Chương 282
“Đã làm xong rồi sao?”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng vang lên, Thi Nhân hơi giật mình xoay người lại, tay vẫn cầm cốc nước: “Nước này là anh rót thêm cho em à?” “Ừ, lúc nãy thấy em đang bận, anh không muốn quấy rầy
Thi Nhân cúi đầu uống một ngụm nước, cốc nước táo đỏ em.” vốn đã thơm ngọt, nay lại càng ngọt ngào hơn. Sau khi uống hết cốc nước, cô nói: “Cũng làm xong được kha khá rồi, kiểu gì cũng sẽ hoàn thành kịp trước cuối năm.” Từ bây giờ cho đến ngày tổ chức bữa tiệc mừng tho của nhà họ Mạc còn khoảng hai tháng nữa. “Anh có thể xem được không?” “Đương nhiên là có thể rồi
Thi Nhân lùi về sau mấy bước, nói: “Dù sao thì đây cũng không phải là bí mật gì cả, chỉ là một tác phẩm bình thường mà thôi.”
Cô nhìn thoáng qua bức tượng “Ông Thọ Chúc Mừng” mà mình tự điêu khắc, đáy mắt thoáng lộ ra một chút không tự tin. Tiêu Khôn Hoằng bước tới, cầm kính lúp soi một vòng xung quanh.
Đây quả thực là một lễ vật ý nghĩa cho bữa tiệc mừng thọ, chất liệu ngọc mà Thi Nhân dùng chính là loại ngọc chất lượng thượng hạng, độ bóng vô cùng tốt.
Anh bỏ kính lúp xuống, nói: “Kỹ thuật của em đã tiến bộ hơn trước rất nhiều rồi đấy.”
Bức tượng Tỳ Hưu – tác phẩm đầu tay của cô ấy – nét điêu khác vẫn còn hơi cứng, bức tượng lần này đã tiến bộ hơn rất nhiều,
Tiêu Khôn Hoằng hơi bất ngờ: “Em đúng là có năng khiểu trong lĩnh vực điêu khắc đấy.” “Anh đừng có mà khen em lung tung như thế.”
Thi Nhân đặt cốc nước xuống bàn, ra vẻ bí hiểm kéo cổ tay anh: “Anh đi ra đây đi, nhìn kỹ lại dưới ánh nắng mặt trời xem.”
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bé nhỏ của cô vợ nhỏ đang nằm lấy cổ tay mình, sau đó đi theo cô ra ngoài ban
Lần này, Tiêu Khôn Hoằng vừa giơ kính lúp lên soi, đã nhìn thấy được “bí mật” ở trong bụng của ông Thọ – đó chính là những dòng chữ được khắc ngay ngắn. Anh sửng sốt, nhìn kỹ lại, phát hiện những dòng chữ ấy không hề ngắn chút nào.
Một lúc sau, Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn chấm chằm Thi Nhân, hỏi: “Em làm cách nào thế?” “Chính là xem video hướng dẫn của nhà họ Mạc, sau đó làm theo thôi. Ban đầu em định khắc hết cả bài cơ, nhưng mà kỹ thuật của em vẫn chưa được thành thạo cho lắm, nên là chỉ khắc được một đoạn như vậy thôi.” “Người xem video hướng dẫn của nhà họ Mạc nhiều như vậy, nhưng người có thể học theo được thì lại chẳng có mấy ai đâu”
Những người có thể học theo được, tất cả đều đã được nhà họ Mạc nhận làm học trò.
Ánh mắt Tiêu Khôn nhìn Thi Nhân đã thay đổi hoàn toàn.
Thi Nhân họ khan một tiếng, cảm thấy có hơi xấu hổ: “Anh có phát hiện được những vết nào không, hay là chữ nào bị viết sai chính tả không?” “Anh cũng không am hiểu nhiều làm về kinh văn, nhưng mà em có thể đạt tới trình độ này, anh rất bất ngờ đó! Thực ra, lúc nãy anh đã nhận xét sai một câu rồi.” “Là nào?” không phải là có năng khiếu, mà là rất rất có năng khiểu!”
Ánh mắt chăm của Tiêu Khôn khiến cho Thi Nhân đỏ mặt, cô quay sang nhìn bức tượng trang trí mà mình vừa khắc xong, nói: “Anh khen em như vậy thì em cũng yên tâm rồi.”
Dù sao cũng là lễ vật mà Mạc Tử Tây đã đặc biệt đặt làm. “Đến lúc đó, lễ vật mà em tặng kiểu gì cũng sẽ thu hút sự chủ ý của không ít người “Không phải là em tặng, mà là đưa cho Mạc Tử Tây” Tiêu Khôn Hoằng giơ tay lên, khẽ xoa đầu cô, hỏi: “Em không muốn theo học điều khắc với nhà họ Mạc sao?” “Em cũng không biết nữa.”
Thi Nhân biết anh muốn nói gì.
Nhà họ Mạc chia sẻ rất nhiều video hướng dẫn khắc, nhưng phàm là những người có chút năng khiếu tự học theo được, đều có thể tới tìm nhà họ Mạc, sau đó gia nhập vào nhà họ Mạc, theo học được càng nhiều kỹ thuật hơn.
Chỉ là một khi đã gia nhập vào nhà họ Mạc, cũng tức là đã hoàn toàn là người của nhà họ Mạc, không còn là một cá thể độc lập nữa.
Cho dù là điều kiện hà khắc như vậy, song, vẫn có rất nhiều người muốn được gia nhập.
Nhà họ Mạc có thể lực rất lớn, chỉ cần có thể “debut” từ đây, vậy thì cả cuộc đời về sau không cần lo nghĩ gì nữa rồi. Nhưng mà Thi Nhân không nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, đã muốn tự mình lập nghiệp, không muốn bị người khác kiểm soát. có thể cân nhắc một chút, nếu như em tới nhà họ Mạc, thì sẽ có thể sáng rực rỡ
Năng khiếu của cô vợ nhỏ nhà mình rất đáng kinh ngạc. Thi Nhân cười cười, nói: “Nhưng mà bọn trẻ ở đây, nếu như “Là cầu nào?” “Em không phải là có năng khiếu, mà là rất rất có năng khiểu!”
Ánh mắt chăm chủ của Tiêu Khôn Hoãng khiến cho Thi Nhân đỏ mặt, cô quay sang nhìn bức tượng trang trí mà mình vừa khắc xong, nói: “Anh khen em như vậy thì em cũng yên tâm rồi.”
Dù sao cũng là lễ vật mà Mạc Tử Tây đã đặc biệt đặt làm. “Đến lúc đó, lễ vật mà em tặng kiểu gì cũng sẽ thu hút sự chủ ý của không ít người đâu.” “Không phải là em tặng, mà là đưa cho Mạc Tử Tây” Tiêu Khôn Hoằng giơ tay lên, khẽ xoa đầu cô, hỏi: “Em không muốn theo học điều khắc với nhà họ Mạc sao?” “Em cũng không biết nữa.”
Thi Nhân biết anh muốn nói gì.
Nhà họ Mạc chia sẻ rất nhiều video hướng dẫn điêu khắc, nhưng phàm là những người có chút năng khiếu tự học theo được, đều có thể tới tìm nhà họ Mạc, sau đó gia nhập vào nhà họ Mạc, theo học được càng nhiều kỹ thuật hơn.
Chỉ là một khi đã gia nhập vào nhà họ Mạc, cũng tức là đã hoàn toàn là người của nhà họ Mạc, không còn là một cá thể độc lập nữa.
Cho dù là điều kiện hà khắc như vậy, song, vẫn có rất nhiều người muốn được gia nhập.
Nhà họ Mạc có thể lực rất lớn, chỉ cần có thể “debut” từ đây, vậy thì cả cuộc đời về sau không cần lo nghĩ gì nữa rồi. Nhưng mà Thi Nhân không nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, cô đã muốn tự mình lập nghiệp, không muốn bị người khác kiểm soát. “Em có thể cân nhắc một chút, nếu như em tới nhà họ Mạc, thì sẽ có thể tóa sáng rực rỡ
Năng khiếu của cô vợ nhỏ nhà mình rất đáng kinh ngạc. Thi Nhân cười cười, nói: “Nhưng mà bọn trẻ ở đây, nếu như em gia nhập nhà họ Mạc, thi sau này sẽ phải đi tới Singapore. Em không muốn mang chúng nó chạy khắp nơi.”
Điều quan trọng nhất chính là ở đây có anh.
Tiêu Khôn Hoằng nở nụ cười, đôi mắt cong trăng non, ẩn chứa biết bao cảm xúc. cong như vầng
Anh nhẹ nhàng nói: “Vậy thì hãy ở lại đây đi, anh sẽ nâng đỡ cho em.” “Không cần đâu, em nhớ là thời hạn hợp đồng của em với tập đoàn Quang Vien chi có một năm mà thôi.”
Nếu không nhắc tới, thì ngay cả chính bản thân Thi Nhân cũng suýt chút nữa quên sạch chuyện này. Lúc trước, anh lừa mình ký kết hợp đồng, mình bị ép ký một năm. Hồi đó, cô cũng không nghĩ tới trong vòng một năm sẽ có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Cô cũng không ngờ rằng đến cuối năm, mình sẽ ở bên anh, bắt đầu lại từ đầu. “Thế sự vô thường” – Quả nhiên các cụ nói cẩm có bao giờ
Một giây sau, Tiêu Khôn Hoằng đưa tay túm cô lại, ôm vào sai. trong lòng: “Em muốn rời đi ư?” Đột nhiên bị anh kéo vào lòng, Thi Nhân không kịp phản ứng, nước trong chiếc cốc trên tay sinh ra ngoài, nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng vẫn không hề thả cô ra, cúi đầu nhìn chằm chắm vào mắt cô: “Trả lời câu hỏi của anh.”
Thi Nhân vuốt vuốt chiếc cốc: “Thời hạn một năm trong hợp đồng chính là sự thật, huống hồ, bản hợp đồng này là do chính anh soạn ra, bây giờ anh lại muốn đổi ý hay sao?”
Câu hỏi của cô khiến cho Tiêu Khôn Hoảng không biết phải trả lời ra sao. Anh cúi đầu cần vành tai cô: “Đúng vậy, anh muốn đổi ý”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ Thi Nhân, làm toàn thân cô căng cứng: “Như vậy có nghĩa là Tổng giám đốc Tiêu đây muốn ký tiếp hợp đồng với em, anh đưa ra những điều kiện gì nào, để em cân nhắc một chút.” “Tặng bản thân anh cho em, có được không?”
Dứt lời, Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu lấp kín miệng cô, động tác có chút vội vàng. Thi Nhân choáng váng cả đầu óc, chiếc cốc trong tay cô cuối cùng cũng rơi xuống đất, lăn một vòng, khiến cho nước vương vãi hết ra sàn.
Một buổi chiều đầy nắng, hai người “dùa gion” với nhau trong phòng làm việc.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng ôm cô về phòng ngủ, hai người lại cùng nhau đi tắm. Ban đầu chỉ là tắm rửa đơn thuần, nhưng tăm tăm rửa rửa, rồi lại lau súng cướp cò.
Đợi đến lúc Thi Nhân tinh dậy, thì ngoài trời đã tối đen. Cô mơ mơ màng màng vươn tay, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay Thi Nhân, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó ôm lấy cô hôn hít: “Vẫn còn sớm.” “Không còn sớm đâu, ba đứa nhỏ sắp về rồi.” “Chúng nó trở về thì sẽ chơi cùng Bạch Tuyết.” “Em không muốn lặp lại tình huống ngày hôm đó đâu, anh tự đi mà giải thích đi nhá.”
Gương mặt Thi Nhân đỏ bừng, có hơi lo lắng.
Tiêu Khôn Hoằng buông cô ra, sờ sờ chiếc mũi nhỏ xinh của cô: “Tạm thời bỏ qua cho em.” “Bệnh tình của anh đã khỏi hẳn chưa? Bác sĩ bảo là anh phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt đấy.”
Thi Nhân lùi về đẳng sau, túm lấy chiếc chăn bông quấn mình thật chặt, không để hở chỗ nào.
Bên cạnh đó, cô vẫn còn nhớ rõ lời dặn dò của Diệp Tranh, rằng cục máu bầm ở trong đầu Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa tan hết, không được phép vận động mạnh, tránh việc nảy sinh những tình huống không mong muốn. Chăn bông bị cô quan hết, Tiêu Khôn Hoằng chỉ được chừa lại một góc đắp lên chỗ eo. Anh híp híp mắt, nhìn cô một lượt: “Cơ thể anh rất khỏe mạnh.”
Thi Nhân xoa xoa eo của mình, cô biết, và cô cũng vừa được cảm nhận.
Cô mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Mà này, có tin tức gì của Tiêu
Vinh chưa hả anh?”
Người đàn ông nghiêng đầu đáp: “Có, anh ta đang trốn trong bệnh viện của ông cụ” “Vậy anh…?” “Tạm thời không hành động, theo dõi tình hình trước đã. Chắc hẳn anh ta cũng đã biết rằng anh không sao.”
Thi Nhân chau mày, thì ra Tiêu Vinh đã biết cả rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, chủ yếu là vụ bắt cóc lần trước đã để lại cho cô một bóng ma quá lớn. “Rốt cuộc các anh đang tính toán cái gì?” “Em không cần phải lo lắng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Tiêu Khôn Hoàng không giải thích kỹ càng, anh cũng biết rằng mình làm loạn cả buổi chiều, bây giờ nên đứng dậy rồi, nếu không chỉ sợ ba đứa nhỏ lại bắt gặp lần nữa.
Anh thoải mái đứng lên, không hề che đậy.
Đổi lại là tiếng hét thất thanh của Thi Nhân, cô trùm chăn che mặt mình, chỉ để lộ ra hai con mắt. “Thích thì cho em nhìn thoải mái luôn
Thi Nhân nhìn bóng lưng của anh, ngón chân cuộn tròn lại, người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ là gì.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, đột nhiên hai mắt Tiêu Khôn Hoằng tối sầm lại, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.