Chương 186

Thi Nhân đỏ mặt đi vào phòng ngủ thay quần áo, chỉnh sửa tóc tai lại gọn gàng để trông không luộm thuộm!

Cô không hiểu tại sao bản thân lại phải quan tâm quá nhiều vào bề ngoài của mình như vậy.

Nhưng nói gì thì nói Tiêu Khôn Hoằng hôm nay rất đẹp trai.

Cô chậm rãi bước xuống lầu, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng dậy: “Ăn cơm thôi.”

Thi Nhân: “?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn bày đầy đủ những món ăn tinh xảo, chậm rãi đi tới: “Nhiều như vậy à.”

“Ừ, tôi không biết em thích ăn cái gì nên đã cho người giúp việc chuẩn bị mỗi món một ít.”

Mặc dù trông Tiêu Khôn Hoằng có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra anh rất lo lắng, vì anh cảm thấy sự thay đổi trong thái độ của vợ đối với anh vào đêm qua, khiến anh gần như cả đêm không thể ngủ ngon giấc.

Anh dậy từ rất sớm và ra lệnh cho người giúp việc làm bữa sáng cho vợ, với mong muốn có thể chuyển tất cả bữa sáng trên khắp thế giới đến bàn ăn cho cô thưởng thức.

Trong lòng Thi Nhân bất chợt dâng lên một cảm giác ngọt ngào, tuy rằng cách làm của anh thẳng thắn và thô bạo nhưng lại rất có hiệu quả.

Cô nhanh chóng ngồi vào ghế để ăn bữa sáng, chưa kể vì rất ngon mà cô vô tình ăn quá nhiều.

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn vài cái đĩa mà đã được cô động đũa, anh thầm ghi chú trong lòng loại đồ ăn cô thích để có thể chuẩn bị lần lượt cho lần sau.

“Hôm nay tôi nên mặc loại quần áo gì để đi đây?”

Thi Nhân liếc nhìn anh và phát hiện ra người đàn ông đang mặc một bộ vest sẫm màu, vì bị bệnh nên gương mặt anh trông gầy đi rất nhiều, khiến anh bớt đi mùi vị đàn ông thêm vào đó nhiều hơn vài phần hương vị thư sinh nho nhã.

“Em mặc cái gì cũng đẹp cả.”

OK là lỗi của cô, đáng lẽ cô không nên hỏi vấn đề đó với người đàn ông này.

Thi Nhân quay trở lại phòng ngủ và chọn một chiếc váy màu trắng, vừa vặn tương phản với bộ đồ màu tối của anh. Bộ đồ giúp tôn lên dáng người xinh đẹp, mái tóc hơi xoăn nhẹ thả ngang vai càng tăng thêm mùi vị phụ nữ trên người cô.

Cô tô son màu đỏ tươi rồi xách túi đi xuống nhà.

Hôm nay bọn họ không phải là tham gia phiên điều trần mà là tham gia một trận chiến. Sau năm năm, cuối cùng cô cũng phải đối mặt với ông cụ, người đàn ông đó gần như đã lấy đi tất cả hi vọng của cô một cách tàn nhẫn.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bộ váy trên người cô, hai mắt anh sáng lên: “Rất đẹp.”

Thi Nhân mím khóe môi, tất nhiên rồi, cô đã cẩn thận trang điểm vậy mà.

Nhưng trong tiềm thức người đàn ông lại liếc nhìn đôi chân cô: “Váy hơi ngắn đúng không?”

Ngắn sao? Thi Nhân cúi đầu xuống và thấy rằng độ dài váy chỉ hơi trên đầu gối một chút nhưng cũng không gọi là quá ngắn.

May là Tiêu Khôn Hoằng chỉ hỏi vậy cũng không nói thêm điều gì nữa.

Hai người lên xe và bắt đầu khởi hành.

Tối hôm qua Thi Nhân mải lo suy nghĩ lung tung mà không nghĩ đến chuyện phát sinh vào hôm nay nên cô đột nhiên có chút lo lắng.

Cô quay đầu lại và nói: “Anh có dự định gì không?”

“Đừng lo lắng, em chỉ cần xem, còn lại để tôi giải quyết.”

Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, trong mắt anh như ẩn chứa tầng sương mù. Vì rắc rồi đã đến mức này nên phải giải quyết triệt để, tốt hơn hết là những rắc rối này sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ trong tương lai.

Xe dừng lại, nhưng vừa xuống xe đã có rất nhiều phóng viên lao tới.

Thi Nhân không nghĩ tới sẽ có một màn như vậy xảy ra nên ngay lập tức bị sốc.

“Đi chỗ khác!”

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong giọng nói uy nghiêm cùng với đó pha chút thù địch.

Một tay anh ôm Thi Nhân, còn một bên dùng bàn tay to che lấy đầu cô, không để cho phóng viên chụp được mặt của cô.

Tổng giám đốc Tiêu đột nhiên nổi giận, thật sự khiến người khác cảm thấy bị dọa.

Thi Nhân đang trốn trong vòng tay của anh, cô cũng có thể cảm nhận được khí thế phát ra từ người anh, nhưng cô không ngờ rằng lại có nhiều truyền thông báo chí xuất hiện ở đây như vậy. Chụp được cô và Tiêu Khôn Hoằng ở cạnh nhau, thật sự không biết các phương tiện truyền thông này sẽ viết thành như thế nào nữa.

Đội vệ sĩ do trợ lý dẫn đầu đã nhanh chóng chạy đến và đuổi các phóng viên đi, ngăn không cho họ đến gần.

“Tổng giám đốc Tiêu, người ta đồn rằng giám đốc Mạc là mợ ba của nhà họ Tiêu trước đây, chuyện này có phải là thật không?”

“Anh Tiêu, tại sao anh lại đưa giám đốc Mạc đến tham dự buổi điều trần di chúc? Việc này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

“Anh Tiêu, có phải anh lấy giám đốc Mạc để thay thế chỗ của vợ cũ của anh phải không?”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt, anh cùng Thi Nhân bước vào tòa nhà mà không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Bên trong hội trường rất yên tĩnh, có một người đàn ông đứng đó, nhìn một nam một nữ đi vào, khi nhìn thấy Thi Nhân, Tiêu Vinh thực sự rất sửng sốt.

Anh ta nhìn Thi Nhân và nói: “Anh không ngờ vậy mà em cũng đến đây.”

Dường như chính vụ tai nạn xe hơi lúc trước đã khiến hai người từng trải qua sinh tử lại xích lại gần nhau hơn, bây giờ anh ta không biết Thi Nhân đã biết bao nhiêu và Tiêu Khôn Hoằng biết bao nhiêu.

Nói tóm lại, hoàn cảnh hiện tại có chút bất lợi cho anh ta.

Trên mặt Thi Nhân lộ ra vẻ xa cách: “Tôi đến đây xem một chút, không được sao?”

“Đương nhiên là được rồi. Dù sao em là em gái anh, cũng là con dâu của nhà họ Tiêu nên em đương nhiên có tư cách tham gia buổi điều trần di chúc này rồi.”

Thi Nhân nghe anh ta gắn cho cái mác này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Cô không đến đây vì những điều này, cô chỉ đến đây để xem kịch.

Tiêu Khôn Hoằng ngắt lời Tiêu Vinh: “Đừng để ý những lời mà anh ta nói.”

“Em trai, hình như cậu có chút hiểu lầm với anh. Tuy rằng anh đã làm sai một số việc nhưng cậu không thể phủ nhận rất nhiều việc anh đã giúp đỡ cậu. Vậy mà cậu lại đối xử với anh xa lạ như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy rất buồn.”

“Cảm ơn anh, nhưng điều này không hề liên quan gì đến việc hôm nay tôi đến đây, đúng không?”

Thi Nhân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiêu Vinh, cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào để nói với Tiêu Khôn Hoằng, trong đáy mắt cô hiện lên tia chột dạ.

Tiêu Vinh thăm dò đến đây đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra Thi Nhân vẫn chưa nói gì về đứa trẻ, vậy thì càng dễ xử lí hơn. Đúng lúc này, một nhóm người bước vào đại sảnh – đó là nhà họ Thi.

Vương Ngọc San đi trước, quần áo chỉnh tề, nhưng riêng đồ trang sức và túi xách đã thể hiện rõ ràng là tốn rất nhiều tiền.

Vương Ngọc San cố tình chuẩn bị lâu như vậy là chỉ vì ngày hôm nay. Sự sỉ nhục mà cô ta từng phải chịu đựng, từ hôm nay về sau cô ta nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Vương Ngọc San vênh váo đắc ý đi vào, cô ta cũng giữ im lặng khi đối mặt với các cuộc phỏng vấn của phóng viên, tỏ ra dáng vẻ kiêu ngạo của mình.

Nhưng khi bước vào sảnh lớn, cô ta lại nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ mà dù nằm mơ cô ta cũng muốn giết.

Tại sao con khốn Thi Nhân kia lại ở đây?

Tại sao?

Vương Ngọc San đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang, sẽ không phải Thi Nhân định nói bậy bạ chuyện gì đúng không?

Cô ta không biết mình bước vào đây như thế nào, trong đầu thoáng chốc trở nên trống rỗng. Nhìn thấy thứ mà cô ta mong ước hàng đêm ở ngay trước mặt, nhưng kém một chút cuối cùng không chiếm lấy được, thật sự khiến cô ta phát điên lên mất!

“Thi Nhân, sao chị lại ở đây?”

Vương Ngọc San nhịn không được mở miệng, trong đáy mắt cô ta có chút khẩn trương, nhỡ đâu con khốn chết tiệt này nói ra lời gì thì phải làm sao bây giờ.

Nhà họ Thi cả đêm qua đều lo lắng không ai ngủ được, vì sợ sẽ xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, nhưng nhìn thấy Thi Nhân ở đây, sao mà họ không lo lắng cho được chứt Thi Nhân câu đôi môi đỏ mọng: “Tại sao tôi không thể ở đây? Dù gì tôi cũng là mợ ba của nhà họ Tiêu.”

Sắc mặt của Vương Ngọc San đột nhiên thay đổi, đã ly hôn rồi còn mợ ba nhà họ Tiêu gì nữa chứt Nhưng lúc này, cô ta cũng không dám tranh luận lại Thi Nhân, dù sao nhược điểm của cô ta đang nằm trong tay của cô.

Vương Ngọc San miễn cưỡng nở nụ cười: “Chị, đương nhiên chị có tư cách đến đây rồi. Vừa rồi là em nói bậy, chị đừng nghĩ nhiều.”

Chỉ cần cô ta có thể vượt qua được ngày hôm nay thì mọi thứ sẽ trở về như cũ thôi.

Sự sỉ nhục tạm thời thì có là gì? Miễn là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý trong tương lai.

Bây giờ Vương Ngọc San đặc biệt thích tiền, thậm chí còn hơn cả lòng ham muốn chiếm hữu Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân nhìn như cười mà lại như không cười, hiếm khi thấy Vương Ngọc San khúm núm và khuất phục như vậy.

Lúc này, ông quản gia đi ra: “Đã có thể bắt đầu, nhưng chủ tịch có một điều kiện, đó là người phụ nữ này không được vào!”

Người phụ nữ này đương nhiên là ái chỉ Thi Nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play