Chương 378
Thi Nhân chỉ liếc nhìn một cái cũng đã cảm thấy vô cùng bổ mắt.
Thảo nào Mạc Tử Tây nói rằng, anh có thể dựa vào nhan sắc và ngoại hình này để kiếm cơm.
Thế nhưng dù người đàn ông có đẹp trai đến đâu, thì cũng không thay đổi được gì, cô vẫn còn đang tức giận đây này.
Trước đây những lúc hai người cãi nhau, Tiêu Khôn Hoằng đều sẽ nhanh chóng chạy tới dỗ dành cô. Quả nhiên, thời gian lâu dần, đàn ông cũng đều thay đổi.
Thi Nhân nhanh chóng thu lại ánh mắt, cô xoay bước rời đi: “Mợ Hồng, cháu sẽ uống trong phòng ăn nhé.”
Còn lâu cô mới vào phòng khách.
Mợ Hồng bưng bát canh gừng, mặt xám xịt như tro, bà ấy nhìn cậu chủ của mình bằng ánh mắt vô cùng bất lực.
Hai người này đanh hơn thua cái gì vậy?
Mợ Hồng cố gắng nhẫn nhịn, bà bước tới bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Hay là, cậu chủ, cậu bưng qua đó đi?”
“Sao cháu lại phải bưng? Mợ không thấy cháu đang bận đây à?”
Tiêu Khôn Hoằng nói bằng giọng khó chịu.
“Cậu chủ, cậu cầm ngược tài liệu rồi.”
Mợ Hồng tốt bụng nhắc nhở, tài liệu cũng cầm ngược, vậy mà còn nói là đang làm việc?
Trước đây chẳng phải đều làm trong phòng làm việc sao?
Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, anh bước từng bước dài đi lên lầu, trông bóng lưng giống như một người đang vội vã chạy trốn.
Mợ Hồng thở dài một hơi, hai người này thật là.
Bà lại bưng bát canh gừng vào phòng ăn: “Mợ chủ.”
“Cảm ơn ạ.”
Thi Nhân ngồi trên ghế, mắt khẽ liếc nhìn ra bên ngoài, không thấy Tiêu Khôn Hoằng đâu cả.
Cô cúi đầu rồi tập trung uống canh.
Có điều, cô cảm giác canh gừng hôm nay không ngon cho lắm.
Sau khi uống hết bát canh, cô chuẩn bị trở về phòng, kết quả là vừa hay nhìn thấy người đàn ông từ trong phòng bước ra, trên tay còn ôm theo chiếc chăn bông.
Ánh mắt cô hơi sững sờ, anh thật sự muốn chuyển ra ngoài sao?
Người đàn ông nghiêm mặt rồi đi lướt qua cô, sau đó đi tới phòng làm việc.
Thi Nhân đứng trong phòng ngủ, cô nhìn về phía chiếc giường lớn nhưng trống trải. Khốn nạn, vậy mà anh lại dám mang cả chăn của cô đi, đúng là cái người lòng dạ hẹp hòi!
Cô quay đầu đi kiếm một chiếc chăn khác: “Đi thì cứ đi đi, cùng lắm thì mình ngủ một mình.”
Hai người chính thức mở màn cho cuộc chiến tranh lạnh.
Lần này ngay cả ba đứa trẻ cũng có thể nhận ra.
Mạc Tiểu Bắc không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang cãi nhau với cha sao?”
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Thi Nhân không trả lời trực tiếp câu hỏi của bọn nhỏ mà dặn dò chúng đừng để bị cảm lạnh, khi ở trường không được nghịch nước.
Mạc Tiểu Bắc thấy mẹ đang tức giận nên cũng không dám hỏi tiếp.
Thật ra khi tức giận trông mẹ cũng đáng sợ vô cùng.
Các bé con đều ngoan ngoãn nghe lời, không dám nằm ì trên giường nữa.
Thi Nhân ngồi cùng xe với bọn trẻ rồi đi thẳng tới trường mẫu giáo, sau đó lại đi tới công ty, cô nhất quyết không ngồi cùng xe với Tiêu Khôn Hoằng.
Tiêu Khôn Hoằng đã đến tập đoàn trước Thi Nhân, nhưng khi vừa xuống xe thì sắc mặt đã xám xịt khó coi.
Màn chào đón chuẩn bị ban đầu cũng bị sắc mặt u ám của anh dọa sợ tới mức phải lùi lại.
Người đàn ông sải từng bước dài đi xuyên qua đám đông, sau đó bước vào trong thang máy, đi thẳng lên tầng thượng.
Trợ lý Tiêu vội vàng ra hiệu bằng mắt cho đám người đó, bảo bọn họ mau chóng tản ra!
Hôm nay tâm trạng của chủ tịch vô cùng tệ, đừng đùa với lửa!
Người của bộ phận thư ký đều vô cùng thắc mắc, tại sao hôm nay sắc mặt chủ tịch lại u ám đến vậy, tập đoàn vẫn luôn tiến hành xử lý mọi việc đầu ra đó mà, có để xảy ra sai sót gì đâu.
Hôm qua, vì chủ tịch thể hiện tình cảm với vợ, còn được lên cả báo điện tử VnExpress, nên đã được mọi người bàn tán xôn xao.
Thật sự không nghĩ ra được, rốt cuộc đã có vấn đề ở đâu chứ.
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng bước vào văn phòng: “Ban nãy ở dưới lầu, những người bày đặt chào mừng, mắc bệnh hình thức, tất cả đều bị trừ lương. Tôi vẫn còn chưa chết, chào mừng cái gì chứ?”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Trợ lý Tiêu cũng không dám nhiều lời.
Từ sáng nay đã thấy chủ tịch sắc mặt lạnh lùng, cũng không thấy mợ ba đi cùng, kết hợp với những việc xảy ra ở trên xe hôm qua, anh ta cũng đã hiểu đại khái rằng hai người họ vẫn chưa làm lành.
Chẳng những chưa làm lành mà mối quan hệ còn ngày càng trở nên tồi tệ.
Sếp lớn đang không vui, ngày tháng sắp tới của bọn họ cũng sẽ chẳng dễ dàng gì.
Suốt cả một ngày, tầng thượng của tòa nhà vẫn luôn là mây đen bao phủ.
Người của bộ phận thư ký đều không dám xuất hiện trước mặt Tiêu Khôn Hoằng.
Tại tầng dưới, trong bộ phận thiết kế.
Vấn đề của tổ kiểm soát rủi ro đã được giải quyết, bộ phận thiết kế cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo.
Triệu Nhược Trúc tỏ ra thần thần bí bí rồi sát lại gần Thi Nhân: “Tổ trưởng Mạc, hôm nay ở tầng trên quả thực là giống y như địa ngục, thật thế thảm.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thi Nhân vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình bận rộn làm việc, cũng không có thời gian để ý đến mấy chuyện linh tinh đó.
“Tôi cũng không biết nữa, nghe nói sáng sớm hôm nay khi chủ tịch tới tập đoàn thì đã mặt mày u ám, cứ như bị mất sổ gạo ấy. Sáng nay trong cuộc họp anh ấy đã quát tháo và khiển trách rất nhiều người. Bây giờ chẳng ai muốn lên tầng thượng cả, chủ tịch cứ tóm được ai là sẽ mắng người đó.”
Thi Nhân ngây người.
Anh vẫn còn giận, hơn nữa còn đem lửa giận trút hết lên người nhân viên.
Sau khi nói xong, Triệu Nhược Trúc thấy Thi Nhân không có phản ứng gì, cô ta bèn thử thăm dò: “Chị không biết sao?”
“Tại sao tôi lại phải biết chứ?”
Nghe thấy câu này của cô, Triệu Nhược Trúc đã biết lí do tại sao, hai vợ chồng nhà này chắc chắn là đang cãi nhau rồi.
Cô ta vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Cảnh chị véo tai chủ tịch tối hôm qua, chắc chắn sẽ giúp bộ phận quan hệ công chúng tiết kiệm được hơn mấy triệu đấy. Những tin đồn khi chủ tịch nằm viện đều sẽ không cánh mà bay.”
“Ừ”
Vẻ mặt Thi Nhân vô cùng bình thản, dường như không hề để tâm tới chuyện này.
Lúc này Triệu Nhược Trúc mới có thể khẳng định, một trăm phần trăm là hai người đang cãi nhau, thậm chí còn là chiến tranh lạnh.
Chỉ là cô ta không biết, tại sao hai người họ lại cãi nhau.
Lẽ nào là vì hôm qua có người nói Tiêu Khôn Hoằng là kẻ sợ vợ, vậy nên anh mới tức giận sao?
Không phải chứ, một người đàn ông như chủ tịch, nếu như không thích bị véo tai thì có thể phản đối lại ngay lúc đó mà. Xem video mà báo chí đưa tin, nhìn dáng vẻ cúi người dỗ dành vợ của sếp, trông vô cùng vui vẻ.
Chẳng bao lâu, bộ phận thiết kế đã có chuyện.
Bên bộ phận kiểm soát rủi ro có một giám đốc mới đến, bộ phận thiết kế cần có người đến tham gia cuộc họp.
Triệu Nhược Trúc cũng không tới làm phiền Thi Nhân, cô ta cầm tập tài liệu rồi tự mình đi đến đó. Không khí trên tầng cao nhất quả nhiên là loãng hơn bình thường, khiến người ta hít thở khó khăn.
Cô ta không ngừng cầu nguyện, hi vọng rằng sẽ không gặp phải chủ tịch, tuyệt đối đừng để gặp phải anh!
Có đôi khi, càng là người không muốn gặp thì sẽ lại gặp phải.
Ví dụ như hiện giờ, Tiêu Khôn Hoằng bước ra khỏi văn phòng, chỉ nhìn thấy một mình Triệu Nhược Trúc, anh lập tức chau mày: “Lẽ nào bộ phận của các cô chỉ có một người quản lý thôi sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là tổ trưởng Mạc có việc bận nên một mình tôi tới đây.”
Tiêu Khôn Hoằng khó chịu ra mặt: “Đã thông báo là các tổ trưởng đều phải đến, bây giờ không đến, vậy thì sau này cũng đừng có đến nữa.
Triệu Nhược Trúc sững người!
Không phải chứ, ác vậy sao?
Nói xong, Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng vào phòng làm việc, theo sau chính là giám đốc mới tới, anh ta luôn miệng nịnh nọt: “Nghe danh bộ phận thiết kế đã lâu, thật không ngờ các nhân viên thiết kế ở đây lại tùy hứng như thế.”
Tiêu Khôn Hoằng chau mày không nói tiếng nào.
Tên giám đốc lại nói tiếp: “Chủ tịch Tiêu, chẳng phải anh đã hỏi tôi là làm sao để giải quyết ổn thỏa chuyện này sao? Tôi nghĩ rằng cũng nên lọc lại cả nhân viên quản lý của bộ phận thiết kế nữa. Ví dụ như vị tổ trưởng mà vừa rồi không tới tham gia cuộc họp, nếu cần phạt thì phải phạt, cân đổi người thì phải đổi người.”
“Đổi cô ấy sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn anh ta bằng cái nhìn nhàn nhạt, mặt không chút biểu cảm, khiến người khác có cảm giác tê dại da đầu.
Giám đốc bị dọa sợ tới mức trán lấm tấm mồ hôi, chẳng lẽ anh ta đã nói sai câu nào sao?
Vừa rồi chẳng phải sếp rất tức giận đối với người tổ trưởng đó à? Sao bây giờ lại bảo vệ cô ta chứ?
Chẳng bao lâu sau, Thi Nhân đã đi tới cùng với Triệu Nhược Trúc, cô cố gẳng đè nén lửa giận trong lòng. Rõ ràng là anh đang cố tình gây sự vô cớ.
Triệu Nhược Trúc vốn dĩ là người phụ trách, để cô ta tới là thích hợp nhất rồi, sao cứ nhất định phải gọi cả cô tới chứ.
Vừa đẩy cửa bước vào, Thi Nhân đã cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.