: “Em tìm quần áo lại cho anh.”
“Không cần đâu, như vậy được rồi.” “Tiêu Khôn Hoằng?”
Thi Nhân gọi tên anh một tiếng, sau đó quay đầu qua tìm một hồi trong tủ quần áo. Lúc này cô mới phát hiện quần áo của người đàn ông này đa số là vest. Ngoài đồ ngủ ra thì rất ít đồ thường ngày.
Lúc nhìn thấy những bộ đồ này thì cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống của anh giống như những bộ đồ vest này, đã hình thành rồi thì khó mà thay đổi.
Sao đột nhiên cô lại cảm thấy có chút thương xót.
Hôm khác đi mua sắm có phải nên mua cho anh ít đồ không?
Nhưng mà còn may, vẫn còn một ít đồ.
Thi Nhân lấy ra một chiếc áo lông cừu khá dày, áo hoodie một trắng và có cả một chiếc áo khoác dài lông cừu màu nâu nhạt.
Chiếc áo này cô nhìn thấy anh mặc có một lần.
“Cũng không tệ, chính là chiếc áo này.”
Thi Nhân cầm chiếc áo đi đến lắc qua lắc lại trước mặt anh.
Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, không một chút động đậy.
Cô trực tiếp ném cái áo sang một bên: “Anh tự thay hay để em thay cho anh?”
Tính cách của người đàn ông này không khác gì với tính cách của ba đứa bé, mỗi lần bảo anh thay đồ thì đều cái kiểu này.
“Khụ khụ, để anh tự thay.”
Tiêu Khôn Hoằng cởi áo khoác gió ra, anh khó chịu nhìn chiếc áo hoodie: “Nhất định phải mặc cái này sao?”
Có hơi trẻ con.
“Áo len của anh quá mỏng, mặc áo hoodie chắn gió.”
Thi Nhân cầm lấy áo hoodie đưa đến trước mặt anh: “Mặc vào đi, nhìn vào sẽ rất trẻ đó thưa anh Khôn Hoằng.”
Mặc dù người đàn ông không muốn nhưng cuối cùng vẫn mặc chiếc áo hoodie và áo khoác dài lông cừu vào.
Bên ngoài thì mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, có thể chắn gió, chắn mưa và tuyết.
“Như thế này thì còn tạm được.”
Thi Nhân người đàn ông mặc đồ trong gương, quả nhiên người đẹp trai, dáng đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
Cô ngắm nghía một hồi: “Rất ngầu, rất đẹp trai, cảm giác không giống với bình thường.”
Đẹp trai tuấn tú, bớt đi vài phần nghiêm khắc cứng nhắc, thêm vài phần sức sống.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn người đàn ông trong gương, mặc đồ nhìn rất xa lạ, không còn sự sắc sảo, mà giống với một người đàn ông bình thường hơn.
Không còn là chủ tịch bụng dạ nham hiểm của tập đoàn Quang Viễn.
Mà là: Cha của bọn trẻ, và là chồng của cô.
“Đi thôi, có lẽ bọn trẻ chơi điện cuồng ở dưới rồi.”
Lúc Thi Nhân quay người thì người đàn ông nắm lấy tay cô. Cô quay đầu lại nhìn, ánh mắt của anh ấm áp mà bình tĩnh, giống như có lời cần nói.
Cô ngây người: “Sao thế?”
“Không có gì, đi thôi.” Lời mà Tiêu Khôn Hoằng muốn nói đã đến miệng rồi mà cuối cùng anh vẫn không thể nói nên lời.
Thế thì dùng cả đời để chứng minh vậy.
Hai người đi xuống lầu, họ đều mặc áo khoác gió màu trắng.
Mợ Hồng đi đến, trong tay có bưng hai chén canh gừng: “Uống rồi đi chơi nhé.”
Thi Nhân với Tiêu Khôn Hoằng nhìn nhau một cái, rồi hai người cúi đầu uống hết chén canh gừng.
“Cậu chủ, mợ chủ, cô chủ nhỏ với cậu chủ nhỏ chuẩn bị cho hai người một món quà, nói là muốn đánh bại hai người.”
“Thế à, thế thì chúng ta phải đi xem thử thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, hai người cùng nhau sải bước ra vườn hoa sau nhà, có dấu chân lưu lại trên nền tuyết.
Dấu chân của người lớn, lấp đầy hết dấu chân nhỏ của đám trẻ.
Rất nhanh có tiếng hoan hô của đám nhỏ phát ra trong vườn hoa.
Mợ Hồng ở trong phòng bếp đã nghe thấy hết, khóe môi bà ấy cong lên, cuộc sống lại hồi phục lại vẻ yên bình rồi đấy.
Cậu chủ như thế này cuối cùng cũng làm cho người ta yên tâm rồi.
Hôm nay tuyết rơi thì tối ăn thịt nướng vậy.
Ngày hôm nay, gia đình năm người đều ở bên ngoài trơi trong nền tuyết.
Tiêu Khôn Hoằng lần đầu tiên chơi ném tuyết với bọn trẻ, trải nghiệm cảm giác rất kỳ lạ, là cảm giác trước đây chưa từng có, nhưng lại làm cho đáy lòng rất dạt dào.
Thi Nhân chơi với tụi nhỏ vài tiếng, quả thật đánh không lại nữa rồi.
Tinh lực của ba đứa bé đồi dào, người bình thường hoàn toàn không chống lại đến cuối cùng.
May mà có Tiêu Khôn Hoằng ở đây, tính kiêu ngạo của ba đứa bé đã bị kìm chế lại rồi.
“Mợ chủ uống chút canh gừng đi.”
Mợ Hồng bưng canh gừng đến, cười nói: “Bọn trẻ chơi vui thật.”
“Đúng đó, có lẽ chỉ có anh ấy mới có thể khống chế được ba đứa này.
Cháu thì không còn sức lực rồi.”
Thi Nhân vừa uống canh gừng, vừa nhìn Tiêu Khôn Hoằng chơi với bọn trẻ.
Lúc đầu anh vẫn còn cứng nhắc, nhưng sau đó cũng cuộn tuyết dưới đất với tụi nhỏ, may mà mặc đồ dày, nếu không anh nhất định sẽ bị cảm.
“Đã rất nhiêu năm rồi chưa thấy ông chủ thoải mái như vậy.”
Mợ Hồng đứng bên cạnh, nói với vẻ mặt đầy thương tiếc: “Cậu chủ lúc trước cũng có lúc ngây thơ như vậy, nhưng từ sau khi ông chủ bà chủ qua đời thì cậu ấy đã thay đổi.”
Vẫn may!
“Lúc trước Tiêu Khôn Hoằng như thế nào vậy, cháu rất tò mò.”