Chương 120
Trước mắt của Thi Nhân đen như mực, đôi mắt cô bị che mất.
Cô lo lắng nói: “Này anh gì ơi, có chuyện gì thì từ từ nói, nếu anh muốn tiền, tôi có thể chuyển ngay cho anh.”
Phòng vệ sinh im lặng không một tiếng động.
“Tôi cướp sắc, không cướp tiền.” Giọng nói đàn ông trầm ấm quen thuộc truyền đến, Thi Nhân tức điên lên: “Là anh! Tên khốn, anh làm tôi sợ chết khiếp!”
Cô nói mà như khóc.
Tiêu Khôn Hoằng buông đôi tay đang che mắt cô, ấn vào trán cô: “Đùa em một chút thôi, đáng sợ như vậy sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong tầm tay, đôi môi mỏng mơ hồ tiến đến gần cô, nhưng không chạm vào cô.
Cảm giác này giày vò con người ta nhất.
Thi Nhân quay đầu lại: “Anh Tiêu, anh buông tôi ra!”
“Em to gan lắm, dám để con anh nhận người đàn ông khác là cha.”
Đồng tử Thi Nhân co rút lại, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tiêu Khôn Hoằng, đó là con của tôi, anh cũng có một đứa con trai, tại sao lại chạy tới tìm tôi phát điên?”
“Con của em? Ban đầu nếu không có anh, em tự mình có thể sinh được ba đứa con đáng yêu như vậy không?”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, bỏ tôi ra!”
Tim Thi Nhân chùng xuống nặng nề, bây giờ cô cơ bản có thể chắc chắn rằng anh đã biết.
Cô luôn lừa dối bản thân và người khác, nhưng bây giờ cuối cùng cô không thể trốn thoát.
“Nếu em đã quên, vậy thì anh sẽ làm cho em nhớ lại.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô đi đến buồng bên cạnh, ngồi trên bồn cầu, nhéo chặt eo cô: “Bây giờ em đã nhớ ra chưa? Đêm đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi không nhớ được!”
Thi Nhân hoảng sợ vùng vẫy, quay đầu lại và hét lớn: “Bên ngoài có… ưm…”
Người đàn ông ôm mặt cô, cúi đầu bịt chặt miệng cô, cắn mạnh vào môi cô, anh đã mơ thấy cảnh này bao năm rồi, cuối cùng đã trở thành sự thật.
Cô gái này thực sự vô cùng bướng bỉnh.
Thi Nhân đang mặc váy, nên rất dễ dàng bị cởi ra, chạm vào cúc thắt lưng lạnh lùng của anh, mọi cố gắng của cô đều không có gì trước mặt anh. Càng nghĩ về điều đó, cô càng xót xa, nước mắt lưng tròng.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rằng cô đang khóc, bộ dạng vô cùng đáng thương, giống như anh đang thực sự làm gì cô vậy.
“Đừng di chuyển.”
Người đàn ông tức giận ngẩng đầu lên, hôn lên khóe mắt cô, hơi thở của một người đàn ông trưởng thành bao trùm lấy cô, sống mũi cao xoa xoa mấy cái: “Hôn vài cái sẽ không mất một miếng thịt. Mấy năm nay em có nhớ anh không?”
Giọng nói của anh vô cùng có sức hút, còn trầm khàn đặc biệt.
Thi Nhân cắn môi: “Anh Tiêu, hành động vừa rồi của anh… aaa!”
Cô hét lên cầm tay váy, hai mắt hoảng hốt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Vẫn gọi là anh Tiêu, ban nãy không nhớ sao?”
Thi Nhân im lặng không nói.
Nhưng mà, tay của Tiêu Khôn Hoằng vẫn không ngừng thọc sâu, bàn tay to lớn mang đến cảm giác kỳ quái, giống như bị điện giật, khiến cô vừa không quen vừa bối rối.
Trong đầu Thi Nhân vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Tiêu Khôn Hoằng!”
“Ừm, gọi chồng đi, anh sẽ thích hơn!” Thi Nhân hung ác đá anh: “Anh có tư cách gì mà làm như thế?”
“Bởi vì anh là chồng của em. Cho nên anh muốn kiểm tra xem, những năm qua có người đàn ông khác đụng vào em không?”
Tiêu Khôn Hoằng thực sự sắp phát điên.
Anh chỉ hận không thể chạm khắc cô vào tận xương tủy rồi mang theo cô đi khắp nơi.
Anh ấy cảm thấy mình bị mê hoặc từ rất lâu rồi, từ năm năm trước đến giờ.
Nhưng người phụ nữ độc ác này không cho con anh nhận cha, còn bắt con mình phải gọi người khác là bố.
Thi Nhân lắc người, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Cho dù là có thì cũng có liên quan gì đến anh, chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi!”
Người đàn ông gục mặt xuống, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô.
Thi Nhân cứng đầu nói: “Sao, chẳng nhẽ tôi nói sai rồi sao? Mọi người trên mạng đều biết bản thỏa thuận ly hôn do Vương Ngọc San công bố.”
Đích thân cô đã ký vào đơn ly hôn.
“Nhưng tôi không ký, cho nên thỏa thuận ly hôn không có hiệu lực. Cho tới bây giờ, em vẫn là vợ hợp pháp của anh, là vợ của Tiêu Khôn Hoằng”
“Cút! Anh đúng là không biết xấu hổ. Tôi không phải người vợ cũ đáng thương của anh, buông ra.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, anh cười khẽ: “Nhạy cảm như vậy, xem ra chưa từng có người đàn ông nào khác đụng vào. Anh là người đàn ông duy nhất được vào bên trong em.”
Thi Nhân mặt đỏ bừng như lửa đốt, anh, anh quả thực vô cùng vô liêm sỉ.
Sao anh có thể nói một điều như vậy!
“Khóc cái gì chứ, anh thương em mà?”
Tiêu Khôn Hoằng liếm nước mắt trên má: “Đã năm năm rồi, anh nhớ em, nỗi nhớ thấm vào tận xương tủy.”
Ha, Thi Nhân lau nước mắt, và cười chế nhạo: “Xung quanh anh Tiêu có biết bao phụ nữ, thiếu gì tôi đâu? Đừng chạm vào tôi với đôi tay bẩn thỉu của anh.”
“Em ghen à?”
Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt lấy cô: “Mấy năm nay anh không có đụng vào người phụ nữ nào khác, anh giữ cho em. Em có vui không?”
Mẹ kiếp vui vẻ cái gì chứ, mau bỏ tay của anh ra.
Anh đắc ý nói: “Chi bằng em thử đi.”
“Chát!” Thi Nhân tát anh một cái, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không hề nhúc nhích, nửa ẩn nửa hiện trong bóng đen, vẻ mặt lập tức lạnh lẽo.
Anh nhướng mi: “Em lớn gan lắm rồi đúng không?”
“Các con vẫn còn đang ở bên ngoài kia, sắp bắt đầu hoạt động tiếp theo rồi, nhưng anh vẫn giữ tôi ở lại đây, anh bây giờ có khác gì động vật đến mùa động đực không?”
Câu nói này của cô còn đau hơn cái tát vừa rồi.
Tiêu Khôn Hoằng trong mắt lóe lên kinh ngạc, anh chậm rãi nói: “Anh không có ý này.”
Thi Nhân nhân cơ hội đứng dậy, thu dọn quần áo và váy, lấy son ra trang điểm lại, tránh để người khác nhìn ra cái gì.
Người đàn ông khom người, dáng đi có chút cứng ngắc.
Thi Nhân liếc nhìn anh qua gương, và không khỏi mỉm cười: đáng đời.
Thi Nhân tức giận bỏ đi, vừa bước ra đã thấy bên ngoài có chữ ‘đang sửa chữa, chẳng trách không có ai bước vào. Anh đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người sang một bên, bất lực liếc nhìn tình trạng của mình, tâm trạng đột nhiên trở nên buồn bực.
Rõ ràng là anh chỉ muốn cô ấy đưa ra một lời giải thích, nhưng anh lại không kiểm soát được.
Cô đúng là một cô yêu tinh nhỏ!
Khi Thi Nhân đến nơi, hiệp đầu tiên của trò chơi đã bắt đầu.
Vẻ mặt của ba đứa bé có chút lo lắng, hình như ba đứa đã tìm cô suốt.
Thi Nhân vội vàng chạy tới: “Bắt đầu rồi à?”
“Mẹ ơi, sao bây giờ mẹ mới đến?”
“Xin lỗi, mẹ trả lời điện thoại nên đến muộn một chút.” Thi Nhân rất áy náy.
“Không sao, đổi một chút sẽ thuận lợi thôi, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
Hách Liên Thành liếc cô một cái, ánh mắt anh nhìn vào trên gương mặt ửng hồng cùng đôi môi tươi tắn của cô, người có kinh nghiệm đương nhiên biết cô vừa trải qua những gì.
Đôi mắt anh ta tối m lại, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang đứng phía sau.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh ẩn chứa rất nhiều thông tin.
Ngay sau đó đến lượt nhóm người Thi Nhân lên.
Hách Liên Thành nhếch môi cười, sau đó đưa Thi Nhân và bọn trẻ đến đường đua.
Đây là một cuộc đua tiếp sức.
Mấy người họ đứng trên đường đua với nhau, nhưng vì gia đình Thỉ Nhân có ba người con nên một đứa trẻ đã chạy cùng họ.
Bé Bánh Bao vẫn luôn cổ vũ Cát Cát, cô bé vẫn mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, trên tay cầm cây đũa thần và vẫy tay: “Cát Cát, mẹ ơi, cố lên.”
“Tiêu Khôn Hoằng đứng bên ngoài đám đông. Trên người anh phát ra hơi thở như muốn nói, đừng động vào tôi, tâm trạng ông đây đang không tốt.
Đột nhiên các nữ giáo viên phía trước lần lượt bàn tán: “Cha của ba đứa nhỏ này thật đẹp trai.”
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn nghe thấy người ta đồn cô Mạc liên quan gì đến nhà họ Tiêu, nhưng chồng người ta đẹp trai như vậy. Nghe nói hôm nay còn ngồi xe Lincoln đến đây, rõ ràng điều kiện gia đình không tệ. Làm sao cô ấy có thể ở bên Tiêu Khôn Hoằng được.
Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt tối sầm.