Chương 197
Phóng viên dứt khoát ngậm miệng lại, nhìn hai người bọn họ thả thính đến mức đau mắt hột.
Vừa rồi tên phóng viên kia cố tình gây sự, tưởng rằng sẽ vạch trần được chuyện gì đó gây chấn động nhưng anh ta không ngờ bản thân lại nói đúng một chuyện: Giám đốc Mạc thật sự là vị bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu kia.
Thảo nào bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện rất nhiều người trông giống bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu đến vậy nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai thành công, lại chỉ đối xử với giám đốc Mạc không giống người khác.
Tất cả mọi người nhanh chóng phân tích kỹ lưỡng về cuộc đời của giám đốc Mạc, cuối cùng chốt lại thành một kết quả: Vốn dĩ người ta chính là bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu.
Đám người của nhà họ Tiêu đang đùa giỡn với mọi người đấy à!
Cuộc khủng hoảng này cứ như vậy chấm dứt, nhưng chuyện giám đốc Mạc là bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu lại nhanh chóng leo lên đầu bảng thông tin được tìm kiếm nhiều nhất, thành công tạo ra một màn quảng cáo đặc biệt cho Tiêu Khôn Hoằng.
(Khiếp sợ! Giải đáp về thân phận thật của giám đốc Mạc, hóa ra là bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu.) (Quả nhiên những kẻ có tiền rất biết chơi đùa nhau, vừa để lộ tin tức đã đủ để người dân há hốc mồm vì ngạc nhiên.) (Ông chủ của tập đoàn Quang Viễn, Tiêu Khôn Hoằng, đã thừa nhận ở trước mặt mọi người là muốn theo đuổi bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu. Tiết mục tổng giám đốc độc tài theo đuổi vợ ngoài đời thật.) Bình luận cũng càng ngày càng nhiều.
“Tổng giám đốc Tiêu, ngài còn nhớ rõ bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu chờ ngài ở bên bờ hồ Đại Minh năm xưa không?”* “Hóa ra cô ấy vẫn là cô ấy, nhưng cô ấy cũng không còn là cô ấy nữa. Năm năm đủ để thay đổi tất cả, tổng giám đốc Tiêu, con đường theo đuổi vợ của ngài dài lắm đây.”
“Bạn bình luận ở trên học trường chuyên Văn hả? Chưa gì đã tóm tắt lời giới thiệu cho phiên bản phù hợp và thực tế của mấy bộ truyện tổng giám đốc độc tài theo đuổi vợ rồi.”
“Sống lâu ngần này mà vẫn được tận mắt thấy chuyện tưởng chừng chỉ có trong ảo tưởng như tổng giám đốc độc tài theo đuổi vợ. Không ngờ tổng giám đốc Tiêu cũng có ngày này, bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu quá lợi hại.”
Những tin tức tiêu cực vốn dĩ đã được chuẩn bị đầy đủ lại trực tiếp bị dập tắt, tất cả mọi người đều đang thảo luận về việc Tiêu Khôn Hoằng hóa thân thành nam chính trong bộ truyện tổng giám đốc độc tài theo đuổi vợ ngoài đời thực.
Càng ngày càng nhiều người quan tâm đến chuyện đó.
Tiêu Vinh thấy tình hình này đang đi xa dự tính của mình. Tất cả những thuộc hạ của anh ta đứng ở phía sau đều cúi đầu, sợ hãi không dám nói lời nào.
Chuyện này đã rối tung như mớ bòng bong, không ai nghĩ rằng hướng đi của kế hoạch lại bị lệch nghiêng trời nghiêng đất như thế này.
Đuôi lông mày của Tiêu Vinh lộ ra sự lạnh lùng: “Trại hè bên kia phải sắp xếp cẩn thận hơn. Nếu lần này còn tiếp tục thất bại, toàn bộ mấy người đừng sống sót trở về gặp tôi nữa.” Chết tiệt.
Không ngờ Thi Nhân lại thật sự thừa nhận, đây là điều mà anh ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ phát triển với tốc độ có hơi gấp gáp, quá đột ngột.
Ánh mắt của Tiêu Vinh lạnh lẽo: Thi Nhân, em đừng trách anh. Muốn trách cũng chỉ có thể trách em quá thân thiết với Tiêu Khôn Hoằng.
Muốn trách, phải đi trách tên đó.
Tại hiện trường buổi họp báo, bầu không khí trở về bình thường.
Kể từ khi Thi Nhân thừa nhận thân phận của mình, thái độ của đồng nghiệp đối với cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ, trước kia thì khách khí còn bây giờ lại biến thành cung kính.
Cứ như thể nóng lòng muốn thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào từ cô.
Thi Nhân cảm thấy có hơi không thích ứng, vừa rồi cô xúc động quá, nếu biết sớm hơn thì cô đã cố gắng kéo dài, có khi Tiêu Khôn Hoằng lại nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Đã trót làm thì phải làm đến cùng, hiện tại mọi người cũng biết cô là ai rồi.
Cô có hơi không thích ứng với cảm giác bị mọi người nhận ra thân phận thật.
Muốn chạy trốn quá.
Tiêu Khôn Hoằng lại không hề có cùng cảm nhận với cô. Hiện tại anh đang rất vui mừng, đáy mắt không giấu được ý cười, vợ mình công khai thừa nhận thân phận để bảo vệ mình, chẳng phải có nghĩa là khoảng cách để bọn họ trở nên hòa thuận được rút gần rồi sao?
Anh túm lấy người vợ đang tính bỏ trốn của mình: “Chương trình triển lãm bên kia còn có một hoạt động, hiện tại em phải qua bên đó với tôi.”
“Một mình anh qua đó không được sao?”
“Ngài Mạc cũng ở đó.”
Những lời này chọc thẳng vào điểm yếu của Thi Nhân. Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì lợi ích của công ty. Quên đi, dù sao thì bây giờ thân phận thật cũng đã bị phanh phui rồi, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cô gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng hiện lên ý cười, anh lập tức đưa vợ mình đến phòng triển lãm. Đôi trai gái bọn họ vừa mới thừa nhận thân phận quả thật thu hút rất nhiều sự chú ý.
Thân phận đảo ngược quá nhanh khiến người ta chóng mặt, không kịp nhìn.
Hôm nay là buổi họp báo tuyên bố sản phẩm của tập đoàn Quang Viễn, vậy mà ngay cả quan hệ xã hội cũng lược bỏ.
Không ít người muốn hợp tác với bọn họ đều đang ở trong phòng triển lãm, sôi động hơn nhiều lần so với các khu triển lãm khác.
Mạc Đông Lăng lẳng lặng đi một vòng xung quanh khu triển lãm, cuối cùng nhìn lướt qua đồ triển lãm được sắp xếp ở hàng đầu tiên, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ở trên con Tì Hưu, ánh mắt dần dần trở nên chăm chú. “Ngài Mạc.”
Giám đốc Lưu đột nhiên đi tới: “Xin chào ngài, tôi là giám đốc của tập đoàn Quang Viễn, ngài có cảm thấy hài lòng với sản phẩm của tập đoàn chúng tôi không? Những đồ vật này đều là sản phẩm từ tay của thợ thủ công trong một thị trấn nhỏ được ông chủ của tập đoàn chúng tôi thuê về làm việc. Tuy rằng chúng tôi mới thành lập ngành này không lâu, nhưng tôi tin tưởng tương lai nó sẽ phát triển rất nhanh chóng.”
Mạc Đông Lăng vẫn dán mắt trên đồ triển lãm, tựa hồ không nghe thấy lời nói của giám đốc Lưu.
Sự khó chịu xẹt qua dưới đáy mắt của Lưu Cầm, bà ta nhìn theo tầm mắt của Mạc Đông Lăng, nhìn thấy con Tì Hưu trông không khác gì đồ thủ công mỹ nghệ được làm từ tay một người thợ không chuyên nghiệp, khóe miệng chợt nhếch lên: “Ngài Mạc, ngại quá, đã làm ngài chế cười rồi. Thật ra đồ triển lãm này không phải đồ triển lãm tốt nhất của công ty chúng tôi, có lẽ một công nhân nào đó nghĩ sai nên mới trưng bày cái này vào dãy hàng triển lãm.”
Mạc Đông Lăng thản nhiên liếc về phía bà ta, không nói chuyện.
“Ngài Mạc, hàng triển lãm này có hơi đặc thù, dù sao gần đây tổng giám đốc của chúng tôi thích hành động theo cảm tình, bị sắc đẹp mê hoặc nên thường làm ra một vài hành động không theo lý trí. Ngài đừng hiểu lầm, những hàng triển lãm khác của tập đoàn chúng tôi vẫn rất có tính thẩm mỹ.”
Mạc Đông Lăng không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không có chuyện không nghe ra ý tứ châm ngòi trong đó.
“Tổ trưởng Lưu, cái gì gọi là hành động không theo lý trí, phiền bà hãy giải thích rõ ràng.”
Giọng nói của Thi Nhân truyền đến, cô và Tiêu Khôn Hoằng vừa mới bước tới gần đây đã nghe thấy lời nói đầy khinh thường của giám đốc Lưu, quả nhiên bà lão này không có lòng tốt.
“Tôi còn cần phải giải thích rõ ràng chuyện này sao? Chẳng lẽ giám đốc Mạc không phải làm người rõ ràng nhất sao. Vì lý do gì mà con Tì Hưu này có tư cách được đặt lên kệ trưng bày sản phẩm của tập đoàn chúng ta? Nếu không phải cô đi cửa sau, lấy đâu ra cơ hội được trưng bày vật này ở đây?”
Giám đốc Lưu không hề khách khí.
Hiện tại bà ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với Tiêu Khôn Hoằng, nếu anh không đối xử tử tế với bà ta, vậy cũng đừng trách bà ta đối xử bất công với anh.
Thi Nhân bị hoảng sợ chặn lại cơn tức giận, khi nãy cô chưa kịp lôi xuống con Tì Hưu này, kết quả bị Lưu Cầm bắt được cái đuôi.
Bây giờ phải làm gì mới tốt đây.
Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng lạnh nhạt: “Tác phẩm do chính tay vợ tôi làm ra đương nhiên phải được đặt ở nơi dễ thấy nhất. Đây là để khích lệ cô ấy.”
Anh trực tiếp thừa nhận.
Môi mỏng của Mạc Đông Lăng khẽ cong lên: “Xem ra quan hệ giữa tổng giám đốc Tiêu và bà Tiêu rất tốt, thật sự rất khiến người khác phải ghen tị.”
“Ngài Mạc chế cười rồi, tôi đã nói với anh ấy là đừng đặt nó ở nơi dễ thấy như vậy từ lâu nhưng anh ấy không chịu nghe.
Vị này của nhà của chúng tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá chiều chuộng tôi. Ngài Mạc, ngài yên tâm, tôi chỉ là một người nghiệp dư, làm sao có thể so sánh với các bậc thầy chuyên nghiệp khác.”
Thi Nhân vội vàng hoà giải.
Lưu Cầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là không biết xấu hổ.
Bà ta mỉa mai nói: “Cái gì mà bà Tiêu, chẳng lẽ trong đầu của giám đốc Mạc có bệnh ảo tưởng sao?”
Triệu Nhược Trúc đứng bên cạnh bà †a kịp thời ngắt lời: “Chẳng lẽ tổ trưởng Lưu vẫn chưa biết tin tức sao? Giám đốc Mạc là Thi Nhân, đồng thời cũng là người vợ đầu của sếp lớn đó. Hiện tại tin tức này | đang được bàn tán rầm rộ ở trên internet, bà không thấy trên điện thoại di động của mình sao?”
Lưu Cầm ngây người, đúng là bà ta không thấy thật.
Vừa rồi bà ta có vài việc bận, không hề đi đến hiện trường buổi họp báo, chỉ nghĩ rằng kế hoạch của mình thành công rồi. Chẳng lẽ đã xuất hiện chuyện gì đó dẫn đến sai lầm sao?
Lưu Cầm vội vàng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy được tin tức Mạc Hồi chính là Thi Nhân.
Sắc mặt của bà ta trở nên xấu xí, lúc thì trắng, lúc thì xanh, lúc thì tím, trông không khác gì bảng phối màu.
Điều này không có khả năng xảy ra, làm sao có thể là cùng một người được?
Thi Nhân cười như không cười nhìn bà †a: “Tổ trưởng Lưu, bà còn có lời gì muốn nói không?”
Lưu Cầm hổn hển buông điện thoại di động, hừ lạnh một tiếng: “Thân phận của cô quý giá như vậy, một công nhân nho nhỏ như tôi có tư cách để nói sao? Cái đồ triển lãm này thô kệch như vậy, không nói đến việc sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của các tác phẩm khác trong công ty, cô nghĩ rằng sẽ có người mua thứ này sao?
Có khi đưa tiền người ta cũng không thèm mua.”
“Ai nói là không ai thèm mua? Tôi muốn mua cái này.”
Mạc Đông Lăng im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên mở miệng.
*một câu nói trong Hoàn Châu Cách Cách.