Chương 300

“Anh đừng dọa em mà!”

Thi Nhân vội vàng chạy lại đỡ anh lên, cô luôn cảm giác động tác của Tiêu Khôn Hằng có gì đó sai sai, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.

“Không sao, em khóc gì chứ?”

Khi Tiêu Khôn Hoằng ngồi dậy, anh lại có thể nhìn thấy được mọi thứ, anh cọ nhẹ vào mặt cô: “Đừng khóc, anh không sao.”

“Nhưng vừa rồi tại sao anh lại bị ngã?”

“Có lẽ là lâu quá rồi không vận động nên hơi chóng mặt.”

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng hơi nhợt nhạt, trông trạng thái không được tốt lắm.

Anh không nói cho cô biết, vừa rồi anh không nhìn thấy gì cả.

Đây đã là lần thứ hai xảy ra tình trạng như vậy rồi, lẽ nào anh đã thật sự già rồi sao?

Thi Nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, một tia lo lắng thoáng qua trong ánh mắt cô, không phải bệnh tình của anh đã có chuyển biến gì rồi đó chứ?

Chẳng phải Diệp Tranh đã nói rằng, chỉ cần nghỉ ngơi và bồi dưỡng cơ thể thật tốt, đợi tới năm sau là có thể sắp xếp phẫu thuật sao?

“Anh thật sự không sao mà.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn đôi mắt đỏ hoa và những giọt nước mắt của cô đang lăn dài trên má, trái tim anh bỗng thấy ấm áp lạ thường: “Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không lựa chọn xảy ra bây giờ.”

“Anh im đi, em không cho phép anh nói những lời xui xẻo này.”

Thi Nhân bịt miệng anh lại, cô nghiêm túc nhìn anh: “Sau này anh không được nói như thế nữa, nếu như anh đi, vậy thì em và các con biết phải làm thế nào? Anh đã gây thù chuốc oán với nhiều người như thế, tới lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ tới tìm em báo thù.”

“Sẽ không đâu, anh sẽ thu xếp ổn thỏa, cho dù anh chết, cũng sẽ phải kéo bọn chúng cùng xuống địa ngục.”

Người đàn ông cất giọng nặng nề, không giống như đang nói đùa.

Thi Nhân ngây người sửng sốt: “Vậy tới khi đó em sẽ tái hôn.”

Tiêu Khôn Hoằng há miệng cắn ngón tay cô: “Gan em lớn lắm rồi đúng không, hả?”

“Là anh nói vậy mà, tới lúc đó anh cũng đã chết rồi, có thể làm gì được chứ?”

Người đàn ông lật người đè cô xuống sàn gỗ, anh nhìn cô đầy nghiêm túc: “Cho dù anh có chết thì cũng sẽ bò ra ngoài tìm em, em có tin không hả?”

“Có ma mới tin anh.”

Thi Nhân nằm áp lưng vào sàn gỗ, ánh nắng chiếu vào hai người họ, cảm giác thật ấm áp.

Cô vươn tay chạm vào sau đầu anh, cô còn có thể sờ được vết sẹo trên đó.

Trong lòng Thi Nhân thấy hơi khó chịu: “Còn đau không?”

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Khôn Hoằng đã hồi phục rất tốt, có đôi khi cô đã suýt quên mất, trong đầu anh vẫn còn máu tụ.

“Em hôn anh một cái thì anh sẽ không đau nữa.”

Không đợi Thi Nhân định thần lại, khuôn mặt anh tuấn của anh đã áp sát lại gần, sau đó khóa chặt môi cô.

Thi Nhân đẩy anh một cái, nhưng không đẩy ra được.

Bên cạnh tấm cửa kính sát đất, có một đôi nam nữ yêu nhau, quấn quýt thân mật bên nhau.

Cho đến mãi về sau, Thi Nhân vẫn luôn nhớ đến khung cảnh này.

Những khoảnh khắc cô và Tiêu Khôn Hoằng được ở riêng bên nhau thực sự quá ít ỏi.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô thực sự muốn nói với bản thân của hiện tại, nhân lúc ánh mặt trời còn lung linh đẹp đẽ, hãy cố gắng yêu người mà mình muốn yêu, đừng ngang ngược quá, đừng để phải nuối tiếc bất cứ điều gì.

Buổi tối, Thi Nhân tìm cơ hội rồi gọi điện thoại cho Diệp Tranh “Alo, Thi Nhân à, có chuyện gì cần giúp mà lại tìm đến bác sĩ tâm lý này thế?”

Thi Nhân rất muốn cười nhưng lại không cười nổi. Cô nói: “Hôm nay Tiêu Khôn Hoằng đã bị ngất xỉu.”

“Ngất xỉu sao? Sao lại ngất vậy? Hiện giờ anh ấy không sao chứ?”

“Hiện giờ thì không sao rồi, lúc đó chúng tôi đang chạy bộ trong phòng tập gym, nhưng anh ấy đột nhiên ngã xuống nền, nói là bị chóng mặt. Tôi thấy hơi lo.”

Diệp Tranh trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Chị dâu nghĩ cách gì đó để anh ấy tới bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa xem sao.”

“Được.”

Thi Nhân nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, đúng không?”

“Ừ, chị hãy tin vào kỹ thuật của em, sẽ không sao đâu.”

“Chẳng phải cậu là bác sĩ tâm lý sao? Cậu có thể làm phẫu thuật từ bao giờ vậy?”

Diệp Tranh họ khan một tiếng: “Dù sao thì em cũng quen biết nhiều bạn bè.”

Thi Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, tôi cúp máy nhé.”

Cô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang đứng ở cửa, vẻ mặt lập tức trở nên luống cuống.

Sao anh lại ra đây.

Vừa rồi chẳng phải anh đang chơi cùng các con trong phòng khách sao?

Thi Nhân để ý khoảng cách, với khoảng cách này có lẽ anh không nghe được cô đã nói gì trong điện thoại chứ.

Cô buông điện thoại xuống rồi đi về phía anh, cố tỏ ra bình tĩnh: “Sao thế anh?”

“Không có gì, mợ Hồng đã gọt xong hoa quả, tới đây cùng ăn đi.”

Tiêu Khôn Hoằng chủ động nắm lấy tay cô, cũng không hỏi cô đang nói chuyện điện thoại với ai.

Cho dù là ai gọi đi chăng nữa, thì cũng không ai có thể cướp bà xã bé nhỏ khỏi anh, kẻ nào muốn cướp, anh sẽ giết chết kẻ đó!

Tin tức Thi Nhân thua kiện đã truyền đi rất nhanh.

Bà Hách đang ở trong bệnh viện, khi nghe được tin tức này, bà ta vui mừng khôn xiết.

Mạc Hồi cũng có ngày hôm nay!

Không còn tập đoàn Quang Viễn nữa, cô là cái thá gì chứ?

Bà Hách vội vàng lên tiếng: “Quản gia, hãy nghĩ cách khởi kiện Mạc Hồi cố ý hăm dọa và uy hiếp người nhà tôi.”

Hiện giờ giậu đổ bìm leo, bà ta phải cho thêm một mồi lửa mới được.

“Chị dâu à, lần này nhất định phải dạy cho Mạc Hồi một bài học để cô ta biết thế nào là lễ độ.”

“Phải đó, cũng để đám người đó nhìn xem, nhà họ Hách chúng ta không phải dễ đụng vào.”

Người quản gia chưa ra đến cửa, Hách Liên Thành đã bước vào.

Anh ta lạnh nhạt liếc nhìn một lượt những người có mặt ở đó, cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.

Anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Ra ngoài hết đi.”

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ.

Vẻ mặt bà Hách vẫn khó coi như cũ: “Hiện giờ bọn họ đã thua kiện, dù sao cũng nên để đám người của cô con rời khỏi đó chứ.”

“Cảnh sát đã điều tra rõ ràng rồi, đương nhiên sẽ để bọn họ đi.”

“Hách Liên Thành, đây rõ ràng là nhà họ Tiêu đã hãm hại chúng ta mà, con trai của người bảo mẫu đó đã chết, có liên quan gì tới chúng ta đâu?”

Bà Hách vô cùng tức giận. Hách Liên Thành đứng đó một lúc lâu: “Mấy hôm nữa mẹ hãy về Mỹ cùng bọn họ đi.”

“Con đuổi mẹ về trước sao? Không thể nào, trước khi dự án của nhà họ Mạc còn chưa xác định, mẹ sẽ không đi đâu hết.”

Hách Liên Thành chau mày: “Con sẽ xử lý chuyện dự án.”

“Con sao? Mẹ sợ là tới lúc đó con sẽ mềm lòng, rồi lại nhường cho tập đoàn Quang Viễn.”

“Con sẽ tiếp nhận một số cổ phần của tập đoàn Quang Viễn, vậy nên tập đoàn Quang Viễn sẽ không có cơ hội đâu.”

Ánh mắt bà Hách bỗng sáng rực: “Thật sao?”

“Vâng, giờ thì mẹ đã yên tâm rồi chứ.”

“Thế thì còn được.”

Bà Hách nở nụ cười, nói: “Cuối năm là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Mạc, con đã chuẩn bị quà xong chưa? Nghe nói ông ấy đã tìm thấy cháu gái của em gái thất lạc, tới lúc đó sẽ công khai trong bữa tiệc.”

“Vâng, con cũng nghe nói rồi.”

Biểu cảm của Hách Liên Thành lộ rõ vẻ lạnh lùng.

“Liên Thành à, trước đây đều là mẹ không đúng. Bây giờ mẹ không ngăn cấm con nữa, nghe nói cô cháu gái thất lạc đó của nhà họ Mạc rất xinh đẹp, tới lúc đó mẹ có thể nói chuyện với cụ ông, hai gia đình chúng ta sẽ đính hôn.”

“Mẹ đừng nói nữa.”

“Không, mẹ phải nói. Đến lúc đó con sẽ không cần hận mẹ vì chuyện của Mạc Mộng Thần nữa. Con gái nhà họ Mạc, ai mà chẳng giống nhau chứ.”

“Mẹ!”

Hách Liên Thành đột nhiên nói lớn, anh ta nhìn mẹ mình bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ: “Trên thế giới này chỉ có một Mạc Mộng Thần thôi.”

“Nhưng mà nó đã chết rồi, đã chết rất nhiều năm rồi. Liên Thành à, sao con lại không thể bắt đầu lại từ đầu chứ? Lễ nào con muốn vì một người con gái đã chết mà dày vò bản thân cả một đời sao, con định mãi mãi không kết hôn à?”

Phòng bệnh trở nên yên ắng vô cùng.

Hách Liên Thành đứng nguyên tại chỗ nhìn mẹ mình.

Kể từ ngày Mạc Mộng Thần qua đời, vết rạn nứt giữa hai người họ ngày càng lớn, cuối cùng trở thành khoảng cách không thể vượt qua.

“Cô ấy vẫn luôn ở trong tim con, dù cho bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, thì cũng không ai có thể chiếm được vị trí của cô ấy.”

Anh ta cố gắng đè nén cảm xúc, giơ tay túm chặt nơi ngực áo, những ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.

“Thế chuyện của Mạc Hồi là thế nào? Lẽ nào con không coi cô ta là thế thân sao?”

Bà Hách luôn biết rằng, cái chết của Mạc Mộng Thần đã gây ra mâu thuẫn không thể hòa giải giữa bà ta và con trai.

Nhưng đàn ông mà, thời gian qua lâu rồi, làm gì có ai còn nhớ tới mối tình đầu đã mất nữa chứ.

Hách Liên Thành bỗng sững người: “Cô ấy khác.”

“Hừ, con nghĩ là mẹ sẽ tin sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play