Chương 264 “Ừ, có hơi nghi ngờ.”
Khoảng thời gian này, Tiêu Khôn Hoằng đã hồi phục rất nhiều, sau khi phân tích tư liệu trợ lí Tiêu gửi tới, anh cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra.
Dù sao thì An Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.
Tiêu Vinh tự tin như vậy, làm gì có chuyện chịu trốn chui trốn nhủi ở vùng nông thôn chứ. Nếu đã ở trong nội thành, vậy phạm vi tìm kiếm sẽ thu nhỏ đi nhiều.
“Để em hỏi bạn thử xem, nếu anh đã nghi ngờ thì sao không cho người Tiêu Khôn Hoằng quay sang: “Không khuyên tôi?”
Nếu là trước kia, Diệp Tranh nhất định sẽ không đồng ý, phải nhanh chóng nhổ cỏ tận gốc, nếu không ai biết sau này còn xảy ra những chuyện gì nữa.
“Khuyên thì anh sẽ nghe theo à?” Diệp Tranh sờ ghim cài áo, thật là kỳ lạ, có đôi khi anh ta cảm thấy lời anh ba nói rất đúng.
“Cài áo ở đâu ra vậy?”
Diệp Tranh cứ sờ hoài, muốn không để ý cũng khó, nhưng chất lượng có vẻ không được tốt lắm, hẳn là một món đồ rẻ tiền.
“Anh quản được chắc?”
Diệp Tranh hơi khó chịu, đứng dậy rời đi.
Anh ta lấy ghim cài áo xuống, sờ sờ mấy cái rồi cất vào túi áo, đây là phần thưởng bé ba Mạc Tiểu Tây rút được ở công viên giải trí, cô bé nói là quà tặng cho anh.
Diệp Tranh vốn nghĩ cuộc sống cũng chỉ có thế, kết hôn với chả sinh con cái gì.
Bây giờ, thấy cuộc sống của anh ba, tự nhiên lại thấy hơi ghen tị, quả nhiên là khi con người đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ thay đổi quan điểm của mình.
Phòng cách vách, Thi Nhân đang rửa tay cho các con.
Ba đứa trẻ vẫn rất vui vẻ, cứ nói mãi về chuyện hồi sáng, nói còn rất nhiều thứ chúng chưa được chơi.
Thi Nhân nhìn các con, muốn nói lại thôi: “Hôm nay các con có vui không?”
“Vui ạ. Chú Diệp rất tốt.”
Bé Bánh Bao vô tâm đáp.
Mạc Tiểu Bắc đảo tròng mắt: “Mẹ à, mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, không cần nói vòng vo đâu.”
“Khụ khụ, mẹ chỉ hỏi thế thôi.”
“Mẹ nha, không thành thật tí nào, hồi sáng còn ngủ nướng nữa chứ, để chú Diệp phải dẫn bọn con đi chơi.”
Mạc Tiểu Bắc tuổi nhỏ nhưng rất ranh ma, biết chú Diệp muốn dành thời gian riêng cho cha mẹ, ba đứa tụi nó không được làm kỳ đà cản mũi.
Mạc Tiểu Nam thật thà: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì?”
“Mẹ không muốn hỏi gì hết.” Mặt già của Thi Nhân đỏ hết cả rồi, thôi quên đi.
Bé Bánh Bao cầm đồ chơi, nói: “Con biết nè, chú Diệp nói hết rồi.”
“Anh ta nói gì?”
“Chú Diệp nói cha mẹ muốn sinh thêm em trai em gái cho bọn con.”
“Khụ khụ khụ.” Thi Nhân sém tí bị sặc chết.
Cô biết hồi sáng bọn họ có tìm cớ rồi, quả nhiên không làm cô thất vọng mà.
Mạc Tiểu Khê ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, khi nào thì cha mẹ sinh em bé?”
Mạc Tiểu Bắc: “Mẹ à, mẹ có ba đứa bọn con rồi còn chưa đủ hả?”
Mạc Tiểu Nam: “Tại sao lại muốn sinh thêm em tới giành mẹ với bọn con?”
Ba đứa đã không phân chia nổi rồi, nếu lại thêm đứa nữa thì chịu thua.
Thi Nhân đỏ mặt trả lời: “Không sinh nữa, có ba đứa con là đủ rồi.”
Nuôi ba đứa thôi đã khó lắm rồi, cô làm gì còn tâm trí mà sinh đứa khác nữa.
Bữa tối sang phòng bên cạnh ăn cơm, bọn trẻ chơi cả một ngày, đứa nào cũng mệt mỏi.
Không cần dỗ đã lăn ra ngủ. Cô tắt đèn, đi thẳng đến phòng làm việc, cố gắng không nhìn tới mấy chỗ kia.
Hai giờ sau, có tiếng gõ cửa.
Tiêu Khôn Hoằng bưng ly sữa bò đi vào: “Vẫn còn làm?”
Đã muộn rồi.
“Ừm, phải tăng ca.”
Thi Nhân nghe anh hỏi, tay khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục làm việc.
“Uống chút đi, ngày mai rồi làm tiếp.”
Tiêu Khôn Hoằng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy cô đi nghỉ, đành bê ly sữa bò tới nịnh nọt.
“Cũng đúng, hơi muộn rồi.”
Thi Nhân thả dụng cụ xuống, vươn vai, thấy hơi mệt.
Cô cầm ly sữa bò lên uống vài ngụm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Anh vẫn mặc đồ bệnh nhân, bộ đồ rộng thùng thình càng khiến anh trông gầy gò hơn.
Người đàn ông này lúc nào cũng dùng đạo cụ để hỗ trợ diễn trò, bày ra dáng vẻ đáng thương.
Không ngờ cuối cùng bị lừa ăn sạch.
Thi Nhân liếm sữa bò dính trên khóe miệng, ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tối sầm xuống, anh vươn tay tới: “Em xem em kìa, uống sữa mà dính đầy cả miệng.”
Cô không nhúc nhích, giây sau, Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu lại gần: “Để anh lau giúp em.”
“Anh đợi chút.”
Thi Nhân không chú ý, cái ly trên tay bị nghiêng, sữa bò đổ xuống quần áo của hai người.
“Anh thấy chưa.”
Thi Nhân đẩy anh ra, lấy khăn giấy lau dọn chiến trường.
Tiêu Khôn Hoằng xoa huyệt Thái dương: “Hay là về phòng tắm rửa nha?”
“Ừ.”
Ánh mắt Thi Nhân lóe lên một tia gian xảo, hai người ra khỏi phòng làm việc, cô dừng lại trước phòng của mình, nhưng bị Tiêu Khôn Hoằng kéo sang phòng bên cạnh.
Anh nghiêm túc nói: “Các con ngủ hết rồi, em đi vào sẽ đánh thức tụi nó.”
“Có lễ.”
Thi Nhân để mặc cho anh nắm tay, hai người đi vào phòng tắm.
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt đường hoàng, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Dù sao cũng sinh con rồi, em đừng có xấu hổ.”
“Vậy để tôi giúp anh.”
Thi Nhân chủ động bước tới, giúp anh mở cúc áo, Tiêu Khôn Hoằng đờ người, chỉ biết cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Tay lại xuống dưới một tí.
Mười phút sau, Thi Nhân đi ra ngoài, phía sau là giọng nói tức giận của Tiêu Khôn Hoằng: “Thi Nhân, em đứng lại cho tôi!”
Phòng tắm trống không, âm thanh vang vọng.
Thi Nhân không ngốc, làm sao mà đứng lại được, cô cười cười: “Cho anh giả bệnh này.”
Ngày hôm sau, Thi Nhân vẫn dẫn bọn trẻ đến ăn sáng như bình thường.
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt nghiêm túc, giống như tối qua chưa xảy ra chuyện gì, anh nheo mắt liếc bà chủ nhỏ nhà mình, thật muốn kéo cô qua ôm chặt vào lòng, dạy cho cô một bài học.
Quá hư hỏng.
Lúc ăn cơm, Tiêu Khôn Hoằng dựa vào đầu giường không nhúc nhích: “Phu nhân, tôi cần người hỗ trợ.”
Giọng nói yếu ớt truyền tới.
Thi Nhân cắn răng không nhúc nhích, nhưng bé Bánh Bao là một đứa bé biết quan tâm, lon ton chạy tới: “
Cha, để con, con rất khỏe mạnh.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cái đầu nh của cô bé, lại nhìn người phụ nữ nhẫn tâm bên cạnh.
Được rồi, vẫn là con gái đáng tin cậy hơn.