Chương 336
“Đến lúc đó,em sẽ biết.”
Thi Nhân nhìn anh, không biết anh đang tính toán cái gì, mà cái gì cũng không nói.
Cô suy nghĩ một lúc: “Có phải là ngày có thể tra được cái gì không?”
“Đúng vậy, cũng không sai biệt lắm, nhưng mà bây giờ còn không có tin tức. Anh cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng kiên nhẫn giải thích cho phu nhân nhà mình, không để cô hiểu lầm mình.
Thi Nhân gật đầu, được rồi, cô cũng không hỏi nữa.
Dù sao Tiêu Khôn Hoằng có sắp xếp của anh, như vậy nhất định sẽ không có việc gì.
Nhưng mà cô có chút hiếu kì, Tiêu Khôn Hoằng đem những người bệnh viện kia thả ra, cuối cùng anh có mục đích gì. Anh đã nói qua thả dây dài để câu con cá lớn, nhưng mà Tiêu Vinh đã bị bắt, còn có thể có con cá lớn nào nữa?
Cỗ xe tang đi thẳng đến nhà tang lễ.
Ở bên ngoài phóng viên đã vây quanh thành một vòng, vẫn liên tục chụp ảnh xe tang.
Nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng vẫn như cũ nắm lấy tay của Thi Nhân xuống xe, đi về phía bên trong nhà tang lễ, bóng lưng của hai người vẫn lọt vào trong ống kính của phóng viên.
Mọi người trong các chi họ hàng của nhà họ Tiêu cũng đã đến.
Thi thể của ông cụ được đẩy vào trong quan tài băng, bốn phía xung quanh đều đặt hoa, di ảnh đen trắng đặt ở chính giữa.
Bắt đầu từ ngày mai, sẽ có người tới phúng viếng.
Thi Nhân nhìn di ảnh của ông cụ, đột nhiên cảm giác được loại cảm xúc không nói lên lời, người đã không còn, thật sự là đã đi rồi.
Cũng giống như mẹ của cô. Cô chủ động nắm tay của Tiêu Khôn Hoằng, cho nên mọi người còn sống nên trân trọng hiện tại, bởi vì thời gian đã bỏ lỡ thì mãi mãi cũng không thể bù đắp nổi.
Tiêu Khôn Hoằng vỗ vỗ tay của cô: “Anh đi xử lý một ít chuyện, em chờ anh ở bên ngoài.”
Anh không muốn để cho Thi Nhân tham dự vào chuyện bên trong của nhà họ Tiêu, cũng không cho cô đứng chờ lâu tại trước linh đường của ông cụ, chỉ cần lộ mặt là đã đủ.
Bây giờ Thi Nhân đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Anh cũng không cần Thi Nhân giả vờ rộng lượng trước mặt người nhà họ Tiêu, chỉ vì tranh thủ danh tiếng tốt, những thứ này căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Anh cũng không cần vợ của mình mệt mỏi chính mình, vì dòng họ anh mà hi sinh.
Thi Nhân gật đầu, cô một người đi ra bên ngoài linh đường.
Gió ban đêm vào cuối thu có chút lạnh thấu xương, khi cô đứng ở trong nhà tang lễ, luôn cảm thấy không khí nơi này rất lạnh.
Bởi vì vì mẹ cô đã qua đời, nên cô không thích nơi này.
Nơi này vĩnh viễn tràn ngập bi thương, biệt ly, còn có tiếc nuối, hối hận.
Vừa rồi Tiêu Khôn Hoằng để cô đi ra, không đối mặt cùng những người họ Tiêu, thật ra cô đã nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng đối nàng thật sự rất tốt.
Cô không thích ông cụ, cũng không thích mọi thứ nhà họ Tiêu gia.
Nhưng mà bây giờ cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, Tiêu Khôn Hoằng khắp nơi vì cô mà suy nghĩ, cái này đã quá đủ.
Thi Nhân đứng ở bên ngoài, cô bắt đầu suy nghĩ, ngày mai là ngày đầu tiên, cô bắt đầu nghĩ cách làm sao để đem mấy đứa nhỏ đến trình diện, miễn cho những phóng viên kia lại muốn viết linh tinh.
Nhưng mà cô cũng nghĩ ký lại, phải giải thích làm sao với mấy đứa trẻ.
Dù sao có vẻ như ba đứa trẻ cũng đều biết bọn trẻ đang làm cô khó xử.
Ân oán giữa người lớn với nhau, luôn luôn phức tạp lại khó hiểu.
Không lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng tới phủ thêm cho cô một cái áo khoác: “Làm sao em lại đứng một người ở bên ngoài, không lạnh sao?”
“Vẫn còn tốt mà.”
Thi Nhân quay đầu nhìn anh: “Đã xử lý mọi chuyển tốt rồi sao?”
“Tốt rồi, tất cả đã được an bài xong. Chúng ta trở về đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi.”
“Ngày mai sẽ có khách đến đúng không?”
Tiêu Khôn Hoằng lên tiếng: “Ngày mai lại tới, bây giờ chúng ta đi về nghỉ ngơi.”
“Bây giờ chúng ta rời đi, có thích hợp sao?”
“Đổi một chiếc xe, sẽ không có người nào phát hiện.”
Tiêu Khôn Hoằng đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Ngày mai còn có buổi họp báo, còn có rất nhiều chuyện.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau lên xe, rời khỏi nhà tang lễ, cô tựa vào bả vai anh: “Ngày mai em định mang mấy đứa nhỏ tới đây.”
Vừa dứt lời, cảm giác được thân thể Tiêu Khôn Hoằng bên dưới cứng ngắc, anh nhàn nhạt mở miệng: “Không cần.”
“Nếu như mấy đứa nhỏ xuất hiện, không biết mấy nhà truyền thông kia sẽ viết như thế nào.”
“Đến hôm đưa tang lễ đưa chúng đến là được.”
Tiêu Khôn Hoằng lôi kéo tay của Thi Nhân: “Sẽ không có người nào dám viết linh tinh, anh xin cam đoan.”
“Nhưng mà em không muốn cho người ta ăn nói lung tung.”
“Đến ngày thứ ba rồi để cho mấy đứa trẻ đến, cứ quyết định như vậy đi.”
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp ra quyết định, vì lúc trước ông cụ suýt nữa đã để cho mấy đứa nhỏ chết,nên mối quan hệ huyết thống duy nhất còn lại đã phai nhạt.
Thi Nhân suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Được rồi.”
Vậy thì nghe theo anh xử lí như vậy đi.
Thật ra cô cũng không muốn mang đứa nhỏ đi sang đây gặp ông cụ, ông cụ đã từng ghét bỏ ba đứa nhỏ như thế, mở miệng lại một tiếng đứa con hoang kêu, dựa vào cái gì mà bây giờ muốn mấy đứa nhỏ tới gặp ông ta?
Chiếc xe đã trở về đến nơi.
Mợ Hồng vẫn còn chưa ngủ, đang ở đại sảnh chờ đợi.
Bà ấy nhìn thấy hai người trở về, vội vàng nói: “Phòng bếp hầm chút canh gừng, cậu chủ, mợ chủ hai người đều đi uống một chút đi, cho đỡ lạnh.”
“Mấy đứa nhỏ đâu?” Thi Nhân có chút lo lắng cho mấy đứa trẻ.
“Cậu chủ, cô chủ đều rất ngoan, nói hai người có chuyện có thể ban đêm không thể trở về, đều vẫn ngoan, ăn cơm cũng ngoan, đi ngủ cũng vô cùng ngoan”
“Vậy là tốt rồi.”
Thi Nhân lập tức yên tâm.
Cô cùng Tiêu Khôn Hoằng trở về phòng ngủ thay quần áo xong, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi phòng của bọn trẻ, nhìn thấy mấy đứa trẻ đều ngủ say, thì đắp lại chăn bông cho mấy đứa nhỏ.
Lúc Thi Nhân trở lại phòng ngủ, phát hiện Tiêu Khôn Hoằng trả lời điện thoại: “Mọi việc cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà thực hiện, phải có ngừi lấy được tiền.”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó tắt điện thoại đi.
Thi Nhân mở miệng: “Em có phải đã quấy rầy đến anh không?
“Không có, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”
Sau khi hai người dựa vào giường, Thi Nhân tựa vào trong ngực anh, ngược lại không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng nhưng chưa ngủ.
Anh mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cho tới bây giờ, anh vẫn chưa hoàn hồn trước tin tức về cái chết của ông cụ.
Sau nhiều năm tức giận như vậy, anh không nghĩ tới ông cụ không nói tiếng nào đã qua đời.
Trước khi lâm chung, còn có thể bị ngược đãi.
Tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng không biết đang cảm giác như thế nào, giống như một cái nắm đấm đánh vào trên bông, một chút khí lực cũng không có.
Một lúc lâu sau, đợi đến khi người trong ngực đã ngủ say, Tiêu Khôn Hoằng mới rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Anh trực tiếp đi đến thư phòng, ở phía trên cao nhất của giá sách, cầm lấy xuống một bản sách tiếng Anh rất dày cộp, bên trong sách còn có một tấm ảnh cũ.
Trong tấm ảnh là một nhà ba người chụp ảnh chung.
Cậu bé trong ảnh còn rất nhỏ, bố mẹ đều rất trẻ trung.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh, còn hoảng hốt một chút, dù sao bây giờ anh cũng đã làm bố, nên anh cũng hiểu đại khái ý nghĩa của đứa trẻ đối với bố mẹ.
Anh nhìn người đàn ông anh tuấn trong tấm ảnh: “Ông ấy đã chết rồi, bây giờ ông ấy có thể nhìn thấy anh sao?”
Trước khi chết, cũng không có ai bên cạnh ông.
Ông có kết cục như bây giờ, đều là tự ông chuốc lấy cực khổ.
Nhưng vì cái gì, anh lại không có cao hứng như trong tưởng tượng, không hề cảm thấy vui vẻ.
Tiêu Khôn Hoằng lấy ảnh chụp ra nhìn một hồi lâu, sau đó lại thận trọng cất đi, nhưng mà về sau anh sẽ trôi qua rất tốt, có vợ, con nhỏ.
Ngày thứ hai, lúc Thi Nhân tỉnh lại, phát hiện đã không thấy Tiêu Khôn Hoằng.
Tại sao anh lại không gọi cô dậy?
Lúc cô ngồi dậy kiểm tra thời gian, trên điện thoại di động có một tin nhắn chưa đọc, là của Tiêu Khôn Hoằng gửi tới: “Anh sẽ đi đên nhà tang lễ trước, còn có một buổi họp báo, em cứ ngủ thêm một lát đi.”
Thi Nhân nhìn thấy thời gian gửi tin tức này, sáu giờ buổi sáng.