Chương 270
Hả?
Tiêu Khôn Hoằng bị cô kéo lên một chút, hai người sát lại gần nhau.
Hơi thở của người đàn ông bỗng chốc trở nên rối loạn, nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ý cười của bà xã, huyệt thái dương của anh khẽ giật giật.
Anh nghiến răng nghiến lợi, nói: “To gan quá đấy nhỉ?”
“Anh không dám sao?”
Bàn chân Thi Nhân vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, kết quả là người đàn ông dùng sức nắm chặt lấy cổ chân cô, anh kéo cô vào lòng mình, sau đó cúi đầu khóa môi cô, miệng lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng: “Đúng là người phụ nữ cần phải dạy dỗ thêm.”
Lưng Thi Nhân áp sát lên tấm gương, đây là lần đầu tiên cô chủ động vòng tay qua cổ anh.
Tiêu Khôn Hoằng vô cùng kích động, ngay từ khi bắt đầu, hơi thở của anh đã rối loạn rồi.
Thi Nhân cong mũi chân lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, trông rất bình thường không có gì nổi bật, nhưng càng nhìn lại càng thấy thuận mắt.
Ngày hôm sau, quả nhiên Thi Nhân không ngồi dậy nổi.
Khi đến giờ bọn trẻ phải đi học, Thi Nhân mới từ từ mở mắt, khắp người eo đau lưng mỏi, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đưa bọn trẻ đi học đi.”
“Ừm, để anh đưa, em cứ ngủ tiếp đi.”
Tiêu Khôn Hoằng đã dậy, anh tiện tay nhặt chiếc khăn tắm trên mặt đất lên rồi quấn quanh người, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô: “Đêm qua em đã vất vả rồi.”
Thi Nhân chợt đỏ bừng mặt, lông mi run run, cô giả bộ như không nghe thấy gì.
Mãi cho đến khi người đàn ông đã rời đi, tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm, cô mới chậm rãi kéo chăn bông lên che mặt, cuộn mình trong chăn giống như một chú sâu con nằm trong kén.
Tiêu Khôn Hoằng mặc một bộ quần áo ở nhà, tay áo xắn lên gọn gàng, để lộ ra cánh tay săn chắc, bước đi vững vàng.
Với sắc mặt vô cùng khoan khoái yêu đời, anh lướt nhìn cô vợ nhỏ đang nằm giả vờ giả vịt trên giường, tâm trạng càng trở nên vui vẻ. Tiêu Khôn Hoằng sờ lên khóe miệng mình, trên đó có một vết thương nhỏ.
Đây là vết thương mà tối qua con mèo con nào đó đã để lại. Chậc, Tiêu Khôn Hoằng nhớ tới khoảnh khắc khi hai người lần đầu gặp mặt, khi ấy ở trong nhà vệ sinh, cô cũng đã đuổi hết đám người đang truy sát anh với bộ dạng hung hãn như thế.
Sau đó cô đã trở thành người vợ để chuộc tội, trở thành một người không ai để ý tới trong nhà họ Tiêu.
Thật ra tính cách bà xã bé nhỏ của anh cũng khá mạnh mẽ.
Tiêu Khôn Hoằng cố ý mặc một chiếc áo nỉ cổ cao, để tránh việc bọn trẻ nhìn thấy những vết tích còn lưu lại trên cổ.
Đúng là một chú mèo hoang. Người đàn ông liếm liếm bờ môi mỏng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ba đứa nhỏ đã thức dậy cả rồi, chúng ngoan ngoãn cầm cặp sách, rõ ràng là tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.
“Chuẩn bị ăn sáng, sau đó chúng ta sẽ đi học.”
“Cha ơi, mẹ đâu ạ?”
Bánh bao nhỏ quay đầu lại nhưng không nhìn thấy mẹ đâu, thế này là sao, trước kia mẹ chưa bao giờ vắng mặt mà.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông khẽ nheo lại, anh bình tĩnh trả lời: “Tối qua mẹ các con bị mệt nên hiện giờ cần phải nghỉ ngơi.”
Mạc Tiểu Bắc: “Sao mẹ lại mệt thế ạ?”
Tại sao à?
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng hơi mất tự nhiên: “Đừng hỏi nữa.”
Mạc Tiểu Nam: “Cha ơi, có phải cha đã bắt nạt mẹ đúng không?”
Trong đầu người đàn ông lại hiện lên cảnh tượng đêm qua, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn: “Ăn cơm đi, mau lên.”
Không chỉ bắt nạt, mà còn là bắt nạt một cách nghiêm trọng.
Tiêu Khôn Hoằng kéo ghế ra, anh ngồi vắt chân, đặt cốc sữa bò trước mặt các con: “Bắt buộc phải uống hết.” Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó ôm cốc sữa lên uống từng chút một.
Người đàn ông nhìn thấy cảnh này, đầu óc bắt đầu thất thần, khuôn mặt cao quý lạnh lùng bình tĩnh, thế nhưng trên thực tế thì tâm trí không biết đã trôi dạt tới nơi nào rồi.
“Cha ơi, con muốn ăn bánh mì.”
“Ừm.”
Tiêu Khôn Hoằng lơ đãng đưa đĩa bánh cho con, nhưng trong đĩa lại là bánh bao hấp.
Bánh bao nhỏ cũng không để ý, dù sao cũng đều ăn được cả.
Mạc Tiểu Nam vươn người ra: “Daddy, ăn bánh mì.”
Thế nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại một lần nữa đưa nhầm đĩa, sắc mặt cậu bé hơi khó chịu: “Nhầm rồi ạ, đây không phải.”
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới định thần lại, anh ho khan một tiếng rồi đưa đĩa bánh mì cho bé con. Vì để che giấu sự xấu hổ, anh cầm ly nước ép trái cây lên uống một ngụm.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy cảnh này, cậu bé đột nhiên lên tiếng: “Cha ơi, đêm qua cha và mẹ đã sinh em bé cho chúng con đúng không ạ?”
Phụt, khụ khụ khụ.
Tiêu Khôn Hoằng bị sặc nước, anh liếc mắt nhìn bé con: “Ai dạy con thế đấy?”
“Là chú Diệp nói thế ạ. Lần trước khi ở bệnh viện cũng vậy, mẹ không dậy được, chú Diệp đã đưa tụi con tới công viên chơi trò chơi.”
Người đàn ông có da mặt dày cuối cùng cũng đã gặp được khắc tinh.
Người đàn ông cáo già lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: “Các con nghĩ nhiều quá rồi đấy, mẹ con chỉ là hơi mệt thôi, trong khoảng thời gian này mẹ vừa phải chăm sóc các con, lại còn phải bận rộn làm việc.”
Bánh bao nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu: “Nhưng mẹ là vì chăm sóc cha nên mới phải ở lại bệnh viện mà.”
Cậu bé thật thà Mạc Tiểu Nam cũng gật gật đầu, em gái nói không sai. Mạc Tiểu Bắc quay đầu nhìn qua, sau đó hừ một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng hơi mất tự nhiên, anh đặt ly xuống rồi nói: “Mau ăn nhanh lên, nếu không là sẽ muộn học đấy. Mạc Tiểu Khê không được uống sữa rồi nhổ ra nền nhà, Mạc Tiểu Nam không được đổ sữa vào bánh mì, %3D đừng tưởng rằng cha không nhìn thấy.”
Hai bé con vội vàng ngồi nghiêm chỉnh uống sữa.
Mạc Tiểu Bắc đã tự mình uống hết, cậu bé nhìn Tiêu Khôn Hoằng bằng ánh mắt tinh ranh lanh lợi: “Daddy à, con có một vấn đề muốn hỏi.”
“Tối về rồi hẵng hỏi.”
Dù sao thì nhìn ánh mắt của con trai cả, anh đã biết thằng bé sẽ hỏi điều chẳng tốt lành gì.
Ăn xong bữa sáng, các bé chuẩn bị lên đường.
Mạc Tiểu Khê chợt ôm bụng: “Cha ơi, con muốn đi tè.”
“Đi nhanh lên.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn đồng hồ, anh là một người đàn ông có tính cưỡng chế cao, luôn cho rằng làm gì cũng phải đúng giờ, kết quả là lần nào cũng đều gặp chuyện gì đó ngáng đường.
Đợi đến khi Mạc Tiểu Khê chậm rãi bước ra, Mạc Tiểu Nam lại ngẩng đầu: “Ôi con quên không mang mấy thứ đồ dùng rồi.”
Nói dứt lời, Mạc Tiểu Nam quay đầu chạy thẳng lên lầu. Không lâu sau, Mạc Tiểu Khê ồ lên một tiếng: “Con cũng quên đồ rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng chau mày, một tay dắt theo con gái, anh lại nhìn Mạc Tiểu Nam: “Nhanh lên.” Nếu còn tiếp tục lề mề thì chắc chắn sẽ muộn học.
“Daddy, con quên đồ rồi ạ.” Bánh bao nhỏ bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Tiêu Khôn Hoằng hít sâu một hơi: “Để bảo mẫu đưa tới cho con, nếu không sẽ muộn học mất.”
Nghe thấy hai chữ “muộn học”, Mạc Tiểu Khê mới không lèo nhèo nữa.
Hắn đứng bên ngoài, mắt nhìn theo các bé con lên xe rời đi, sau đó xoa xoa thái dương, mệt thật.
Trên thế giới này có một loại sinh vật vĩnh viễn không thể kiểm soát được, đó chính là trẻ con.
Mỗi lần quy định thời gian thì kiểu gì cũng không thể đúng giờ, nếu không phải xảy ra vấn đề này, thì lại có vấn đề nọ.
Cũng may khi còn ở bệnh viện, anh đã tiếp xúc với lũ trẻ một thời gian, không đến mức luống cuống không biết làm thế nào.
Cuối cùng cũng đưa được mấy ông thần tới trường học.
Tiêu Khôn Hoằng trở về đại sảnh rồi đi lên lầu, Thi Nhân vẫn chưa ngủ dậy, anh vốn định trêu chọc cô một lát.
Thế nhưng đã hôn mấy cái liền mà Thi Nhân vẫn chưa tỉnh, xem ra đêm qua đúng là cô đã rất mệt.
Anh vuốt ve khuôn mặt cô, không quấy rầy cô ngủ nữa.
Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng ngủ, nụ cười ôn hòa trên mặt dần biến mất, anh liếc nhìn cô bảo mẫu: “Dọn dẹp phòng đi, nhẹ tay một chút nhé.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Anh quay người đi tới phòng phục hồi chức năng ở tầng một, bắt đầu chạy bộ rèn luyện sức khỏe.
Hiện giờ anh không chỉ có một mình, anh đã có vợ con, cơ thể cũng không thể suy sụp, nếu không đến lúc đó những kẻ ngoài kia có thể sẽ ăn tươi nuốt sống vợ con anh.
Huống hồ còn có tình địch số một Hách Liên Thành, anh sẽ không để những kẻ đó có cơ hội.
Khi Thi Nhân tỉnh lại, bên ngoài đã là giữa trưa.
Cô nhìn trần nhà xa lạ, ngây người trong giây lát, không có kịp nhận ra đây là nơi nào.
Một lúc lâu sau cô mới sực nghĩ ra, bọn họ không còn ở bệnh viện nữa.
Nơi này là khu biệt thự Thiên Thượng hàng đầu.
Thi Nhân vươn vai, sau đó chống nạnh hít một hơi thật sâu, tiện thể mắng cho người đàn ông xấu xa nào đó một câu.
“Dậy rồi sao?”
Tiêu Khôn Hoằng cũng vừa hay tỉnh giấc, nhìn biểu cảm trên mặt cô, anh bèn cất giọng trêu chọc: “Sao anh cứ cảm giác em đang mắng anh thế nhỉ?”