Chương 152 Không đúng.

Dấu hiệu của ngọc này chỉ có người nhà họ Mạc bọn họ biết, người ngoài làm sao biết được.

Huống hồ bộ dạng của nữ thần chính là coi tiền như rác, có lẽ cũng sẽ không khách khí đối với Tiêu Khôn Hoằng.

“Có việc cần dùng. Việc riêng.”

“Vậy được rồi, cứ yên tâm giao cho em.”

Nếu Nữ thần không muốn nói, Mạc Tử Tây cũng sẽ không hỏi nhiều. Đây là phương thức trong của bọn họ.

Sau khi Thi Nhân chuyển tiền cho Mạc Tử Tây, cô mới trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cô lên zalo, rồi gửi một tin tức: “Tôi đã mua được ngọc, anh còn cần tiền không?”

“Tôi không thiếu tiền. Gần đây Thi Thanh Tùng đối xử với tôi rất tốt, có lẽ sắp cung cấp manh mối cho chúng ta. Nghĩ đến có thể phát tài rồi.”

“Chính mình cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Sau khi xong chuyện, tôi cho anh ra nước ngoài du học, rời khỏi nơi đau lòng này.”

Nhưng đối phương lại không trả lời cô. Thi Nhân khẽ thở dài, sau đó cô còn phải nghĩ biện pháp đưa đám trẻ rời khỏi nơi này an toàn. Người nhà họ Thi đã làm quá nhiều chuyện ác.

Rất nhanh, Thi Đằng Sùng liền chủ động liên hệ với cô, nói là có chuyện công việc muốn tư vấn.

Thi Nhân cũng vô cùng dứt khoát đồng ý, đi đến cuộc hẹn.

Quán cà phê.

“Cô Mạc, mời ngồi mời ngồi. Vốn không muốn phiền toái đến cô, nhưng chuyện này rất quan trọng, không thể không gọi điện thoại gọi cô tới đây.”

“Không sao. Được cống hiến sức lực vì ông Sùng là bổn phận của tôi.”

Sau khi Thi Nhân ngồi xuống, Thi Đẳng Sùng lập tức mở một cái hộp ra: “Cô nhìn giúp tôi, mặt hàng này được mài thế nào?”

“Ngọc này được mài lớp giữa đi, bình thường. Nhưng như vậy chất lượng không tốt lắm. Không phải ông Sùng có phương pháp tốt hơn tôi, vậy mà còn tìm tôi hợp tác sao?”

Giọng điệu Thi Nhân mang theo nghi vấn.

Thi Đằng Sùng cười trả lời: “Hợp tác khẳng định là phải hợp tác. Làm gì có ai không thích nhiều tiền. Hiện tại ở trong thành phố bỗng nhiên xuất hiện cơn gió khắc ngọc. Ngọc này so với giá trị con người càng ngày càng cao hơn.”

“Nếu ông Sùng nghĩ muốn sấy ngọc này, ở giai đoạn trước cũng là một lựa chọn không tồi. Nhưng phải cẩn thận người cung cấp vật liệu cho ông, nhỡ đâu xuất hiện vấn đề gì liền mất cả vốn lẫn lãi.”

“Chuyện này cô yên tâm, khẳng định ổn thỏa.”

Thi Nhân cười cười, nhìn thấy ngọc trước mặt nhưng cười không nói.

Đây là ngọc cô bảo Mạc Tử Tây bán cho mình, giao hàng là nước Singapo, đương nhiên người cung cấp không phải cô, mà là em trai của người đàn ông quen biết ở quán bar cung cấp.

Thi Đẳng Sùng nghi ngờ nhiều người như vậy, khẳng định sẽ không hoàn toàn tin tưởng mình.

Ông ta chỉ biết lợi dụng mình mà thôi.

Vừa lúc, cô có thể tương kế tựu kế. “Rầm” một tiếng, cửa bị mở ra.

Vương Ngọc San vọt vào: “Quả nhiên là các người. Mạc Hồi rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

“Cô San hiểu lầm rồi, tôi tới đây chỉ là hỗ trợ mà thôi, cũng không có ác ý gì.”

“Cô không cần giả vờ trước mặt tôi nữa. Cô chính là Thi Nhân đúng không? Lần này cô trở về là muốn tìm chúng tôi báo thù đúng không?”

Vương Ngọc San thật sự sắp phát điên rồi.

Cô ta rất lo lắng Thi Đằng Sùng sẽ làm cái gì đó liền phải người theo dõi tình hình công ty, phát hiện Thi Đẳng Sùng cư nhiên lại đi sấy ngọc, quả thực chính là điên rồi.

Không ở công ty làm việc lại chạy đi mua ngọc.

Thi Nhân lui về phía sau vài bước, tránh ở phía sau Thi Đằng Sùng: “Cô San, nếu tôi thật sự là mợ ba nhà họ Tiêu như cô nói thì bây giờ tôi đã không phải đi làm khổ cực, mà là ở nhà làm mợ ba nhà họ Tiêu thật tốt.”

“Ít nói hưu nói vượn đi. Nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Khoảng thời gian trước có phải cô bảo đạo sĩ kia cố ý tiếp cận mẹ tôi, muốn lừa mẹ tôi đúng không?”

“Cô San, tôi không biết cô đang nói cái gì.” Vẻ mặt Thi Nhân vô tội, khiến cho Vương Ngọc San đang tức giận như muốn bùng nổ. Còn dám giả vờ yếu đuối trước mặt cô ta sao?

“Cô Mạc, cô không cần sợ hãi, sau này cô cứ coi nhà họ Thi như nhà mẹ đẻ của cô. Nếu cô không ngại, tôi có thể nhận cô làm con nuôi. Về sau cô cũng có chỗ đứng ở nhà họ Tiêu, tôi xem ai dám nói cô.”

Thi Đằng Sùng cây ngay không sợ chết đứng nhìn Vương Ngọc San: “Đây là chuyện của cha, con không cần quan tâm.” “Con là có ý tốt. Cô ta chính là kẻ lừa đảo, vì sao người đều không nhìn rõ hả?”

Hiện tại Vương Ngọc San cơ bản có thể xác định người gọi là Giám đốc Mạc trước mặt này, trăm phần trăm chính là Thi Nhân.

Loại khốn nạn này.

Thi Nhân lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, ánh mắt đen tối u lãnh.

Đây là nơi nào?

Lúc trước, mẹ con các người chiếm lấy nhà của tôi, đuổi đi mẹ tôi đi, còn hại bà ấy bị vô cùng uất ức.

Tôi sẽ đem những mẹ đã gặp phải, trả lại gấp đôi cho hai người.

“Ông Sùng, ông nói chuyện cần phải giữ lời. Chuyện này có thật không? Có phải tôi có thể thay thế con gái của ông làm mợ ba nhà họ tiêu đúng không? Bởi vì tôi là trẻ mồ côi, nếu với con gái của ông trông giống tôi, có lẽ chúng ta có duyên phận.”

Vương Ngọc San tức sắp phát điên rồi, nhìn thấy bộ dáng khốn nạn giả nai kia, cô ta có ý nghĩ muốn đánh người.

Năm năm không gặp, không ngờ Thi Nhân trở nên khó đối phó như vậy.

Nhưng Thi Đẳng Sùng ngăn Vương Ngọc San lại: “Con bị điên rồi sao? Dù sao hiện tại con cũng không đảm đương nổi vị trí mợ ba nhà họ Tiêu, nếu như có cô ấy, nhà chúng ta có thể đứng sừng sững không ngã. Cha thấy Cô Mạc còn hiếu thuận hơn con.”

Thi Nhân cầm lấy túi của mình: “Ông Sùng, xem ra hôm nay không thích hợp đàm đi rồi, để hôm khác đi.”

“Cô Mạc, thực thật có lỗi, hôm khác lại hẹn cô.”

Thi Nhân xoay người rời khỏi bàn, khóe miệng cong lên nháy mắt biến mất.

Cô còn có thể nghe thấy tiếng Vương Ngọc San điên rồ kia và Thi Đẳng Sùng đang cãi nhau, nghe rất khoái.

Cô lấy khăn tay của mình ra lau tay, vừa rồi đụng phải tay Thi Đằng Sùng, cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Dùng thủ đoạn như vậy trở về, không biết hai mẹ con kia sẽ có cảm nhận gì.

Không đủ, còn chưa đủ đâu.

Thi Nhân trở lại công ty, lên zalo.

“Thi Đẳng Sùng vừa muốn một tiền lớn, xem ra tính toán đầu cơ trục lợi lấy một đống tiền của bất chính.”

“Cá đã cắn câu, không cần vội kéo lên. Chờ giá cả của ngọc lật lần nữa, sẽ lại thả tiền cho bọn họ.”

Loại tâm tính này, rất giống chơi chứng khoán. Giá cả càng cao, càng có người lao vào, ôm một đêm tâm tình sẽ nhanh chóng phất lên.

“Trong khoảng thời gian này nhà họ Thi náo loạn ngất trời, người giúp việc nói cho tôi ^An”

biết, Vương Ngọc San bị cô lập: “Đây mới là vừa mới bắt đầu, một khi người đàn ông này ăn cơm mềm, lúc phát hiện có thể nổi giận, sẽ trở mặt. Muốn kiếm đồng tiền lớn, thì sẽ phải đội nón ra đi”

Thi Nhân không trực tiếp làm cho nhà họ Thi đóng cửa, phá sản, là bởi vì cô muốn từ từ tra tấn bọn họ.

Nếu không, cô không thể hết giận được.

Cô muốn cho bọn họ trở mặt thành thù, mất đi tất cả hy vọng, cuối cùng không còn biện pháp xoay người.

Thi Nhân nhận được tin nhắn zalo, nhìn thấy Triệu Nhược Trúc gửi tin nhắn tới: “Tối nay tới chi nhánh bên kia xem không?”

“QW”

Thi Nhân bắt tay xử lý nốt chuyện xong, lái xe tới chỉ nhánh mới thành lập.

Trong tay cô còn có một con tì hưu vừa mới điêu khắc xong, nghĩ muốn qua cho thầy điêu khắc nhìn xem, chỉ điểm cho mình một chút.

Tới địa điểm, Triệu Nhược Trúc đã tới rồi.

“Giám đốc Mạc, đi thôi. Cô cầm cái gì trong tay vậy?”

“Đây là tôi tự khắc thứ gì đó, muốn cho thây nhìn xem tay nghề thế nào?”

Triệu Nhược Trúc mở to hai mắt nhìn: “Tốt, cô giấu tài, vậy mà thật sự biết điêu khắc. Sau này tôi cần phải đi theo cô học hỏi.”

“Ít vuốt mông ngựa đi, tôi chỉ là một người nghiệp dư.”

Sau khi hai người đi vào, phát hiện Lưu Cầm đã ở nơi này, đang nịnh bợ người đứng đầu đội điêu khắc. Phía sau là hai nhà thiết kế mới, hẳn là là muốn tới học tập.

Sau khi Lưu Cầm nhìn thấy Thi Nhân, vẻ sắc lãnh đạm.

Thi Nhân cũng không có ý muốn chào hỏi đối phương, cô trực tiếp tìm một thợ khắc gần nhất: “Đây là tác phẩm nghiệp dư của tôi, anh có thể nhìn thử giúp tôi được không?”

Đúng lúc đối phương đang nghỉ ngơi, lấy hộp qua nhìn thấy con tì hưu bên trong, không nhịn được mở miệng: “Miếng ngọc này không tôi, nhưng chạm khắc này còn cần cố gắng, chưa đủ tỉnh xảo.”

Nói thật, có chút nham nhở.

Miếng ngọc tốt như vậy, đáng tiếc.

Thi Nhân có chút mặt đỏ, khiêm tốn xin chỉ giáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play