Chương 249
Phòng bệnh vốn yên tĩnh, đột nhiên thấy ớn lạnh.
Ông cụ Tiêu đang nằm trên giường, nhìn thấy đôi mắt đó, ông liền rùng mình một cái, lúc này ông mới kịp phản ứng, thì ra đây mới là bộ dạng vốn có của Tiêu Vinh.
Ông tức giận nói: “Mày, mày vẫn còn mặt mũi quay lại à, đồ vô ơn bội nghĩa, tao nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi với tao, màng đang mưu tính cái gì, mưu tính tài sản của nhà họ Tiêu à?”
Ông cụ Tiêu từ sau khi biết mấy đứa trẻ sinh ba là con trai của Tiêu Khôn Hoằng thì ông càng ngày càng thấy hối hận.
Nhưng chuyện trước đây chưa hiểu rõ bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.
Kể từ khi ông nhận đứa trẻ này về thừa tự nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu liên tiếp xảy ra chuyện, với cả nếu như lúc đầu không phải Tiêu Vinh gây rồi thì làm sao ông có thể hiểu lầm Tiêu Khôn Hoằng được?
Tất cả những điều này đều là do Tiêu Vinh.
Ông cụ Tiêu chửi ầm lên: “Lúc trước, tao đã không nên đón mày về nhà họ Tiêu, nên để cho mày tự sinh tự diệt thì tốt hơn.”
Vẻ mặt của Tiêu Vinh lạnh nhạt, dường như tất cả những lời này đều không có tác dụng gì với anh ta.
Sắc mặt anh ta u ám, chầm chậm đi tới: “Lúc trước? Ông vẫn còn mặt mũi nhắc đến lúc trước sao? Nếu như không phải ông thúc ép, mẹ con liệu có để con thừa tự nhà họ Tiêu không? Là do ông ỷ thế hiếp người, muốn ai thừa tự liền bắt người đó, ông đã từng hỏi bọn con cảm thấy thế nào chưa?”
Nhà họ Tiêu dùng quyền thế ép bức người, ai có thể phản kháng chứ?
Hơn nữa, mẹ của anh ta lại là người phụ nữ mất chồng, căn bản không có chỗ cho sự phản kháng.
Đã nhiều năm như vậy, vì nhà họ Tiêu mà anh mất cả ngôi nhà của chính mình cũng mất rồi. Tất cả đều là lỗi của ông cụ Tiêu.
“Hừ, nhà các người nghèo như thế, tao đón mày về làm công tử giàu có, đây là điều mà người khác mơ ước, thế mà mày lại nghĩ là tao làm sai. Vậy tại sao lúc trước các người không phản kháng, chẳng lẽ tao thực sự thích một người lạ đến kế thừa tài sản của nhà họ Tiêu sao? Tiêu Vinh, mày quá xem trọng bản thân rồi.”
“Đúng vậy, ai cũng ngưỡng mộ, nhưng những chuyện ông làm cũng không phải là người làm. Nhà họ Tiêu đoạn tử tuyệt tôi cũng là quả báo của ông.”
“Ai nói nhà họ Tiêu đoạn tử tuyệt tôn, tao còn có ba đứa chất mà lúc trước mày muốn hại chết chúng nó đấy. Ông trời có mắt, nên mày không thực hiện được.”
Ánh mắt Tiêu Vinh vô cùng lạnh lùng: “Có con ở đây một ngày, thì bọn chúng sẽ không thể bình an mà lớn lên, con nhất định sẽ khiến cho nhà họ Tiêu cửa nát nhà tan, nhất định sẽ vậy.”
“Mày dám!”
Ông cụ Tiêu tức giận ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tiêu Vinh: “Nếu mày dám làm vậy, tao là người đầu tiên không tha cho mày.”
“Chỉ dựa vào ông? Một lão già gần đất xa trời?”
Tiêu Vinh đột nhiên bật cười: “Ông có biết không? Ông vẫn còn có thể tiếp tục sống ở đây là vì con cần ông mở to mắt nhìn cho rõ quả báo của ông, cần ông phải sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại đấy. Nếu không, ông đã chết từ lâu rồi.”
“Tiêu Vinh, sao cậu lại nói chuyện với cụ nhà như thế. Cậu đừng có quên, nhà họ Tiêu có thể nâng đỡ cậu lên được thì cũng có thể khiến cho cậu thân bại danh liệt được.!”
Lão quản vẫn luôn bảo vệ ông cụ, quả nhiên Tiêu Vinh có vấn đề.
Những năm này, không ai nhìn ra được lòng muông dạ thú của Tiêu Vinh.
Trước đây còn suýt chút nữa bị Tiêu Vinh lợi dụng để giúp anh ta tranh giành cổ phần của tập đoàn Quang Viễn, bây giờ nghĩ lại, tâm tư của Tiêu Vinh thật nham hiểm.
“Đúng vậy, ông cụ Tiêu trước đây đúng là có năng lực đó, nhưng bây giờ thì sao?”
Ánh mắt Tiêu Vinh mang theo sự khinh thường.
Anh ta trịch thượng nhìn ông cụ: “Cái bệnh viện này bây giờ đều là người của con, bao gồm cả bác sĩ, vệ sĩ, ở bên cạnh ông, chỉ cần con giơ tay lên thì các người sẽ không được thấy mặt trời ngày mai nữa đâu.”
“Mày, mày dám? Thì ra mày đã có lòng muống dạ thú từ lâu rồi!”
Ông cụ Tiêu khiếp sợ nhìn Tiêu Vinh.
Ông ta biết người đàn ông này không nói điều, ẩn nấp nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng lột mặt nạ ra rồi, chắc chắn đã có chuẩn bị đầy đủ rồi.
Chỉ là ông cụ tiêu không ngờ rằng Tiêu Vinh đã bắt đầu chuẩn bị từ nhiều năm trước rồi, nhưng ông lại hoàn toàn không hề phát giác ra điều gì.
Nếu ông sẽ không trực tiếp giao tập đoàn nhà họ Tiêu cho Tiêu Vinh lúc công bố di chúc như thế, ông có nhiều người như thế mà đều bị Tiêu Vinh lừa gạt.
Đúng là đi đêm nhiều có ngày gặp ma! “Ông thử xem, xem con có dám không?” Tiêu Vinh lại gần giường bệnh, một tay nắm lấy cổ ông cụ: “Từ rất lâu rất lâu rồi, con đã tưởng tượng ra ngày hôm nay. Một tên súc sinh như ông nên bị phanh thấy xé xác, sau đó ném thi thể đến bãi tha ma để cho chó hoang xé xác.”
“Mày, khụ khụ, mày…”
Ông cụ chỉ có thể bất lực giấy dụa, căn bản không thể phản kháng.
Lúc này ông cụ mới nhận ra mình thực sự già thật rồi.
“Cậu bỏ cụ nhà ra.”
Lão quản gia muộn chạy tới giúp đỡ, Tiêu Vinh một cước đá văng người đi, lão quản gia lập tức nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Tiêu Vinh cười vui vẻ: “Hai lão già các người rốt cục cũng già rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi.”
Lão quản gia hung dữ nói: “Sau khi cậu chủ biết chuyện nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Cậu ấy đang đi tìm cậu khắp nơi rồi.”
“Tôi biết. Nhưng lâu như vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa tìm ra tôi, không phải sao?”
Tiêu Vinh trực tiếp ném ông cụ lên giường bệnh, giống như ném rác vậy.
Anh ta lấy khăn giấy ra lau lau tay, ghê tởm ném khăn giấy xuống đất: “Nhưng các người sẽ không phải cho rằng bây giờ nhìn thấy tôi rồi, vẫn có thể rời khỏi bệnh viện đấy chứ? Còn có thể liên lạc với Tiêu Khôn Hoằng, tiết lộ tung tích của tôi?
Ngây thơ quá rồi!”
Lão quản gia lúc này mới nhận ra Tiêu Vinh đã chuẩn bị xong hết rồi, bọn họ bây giờ căn bản không có khả năng phản kháng nữa rồi.
Ông cụ Tiêu đang năm trên giường thoi thóp, hận không thể xé xác Tiêu Vinh ra thành trăm mảnh.
Có điều hiện tại ông không còn chút sức lực nào, nếu như là trước đây ông nhất định sẽ khiến cho Tiêu Vinh phải hối hận vì đã đến thế giới này.
Tiêu Vinh xoay người nhìn chằm chăm vào ông cụ: “Ngay từ đâu con đã căm ghét nhà họ Tiêu rồi, cho nên mới gây chia rẽ mối quan hệ giữa ông và Tiêu Khôn Hoằng, niềm vui duy nhất mỗi ngày chính là nhìn ông và Tiêu Khôn Hoằng cãi nhau. Có trời mới biết được con vui cỡ nào?”
“Mày, khụ khụ, mày chết không yên!”
“Người chết không yên phải là ông!
Tiêu Vinh trong mắt tràn đầy hận ý: “Là ông đã hủy hoại tất cả của con, là ông!
Bây giờ ông phải sám hối đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu. Nếu như ông có cách để liên lạc với Tiêu Khôn Hoằng thì cũng coi như là ông giỏi rồi.”
Ông cụ trợn tròn mắt như muốn nứt ra, muốn giết chết Tiêu Vinh trước mặt.
Nhưng Tiêu Vinh lùi về sau mấy bước, rời khỏi phòng bệnh.
Anh ta quay ngang: “Trông cẩn thận đấy, đừng để cho hai lão già này hành động thiếu suy nghĩ”
Tiêu Vinh chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy Vương Ngọc San ở bên cạnh.
Anh ta mặt không hề cảm xúc, Vương Ngọc San kiên trì tiến lên nói: “Cậu chủ Tiêu, mấy ngày nay tôi hoàn toàn nghe theo chỉ dẫn của ngài, vậy khi nào tôi có thể đi?”
Hiện tại cô ta rất muốn rời khỏi nơi này.
Tài sản gì cô ta cũng không cần nữa rồi, chỉ muốn tự do.
“Vẫn còn sớm, mấy ngày nữa vẫn còn việc, khi nào xong cô có thể đi.”
“Có thật không?”
Dưới đáy mắt Tiêu Vinh hiện lên sự giễu cợt, trực tiếp bỏ đi mà không đáp lại lời của Vương Ngọc San.
Một người phụ nữ tham lam, không đáng để nói chuyện với anh ta.
Hiện tại kế hoạch của anh ta sắp thực hiện rồi, Vương Ngọc San cũng còn lại một chút tác dụng.
Vương Ngọc San nhìn Tiêu Vinh rời đi, trong lòng có cảm giác bất an.
Tiêu Vinh bây giờ so với trước đây quả thực như hai người khác nhau.
Rốt cục cô ta phải làm gì mới được?
Bây giờ gọi điện nói cho Tiêu Khôn Hoằng biết sao? Nhưng Thi Nhân sẽ không buông tha cho cô ta, cô ta vẫn phải tự mình đi ngôi tù.
Cô ta không muốn ngồi tù!
Vương Ngọc San nhìn điện thoại, trong lòng vướng bận.