Chương 135
Tiêu Khôn Hoằng cầm tờ đơn xin nghỉ việc của cô, cẩn thận đọc từng chữ một, cô thật sự không còn một chút lưu luyến gì với anh nữa sao?
Mới vừa rồi anh đã thanh minh giúp cô, vậy mà cô lại tự viết đơn xin nghỉ việ!
c Thi Nhân, em thật sự rất đáng giận! Cả cuộc đời Tiêu Khôn Hoằng tôi chưa từng động lòng với ai, cũng chưa từng có một ai dám xem thường tôi như vậy, nhưng em lại lừa dối tôi hết lần này đến lần khác, tôi còn bị em bỏ rơi như một thứ rác rưởi.
Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng, vò nát đơn xin nghỉ việc của cô, ném thật mạnh vào thùng rác.
Anh nói: “Gọi Giám đốc nhân sự lên gặp tôi.”
“Ông chủ, anh định làm gì?”
“Chuyện tôi muốn làm cần phải báo cáo với cậu sao?”
Tiêu Khôn Hoằng giơ tay chỉnh lại cà vạt, ngay lập tức anh biến thành một ông chủ lạnh lùng, dường như sự ưu tư vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Ngày hôm sau, Thi Nhân nhận được thông báo của phòng nhân sự.
Cô còn lo lắng suốt một ngày không biết Tiêu Khôn Hàng có để cô đi hay không.
Nhưng xem ra cô đã lo lắng thừa rồi.
Thi Nhân gõ cửa phòng làm việc, thấy Giám đốc nhân sự đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là trà đã được pha xong, hiển nhiên là đang chờ cô đến.
“Cô Mạc Hồi, mời ngồi. Hôm qua chúng tôi đã mở một cuộc họp thảo luận về vấn đề xin nghỉ việc của cô, dù sao cô mới làm việc được ba tháng, có phải cô không hài lòng với những đãi ngộ và chế độ của công ty không?”
“Không phải vậy, là lý do cá nhân thôi.”
Thi Nhân có chút bất ngờ, Giám đốc nhân sự có ý gì vậy?
“Cô Mạc Hồi, có phải có công ty khác muốn chiêu mộ cô?”
“Cũng không phải vậy.”
Cô bối rối, chẳng lẽ Tiêu Khôn Hoằng không hiểu lý do tại sao cô xin nghỉ việc? Mọi chuyện xảy ra nằm ngoài dự tính của cô.
Cô Mạc Hồi, công ty chúng tôi rất có thành ý mời cô đến làm việc, chúng ta cũng đã ký kết những hợp đồng liên quan. Thời hạn hợp đồng vẫn còn hơn nửa năm, nếu như cô cố ý muốn nghỉ việc, sẽ gây tổn thất rất lớn cho công ty, còn phải trả một khoản tiền bồi thường lớn, cá nhân tôi thấy cô không nên nghỉ việc vội như vậy.”
Thi Nhân đan hai tay vào nhau.
Cô đã quên mất rằng trong hợp đồng có một điều khoản, trong ba năm cô không được làm những công việc có liên quan?
“Cô Mạc Hồi, công ty chúng ta rất chân thành muốn hợp tác với cô, nếu có gì không hài lòng cô có thể nói với tôi. Còn về đơn xin nghỉ việc của cô, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ lại”
Thi Nhân nhìn cốc trà: “Là Tiêu Khôn Hoằng bảo ông nói với tôi như vậy?”
“Cô Mạc Hồi, từ trước đến nay nhân viên đi hay ở lại là vấn đề do tôi phụ trách, ông chủ bận rộn, lấy đâu ra thời gian để quan tâm đến những chuyện như này chứ.”
Thi Nhân ngơ ngác quay trở về phòng làm việc.
Cô cũng không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
Sau khi Thi Nhân rời đi, Giám đốc nhân sự gọi điện cho trợ lý Tiêu: “Tôi đã nói như những gì được dặn rồi, chắc cô ấy không nghi ngờ gì.”
“Ừm, không cần thông báo tuyển thêm nhân sự nữa.”
Rất nhanh trong nội bộ công ty bùng nổ.
Công ty có Tổng giám đốc mới, sau khi Tiêu Khôn Hoằng rút lui, anh sẽ là cổ đông lớn nhất, sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì trong công ty nữa.
Sau khi Thi Nhân đọc được thông báo, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô thật sự nghỉ việc, rồi không được làm việc trong cách ngành liên quan trong ba năm thì sự nghiệp của cô coi như kết thúc.
Ông chủ mới đến nhận chức, rất nhiều người trở nên chăm chỉ làm việc.
Nhưng những tin đồn về Giám đốc thiết kế Mạc vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Tất cả mọi người đều nói cô đã bị thất sủng, cuối cùng cũng bị bỏ rơi giống như nữ minh tinh trước đây.
Trên mạng cũng bán tán xôn xao suốt mấy ngày nay: Người mới cũng không thoát khỏi số phận bị bỏ rơi.
Ám chỉ Thi Nhân giống với nữ minh tinh trước đó, bây giờ không còn yêu nữa, liền bị anh bỏ rơi.
Lúc đầu cô cũng có chút khó chịu với mấy tin đồn thất thiệt này.
Nhưng sau đó cũng dần quen rồi, dù sao thì cuộc sống vô vị như vậy, được bàn tán một chút cũng là chuyện bình thường.
Như mọi khi, cô không có bất kỳ thay đổi nào.
Dần dần mọi người cũng ít bàn tán hơn, vì dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến một kẻ thất bại.
Mãi đến khi bản thiết kế của Thi Nhân đại diện công ty tham gia cuộc thi quốc tế Bạch Hoa và giành được giải nhất, mọi người mới bắt đầu thay đổi cách nhìn về Giám đốc Mạc.
Dù sao bởi vì những tin đồn về Tiêu Khôn Hoằng mà mọi người chỉ quan tâm đến ngoại hình của Giám đốc Mạc mà quên đi mất năng lực của cô.
Trước đây khi còn ở nước ngoài cô cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng.
Cái tên Mạc Hồi lại lần nữa xuất hiện trước công chúng.
Lần này cái tên được nhắc đến không phải là Tiêu Khôn Hoằng nữa mà là một nhà thiết kế nổi tiếng, trở thành đối thủ cạnh tranh số một trong cuộc thi quốc tế Bách Hoa.
Tập đoàn Quang Viễn.
Trên bàn của Tiêu Khôn Hoằng có thư mời tham gia bữa tiệc tối Bách Hoa.
Nhưng tay anh lại cầm bản thiết kế đạt giải lần này, anh cũng không ngờ Thi Nhân lại tài năng đến vậy, trước đây anh không hề nhận ra. Anh bỏ bản thiết kế xuống: “Dùng tác phẩm dự thi lần này làm sản phẩm chủ lực của quý sau, gửi thư mời đến các chi nhánh.”
Trong mắt trợ lý hiện lên sự ngạc nhiên.
Khoảng thời gian này, dường như trong tiềm thức của ông chủ đã quên đi mợ chủ quá cố, không ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt anh.
Rất nhanh sau đó, Thi Nhân nhận được thư mời tham gia bữa tiệc tối.
Cấp trên vô cùng vui mừng nói: “Giám đốc Mạc, lần này cô đã mang lại niềm vui lớn cho công ty, tổng công ty cũng có người tham gia cuộc thi này nhưng còn không lọt vào top 5.”
Không ai ngờ được một nhà thiết kế của một chi nhánh công ty lạ giành được giải nhất.
“Tất cả là nhờ có công ty bồi dưỡng.”
Thi Nhân cũng không ngờ cô sẽ đạt giải nhất, cô thực sự rất bất ngờ.
“Bữa tiệc tối vào ngày mốt nhớ đến đúng giờ, hôm đó sẽ có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng đến từ các nước, đây là cơ hội rất tốt để cô phát triển bản thân.”
Thi Nhân gật đầu.
“Nhớ mặc đẹp một chút.”
Câu nói cuối cùng khiến cô cảm thấy có chút phản cảm, tham gia tiệc tối chủ yếu là để giao lưu, chứ không phải đi thi hoa hậu.
Thi Nhân nhìn lại tủ quần áo, dường như cô thật sự không có một bộ đồ nào thích hợp để ffi tham gia buổi tiệc đó cả.
Ở Mỹ thì có nhưng lúc về nước cô lại không mang về.
Thi Nhân hẹn Mạc Tử Tây và Mạc Thanh Thanh cùng đi mua sắm, về nước lâu như vậy mà cô vẫn chưa đi mua sắm cùng bạn bè.
“Nữ thần, đi thôi, hôm nay em nhất định sẽ chọn cho chị một tạo hình xinh đẹp nhất, tát mạnh một cái vào mặt mấy người rảnh rỗi đó.
Nữ thần dựa vào thực lực của bản thân, Tiêu Khôn Hoãng không có cửa”
“Chờ đã, vẫn còn Mạc Thanh Thanh.”
Mạc Tử Tây lập tức trợn tròn mắt lên: “Cái gì, cô ấy cũng đi cùng?”
Thi Nhân có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi biết em không thích cô ấy nhưng Thanh Thanh cũng là bạn của tôi.”
Mạc Tử Tây muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Có người là bạn nhưng có người mãi mãi không thể là bạn được, ví dụ như Mạc Thanh Thanh.
Một lúc sau, Mạc Thanh Thanh cũng đến, lúc cô nhìn thấy Mạc Tử Tây cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường nói: “Đi thôi Hồi Hồi”
Ba người đến trung tâm thương mại lớn í h phố, nơi tập trung nhiều thương hiệu nổi tiếng nhất.
“Hồi Hồi, thật ra em luôn có một thắc mắc, giữa chị và Tiêu Khôn Hoằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật sự chị rất giống với vợ trước của Tiêu Khôn Hoằng sao?
Nét mặt của Thi Nhân thay đổi, trả lời: “Thật ra chuyện cũng không phức tạp như vậy, chỉ đơn giản là anh ta nhận nhầm người thôi.”
“Nhưng nghe nói Tiêu Khôn Hoằng vì chị mà đã thu mua công ty Hoằng Đại, chuyện lớn như vậy không nói nhưng anh ta còn vì chị mà đuổi vị hôn thê cũ đi.”
Mạc Thanh Thanh biết những chuyện này đều từ trên mạng mà ra.
Đột nhiên Thi Nhân không biết nên giải thích như thế nào mới được, lúc cô muốn nói ra sự thật thì Mạc Tử Tây lại cắt ngang: “Mạc.
Thanh Thanh, đó đều là tin đồn, cô nên tự biết không nên tin vào mấy tin tức lá cải đó chứ?
Người ngoài không biết nhưng cô cũng không biết sao?”
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn hỏi mà Mấy tin tức đó đã đồn thành ra như vậy th rồi nếu anh Liên Thành biết được chắc chắn sẽ hiểu nhầm”
“Thanh Thanh em không cần lo lắng, Há Liên Thành biết chuyện này, anh ấy sẽ không hiểu nhầm gì cả”
Mạc Thanh Thanh miễn cưỡng nói: “Vậy thì tốt”
Mạc Tiểu Tây im lặng nhìn Mạc Thanh Thanh, đừng cho rằng cô ấy không biết mục.
đích của Mạc Thanh Thanh.
Ba người điên cuồng mua sắm, cuối cùng đi vào một cửa hàng đá quý.
Kết quả thấy bên phía đối diện có một đám người, mà người phụ nữ đi đầu tiên như một con chim công chính là Vương Ngọc San.