Chương 291

Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng đưa tay ra, móc ngoéo với cô con gái nhỏ: “Đây là bí mật giữa chúng ta, các con không được nói cho mẹ biết chuyện này, được chứ?”

Thi Nhân sợ nhất là chuyện sự việc này sẽ để lại cái bóng ám ảnh cho ba đứa nhỏ.

Nếu như bọn nhỏ không hỏi, Thi Nhân sẽ nghĩ rằng chúng đã quên rồi, chúng không còn quan tâm đến vấn đề này nữa.

Mạc Tiểu Bắc gật đầu: “Được, ba ngày ạ.”

“Ừ”

Tiêu Khôn Hoằng xoa đầu cậu con trai lớn: “Đi nào, đưa em trai và em gái đi nghỉ trưa thôi.”

Bây giờ ba đứa nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, anh không cần phải nói gì chúng đã tự cởi giày trèo lên giường ngủ.

Anh liếc nhìn ba đứa nhỏ, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn phòng khách, Thi Nhân đã không còn ở đó nữa.

“Thưa cậu, có lẽ bà chủ đã đến phòng làm việc rồi ạ.”

Mợ Hồng đi tới, vẻ mặt đau lòng: “Bé Tiểu Khê da dẻ còn non nớt như vậy, để lại vết sẹo đó tôi cảm thấy rất đau lòng, cậu nhất định phải dạy cho những người đó một bài học.”

“Vâng, cháu biết rồi, chăm sóc bọn trẻ thật tốt nhé ạ.”

Tiêu Khôn Hoằng đi đến phòng làm việc, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy Thi Nhân đang tập trung làm việc.

Anh lặng lẽ đứng ở cửa, quan sát rất lâu.

Sau đó anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi đến phòng làm việc, nơi mà trợ lý Tiêu đã đợi sẵn.

Cửa phòng làm việc đóng lại, người đàn ông chỉnh lại áo, khuôn mặt nghiêm túc.

Anh đứng bên cửa sổ, giọng nói nghiêm nghị: “Điều tra thế nào rồi?”

“Hiện tại bà Hách đã mua mấy căn biệt thự ở chỗ này, người nhà và khách quý đều nghỉ ngơi ở đây.”

Trợ lý Tiêu lấy ra vài bức ảnh, tất cả đều là ảnh của bà Hách và một số người thân, trong đó có cả trẻ em.

Những bức ảnh cuối cùng đều chỉ chụp duy nhất một cậu bé.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh: “Là bọn họ sao?”

“Đúng vậy.”

Ngón tay anh từ từ dúng sức xé những bức ảnh làm đôi: “Gửi những bức ảnh này qua bên đó.”

“Phải ra tay ngay lập tức sao?” “Không vội, như vậy thì lại quá hời cho bọn họ rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng đưa tay lấy ra một điếu thuốc, sau đó trợ lý Tiêu lập tức nói: “Thưa anh, bà chủ đã nói rằng anh không được hút thuốc.”

Cạch! Cuối cùng anh lại cất bật lửa đi nhưng vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, cuối cùng vẫn không châm lửa.

Đôi mắt của anh tối sầm lại, như có một con dã thú bị giam ở chỗ sâu trong ánh mắt đó đang không ngừng gầm thét.

Anh còn không nỡ đánh bọn nhỏ dù chỉ là một cái, vậy tại sao những người đó dám lại dám ra tay như vậy!

Tiêu Khôn Hoằng im lặng đứng đó, nhưng cả người lại vô cùng khó chịu, lạnh lùng giống như ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục.

Lâu lắm rồi trợ lý Tiêu chưa thấy dáng vẻ này của anh.

Anh ta không khỏi giật mình, lần này nhà họ Hách cũng có chút quá đáng. Họ cho rằng ở đây cũng như ở nước Mỹ, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?

Rất nhanh sau đó, người nhà họ Hách ở biệt thự nhận được một bưu phẩm bí ẩn.

Người quản gia thấy người nhận là bà Hách, nhưng không có ghi người gửi, cũng không có thông tin nào khác, rõ ràng là có người đã cố ý bỏ nó vào hộp thư.

Quản gia suy nghĩ một lúc, sau đó bưu phẩm đó đi tìm bà Hách. Lúc này bà Hách vẫn đang tổ chức buổi trà chiều.

Dù bữa tiệc đã tiến hành được một nửa, nhưng bà ta vẫn chưa hài lòng, lại tiếp tục mời người nhà họ Hách đến uống trà chiều trong khu biệt thự.

“Thưa bà, có một bưu phẩm được gửi cho bà, nhưng nó có hơi kỳ lạ.”

“Bưu phẩm gì thế, ông cứ mở ra luôn đi.”

Bà Hách đang cầm tách trà trên tay, dáng vẻ thờ ơ.

Quản gia mở bưu phẩm ra, sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh bên trong, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Thưa bà chủ!”

“Cái gì mà ngạc nhiên thế!”

Bà Hách quay đầu lại nhìn bức ảnh trong bưu phẩm, bà ta đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, tách trà trong tay cũng không cầm nổi nữa, ngã xuống.

“Cái này, cái này là gì vậy hả?” Bà ta vội vàng cầm lấy những bức ảnh lên, chính xác mà nói là những mảnh vụn bị xé của tấm ảnh, nhưng chúng vẫn có thể ghép lại với nhau, nơi bức này này chính là nơi bà ta đang ở.

Trong đó còn có cả anh trẻ nhỏ! Bà Hách tức giận đến run người: “Mạc Hồi, cô dám uy hiếp tôi!”

“Chị, những bức ảnh này là sao vậy? Tại sao lại có cháu trai em ở trong đó, những bức ảnh lại còn bị xé nát như vậy nữa.”

“Chị biết là ai làm rồi.”

Lần đầu tiên bà Hách bị người khác làm cho bẽ mặt đến như vậy.

Những bức ảnh này rõ ràng là để đe dọa bà ta.

Thật sự nghĩ rằng bà ta sẽ sợ nó sao?

“Có phải cái người tên Mạc Hồi đó không? Nhất định là do cô ta làm, không phải cô ta thì con ai được nữa chứ?”

“Chị biết rồi.”

Bà Hách nắm chặt những mảnh vụn của tấm ảnh: “Tra thử xem, top hot search trên mạng thế nào rồi?”

“Hiện tại, cơ bản đã được gỡ bỏ rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn những người đang mắng chửi cô ta.”

“Bản lĩnh không nhỏ đấy nhỉ, nhưng mà vô dụng. Tất cả mọi người đều biết rõ Mạc Hồi là người như thế nào rồi.”

Bà Hách không thể nuốt trôi cơn tức này.

Dám uy hiếp bà ta!

Không lâu sau, người quản gia nhận được một cuộc gọi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Lại có chuyện gì?”

“Thưa bà chủ, đầu dây bên kia báo tin cậu chủ gặp tai nạn giao thông, đã được đưa đến bệnh viện rồi ạ.”

“Cái gì, có bị thương nặng không?”

Ngay lập tức bà Hách trở nên hoảng sợ, bà ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, không thể để nó xảy ra chuyện gì đượ!

c Bà ta buông lỏng cánh tay, những bức ảnh rơi vãi khắp sàn, sau đó trong tay bà ta vẫn nắm lại một góc của bức ảnh, tình cờ lại là hình đầu của Hách Liên Thành.

Đột nhiên bà Hách sợ hãi hét lên, vội vàng ném tấm ảnh đi.

Bà ta vội vã nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Đến bệnh viện, nhanh lên.”

Lúc này, bà Hách không thèm quan tâm đến những vết bẩn trên quần áo của mình, bà ta chỉ muốn chạy đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.

Vội vàng lên xe, xe đi chưa được bao xa, tài xế kinh hãi nói: “Thưa bà, phanh hỏng rồi ạ.”

“Cái gì?”

Ngay lập tức sắc mặt bà Hách tái đi, lần đầu tiên bà ta cảm nhận được hai chữ sợ hãi!

Chiếc xe chưa kịp đi ra khỏi khu biệt thự đã tông vào một cột mốc bên đường, phần đầu xe đâm thẳng vào đó. Túi khí bung ra, kính vỡ văng khắp nơi.

Bên trong xe, bà Hách bị va đập chảy máu đầu, toàn bộ vết thương đều do kính vỡ gây ra, đầu óc bà ta choáng váng, lúc này dường như bà ta không thể nghe thấy gì nữa.

Tất cả những chuyện này xảy đến quá nhanh, quá đột ngột, không hề có sự chuẩn bị nào cả.

“Chị ơi, chị!”

Người nhà họ Hách nghe nói bà ta xảy ra chuyện, vội vã chạy đến, gọi cho cảnh sát và cứu thương.

Bà Hách đang nâng ra ngoài, nhìn bầu trời chói sáng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Bệnh viện.

Bà Hách được đưa đi cấp cứu, khi Hách Liên Thành chạy đến, ca mổ vẫn chưa kết thúc, tay anh ta bị băng bó, còn có vài vết thương nhỏ khác.

Anh ta vừa điều trị vết thương ở bệnh viện xong, kết quả lại nghe tin mẹ mình bị tai nạn.

Anh ta đứng bên ngoài phòng cấp cứu, không nhịn được đau khổ nhắm chặt mắt lại.

“Hách Liên Thành, cháu nhất định phải truy cứu trách nhiệm của Mạc Hồi.

Chắc cô ta đã gây ra chuyện này. Cô ta còn gửi ảnh đến để uy hiếp mẹ cháu nữa đấy.”

Vẻ mặt Hách Liên Thành không thay đổi, sau đó cúi đầu nhìn thấy mấy tấm ảnh bị xé vụn, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Anh ta biết đây không phải là chữ viết tay của Thi Nhân.

Chuyện này là do Tiêu Khôn Hoằng làm!

Hách Liên Thành im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Gọi cảnh sát, để cảnh sát xử lý đi ạ.”

Một tiếng sau, ca mổ đã kết thúc.

Hách Liên Thành nhìn mẹ mình đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta đã nói là đừng động vào Thi Nhân rồi mà.

Anh ta không ngờ mẹ mình lại hành động nhanh như vậy, lợi dụng cả dư luận để tấn công Thi nhân.

Đây không phải là nước Mỹ.

Hiện giờ ở trên mạng, chỉ cần một nữ hoàng điện ảnh nào đó đã bị trật bánh, nó đã trở thành những tin tức nóng hổi hơn cả sự kiện của Thi Nhân rồi.

Chẳng bao lâu, tin tức sẽ bị dập tắt thôi.

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng sẽ không chịu để yên đâu, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play