Chương 244
Cánh cửa phòng họp mở ra, một ông già mặc lễ phục bước vào với vẻ kiêu kỳ và đôi mắt u ám.
Thi Nhân nhìn thấy ông già xuất hiện mà không mấy ngạc nhiên.
Cách duy nhất Tiêu Vinh có thể nghĩ ra có lẽ là để cho ông cụ Tiêu là con chim đầu tiên, không có gì khiêu khích hơn lời nói của ông cụ Tiêu.
Các phóng viên đều sững sờ, sau đó giơ máy ảnh liên tục.
Đây thực sự là một tin quan trọng. Người quản gia từ nhà họ Tiêu cũ đã xuất hiện. Điều đó không có nghĩa là những nhận xét của Thi Nhân thực sự khó nghe sao?
Hay ai đó từ dòng họ nhà họ Tiêu có điều gì đó muốn nói?
Bất kể lý do là gì, tin tức của ngày hôm nay vẫn là tin tức nóng.
Mối hận thù giữa ông cụ Tiêu và Tiêu Khôn Hoằng vốn đã chìm trong bóng tối, nhưng giờ đây cuối cùng họ cũng đã sáng tỏ.
So với thái độ nhiệt tình của phóng viên, Thi Nhân trông bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn có một chút biểu cảm trong mắt: thực sự là một biểu cảm như vậy.
Quản gia nhà họ Tiêu xưa nay đã làm rất nhiều bộ dáng oai nghiêm, nhưng nhìn vẻ mặt của Thi Nhân, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này hoàn toàn khác với bốn năm trước.
Chắc chắn người phụ nữ sẽ xấu đi vì tiền. Thi Nhân chậm rãi nói: “Mau, sắp xếp ghế cho ông quản gia.”
“Hừ, cô không cần khách sáo. Hôm nay tôi tới đây để vạch trần bộ mặt thật của cô cho mọi người thấy cô, một người phụ nữ miệng nam mô bụng một bồ dao găm lại hại nhà họ Tiêu như thế nào.”
Đột nhiên cả phòng họp chìm vào im lặng đến lạ.
Các phóng viên nhìn nhau: Quả nhiên đã có một tình tiết hot xảy ra.
Tất cả những điều này đang được phát trực tiếp, và rất nhanh chóng những bình luận được hiện lên.
[Hình như là tình tiết gây sốc giật gân lắm đây, mau ngồi hóng thôi.] [Hạt dưa và đậu phộng đã chuẩn bị, hôm nay lưu lượng này đáng tiền.] [Mọi người đừng quên, tài sản của ông cụ Tiêu không được trao cho Tiêu Khôn Hoằng. Ông cháu có quan hệ không tốt nhưng vẫn muốn được chia?] [Màn kịch của mấy nhà hào môn thật là náo nhiệt, chờ màn kịch tiếp theo xem thế nào.] Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đột nhiên lạnh lẽo, lập tức bấm một cuộc điện thoại: “Làm sao vậy, sao ông ấy có thể đến đây được? Các người ăn cơm hay ăn gì vậy, tôi nuôi mấy người không công sao?”
Giọng người đàn ông lạnh lùng và chửi rủa, thực sự rất đáng sợ.
Ba đứa nhỏ đang ngồi vội vàng, đôimắt nhỏ âm thầm giao tiếp. “Ánh mắt tức giận của cha thật đáng sợ.”
“Ba ba thường có vẻ khoan dung với chúng ta hơn?”
Vốn dĩ Mạc Tiểu Bắc định tra hỏi ba ba, nhưng bây giờ nghe thấy những lời này, cậu bé không dám nói gì.
Xùy, quên đi, biết thời thế mới là anh hùng.
Bây giờ mẹ đã có cha, hãy để người lớn chăm sóc nhau.
Và cậu bé dường như không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy mẹ như vậy, và cậu bé cũng không hoảng sợ. Mẹ chắc chắn có biện pháp đối phó.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng cúp máy, toàn thân như có một luồng khí thấp bao quanh.
Đôi mắt mỏng của anh nhìn chằm chằm màn hình trực tiếp, ánh mắt có chút kinh hãi.
Nhưng Thi Nhân trong phòng họp rất bình tĩnh.
Cô từ tốn trả lời: “Tôi biết ngay từ đầu ông cụ đã không vừa lòng tôi, nếu không thì tôi đã không xa cách với Tiêu Khôn Hoằng bốn năm trước. Nhưng tôi nghĩ mình không có chút lòng dạ hiểm ác nào để lộ ra ngoài. Nếu là đối với chuyển nhượng tài sản vừa rồi tôi đã giải thích rõ ràng, đây chỉ là hiểu lầm.
“Hiểu lầm? Cô nói thì hay lắm.”
Lão quản gia quay đầu nhìn phóng viên: “Vừa rồi cô ta nói dối, không có lời nào là sự thật. Cô ta nói câu này khiến khán giả hoang mang, không muốn phóng viên tiếp tục chỉ trích vào cô ta, ngược lại với mọi người đang nghĩ, cô ta rất giỏi làm trò.” %3D PV: “Lão quản gia, chuyện này là sao vậy?”
“Tiêu Khôn Hoằng vì cô ta mà bị thương. Cuối cùng, cô ta đã bắt giam Tiêu Khôn Hoằng. Không ai biết anh ấy còn sống hay đã chết, và anh ấy đang ở bệnh viện như thế nào. Dù cho tôi có thay mặt cho ông nội đến thăm, tôi cũng bị cản lại. Người phụ nữ này thật kiêu ngạo và độc đoán, những gì cô ta nói hoàn toàn không đáng tin cậy. PV: “Lão quản gia, ý của ông là bây giờ ông cụ Tiêu không thể biết được tình trạng của Tiêu Khôn Hoằng sao?”
“Đúng vậy, Thi Nhân cố gắng một mình thống trị tập đoàn Quang Viễn, đó là lý do tại sao có buổi họp báo này.”
Thi Nhân bật cười: “Những điều đó thật nực cười, thật vô lý.”
“Cái gì vô lý, nếu cô không đắc tội sao không để cho tôi gặp cậu chủ? Cô sợ tôi gặp thấy cậu chỉ thì sẽ vạch trần hành vi của cô sao? Cô sợ để cho cậu ấy biết được tất cả những điều cô đã làm sao!”
“Tôi còn sợ cái gì, hơn nữa Tiêu Khôn Hoằng cũng đang xem phát sóng trực tiếp, chuyện này anh ấy đều biết.” PV: “Bà Tiêu, như vậy ông Tiêu đã tỉnh, tại sao không xuất hiện?”
PV: “Cũng có tin đồn rằng tập đoàn Quang Viễn đã thuê một chủ tịch mới để thực hành quản lý. Điều này khác với những gì cô vừa nói.”
“Ai nói Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại, nhất định phải trở về công ty xử lý chuyện. Hiện tại cơ thể anh ấy cần nghỉ ngơi thật tốt, không được làm việc quá sức.”
Lão quản gia sắc mặt lạnh lùng nói: “Ai lại tin chuyện như vậy.”
Thi Nhân nheo mắt: “Vậy thì ông muốn làm gì?”
“Trừ khi để Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, để cậu ấy giải thích tất cả những chuyện này, chỉ những gì cậu chủ nói mới có độ tin cậy, cô thì không thể!”
Ha, thật nực cười.
Thi Nhân chỉ cảm thấy rằng những người trong biệt thự cũ nhà họ tiêu đều có vấn đề về não, bao gồm cả ông cụ Tiêu và lão quản gia.
Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên cảnh ông ta nói tự trói cô vào bệnh viện trong.
“Đã 4 năm trôi qua, lão quản gia vẫn kiêu ngạo và gian manh như xưa, nếu không phải lòng dạ độc ác của ông thì sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ông đã làm hại Tiêu Khôn Hoằng đến mức nào với danh nghĩa tốt cho Tiêu Khôn Hoằng? “
Thi Nhân nhếch miệng: “Ngay cả tài sản thừa kế cũng không cho Tiêu Khôn Hoằng một xu? Bây giờ nóng lòng muốn nhảy ra ngoài, không phải chỉ vì muốn lấy một phần lợi ích về mình sao?”
Biểu hiện của lão quản gia có chút thay đổi, về vấn đề kế thừa, rốt cuộc vẫn là ông cụ Tiêu.
Nhưng nếu Tiêu Khôn Hoằng sớm nói cho ông cụ Tiêu sự thật, đã không xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nhưng trước sự chứng kiến của rất nhiều phóng viên, lão quản gia cũng không thể giải thích rõ ràng, nếu thế giới bên ngoài biết chuyện này, ông cụ Tiêu nhất định sẽ rất tức giận.
Nói cho cùng, ông cụ Tiêu cũng là người giữ thể diện như vậy.
Người phụ nữ này rõ ràng đã cố tình trêu chọc họ.
Lão quản gia nhìn Thi Nhân với ánh mắt xấu xa: “Đừng tưởng dùng những lời này mà đổi chủ đề. Nếu hôm nay không để Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, thì chắc chắn là do lương tâm cắn rứt, động cơ thầm kín!”
Người quản gia già hung hăng và lớn tiếng.
Ánh mắt của Thi Nhân hờ hững: “Tiêu Khôn Hoằng cần phải nghỉ ngơi, hiện tại không thể xuất hiện. Tôi làm gì, trời biết đất biết, chẳng có gì mà lương tâm căn rứt.”
“Cô! Cô dám!”
Lão quản gia vô cùng tức giận, quay đầu nhìn phóng viên: “Người phụ nữ này lần đầu tiên là nhà thiết kế nhà họ Tiêu nên mới có cơ hội gả vào nhà họ Tiêu làgxa mợ chủ. Bốn năm trước, cô ta bị phát hiện có hành vi sai trái, móc ngoặc với người đàn ông khác. Chỉ sau đó, bị ông cụ Tiêu đuổi ra khỏi nhà.Không ngờ sau bao.
nhiêu năm không ngờ cô ta lại trở lại với một vẻ mặt hỗn láo, định dùng ba đứa con ngoài giá thú để chia tài sản của nhà họ Tiêu chúng ta, cô thật quá táo tợn! “
Có một sự náo động xung quanh!
Không phải là không có khả năng đó.
Người quản gia già nhìn Thi Nhân với vẻ tự mãn: Bây giờ, hấy xem cô còn gì để nói.
Thi Nhân ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Ông cụ Tiêu yêu cầu ông nói những thứ này?”
“Làm sao vậy, cô sợ hãi sao? Tài sản của nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ không chia cho bất kỳ người ngoài nào.”
“Ai nói đứa nhỏ là người ngoài?”
Hai tay Thi Nhân nắm chặt thành quả bóng: “Ba đứa nhỏ đều là con ruột của Tiêu Khôn Hoằng.”
Một làn sóng dữ dội lập tức nổi lên!