Tối, đội thuyền áp giải tù binh từ thành Nam Tế quay về, do Kim Đại phụ trách việc quản lý và chỉ đạo nhân viên bắt giải tù binh.

Lúc đầu, sự việc quá gấp rút nên Trầm Khinh Trạch đành lợi dụng kỹ năng hồi thành cấp tốc nên vẫn chưa dặn dò kỹ lưỡng cho Kim Đại và mọi người phải xử lý việc như thế nào, thế là Kim Đại chỉ đành xem tất cả những kẻ đó thành tù nhân mà tống hết vào ngục.

Lão pháp sư Tháp Cách bị áp giải riêng đến trong một gian ngục, từ khi lão lên bờ, lão liền âm thầm quan sát cái ngôi thành đã đánh bại được thành Minh Châu này, tường thành cao lớn, mặt đường sạch sẽ, người dân tràn đầy sức sống, mọi thứ một đều khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

Từ đầu đến cuối, Tháp Cách vẫn không thể hiểu được, vì sao rõ ràng là dân số, sự giàu có và diện tích đều không bằng thành Minh Châu, thế nhưng thành Uyên Lưu lại có thể mạnh được đến như vậy?

Còn về bốn vị tiểu mỹ nhân mà đích thân Trầm Khinh Trạch đưa theo lên thuyền kia, mấy người đó cứ luôn miệng nói rằng bản thân là thị cơ hầu hạ y.

Kim Đại không hiểu thấu được thái độ của chủ tế đại nhân, hắn thật sự chẳng biết nên xử lý như thế nào thì mới được.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thôi vẫn là nên giao lại cho đích thân chủ tế đại nhân xử lý vậy, hắn tìm hai người hầu đến, đưa bốn người đó đi gặp Trầm Khinh Trạch.

Còn những kẻ còn lại thì tống hết tất cả vào nhà lao.

Bao gồm luôn cả quần chúng quý tộc của thành thành Nam Tế, vì giai cấp đặc quyền cao cao tại thượng nhưng đột nhiên lại biến thành tù nhân, sự chênh lệch quá lớn nên việc này gần như là khiến chúng phát điên ngay lập tức.

Có người xuống nước mà lấy hết toàn bộ của cải của mình ra để cầu xin Kim Đại tha cho một con đường sống, có người thì khăng khăng không muốn đối diện với hiện thực, tuyên bố rằng muốn nghiền nát xương cốt của Trầm Khinh Trạch thành tro, cũng có kẻ, giống như thành chủ của thành Nam Tế vậy, đã hoàn toàn chết tâm, cả người tựa như đèn cạn dầu, nuốt xuống một hơi cuối cùng trong hầm ngục.

Phần lớn những quý tộc đều âm thầm lên kế hoạch để chạy trốn, chẳng có ai cam tâm chịu chết, chúng lại càng không muốn cống nạp tiền tài như tánh mạng của mình ra cho kẻ địch.

Rồi ngay sau đó, chúng lại phát hiện ra được một việc rất thú vị.

Thứ giúp thành Uyên Lưu từ một ngôi thành quê mùa nghèo nàn phát triển lên thành được trạng thái như ngày hôm nay chính là chủ tế vừa mới nhậm chức vào năm ngoái, hắn  xuất thân là một thợ rèn hèn mọn, hiện tại đã trở thành một nhân vật thực quyền uy danh trọng thể.

Còn thành chủ kế thừa vương vị của thành Uyên Lưu kia mới là chủ nhân danh chính ngôn thuận của thành Uyên Lưu, trong tay hắn nắm giữ quân đội.

Mắt thấy chủ tế vừa có tài vừa có quyền cao, lẽ nào trong lòng của thành chủ thành Uyên Lưu lại không kiêng dè hắn chứ?

Thành Nam Tế to đến như vậy mà lại bị một mình Trầm Khinh Trạch đánh hạ, những quyền lợi sau này phải làm sao mà phân chia đây? Thành chủ mới sẽ do ai đảm nhận?

Ngẫm lại một lượt thì giữa thành chủ thành Uyên Lưu và chủ tế, thế nhưng lại có thể sẽ trở mặt với nhau vào bất cứ lúc nào!

Nếu như đổi thành bọn họ mà ngồi lên vị trí của thành chủ thành Uyên Lưu thì tuyệt đối, không thể khoan nhượng cho sự tồn tại của một vị chủ tế cường mạnh như thế này.

Đám quý tộc đứng trên góc độ của bản thân mà suy ngẫm thì lại càng phát hiện ra rằng, về việc phái một mình Trầm Khinh Trạch đi đến thành Nam Tế này, rất có thể là thành chủ thành Uyên Lưu đã biết rõ rằng trong chuyện này có bẫy, nên hắn mới cố ý phái y đi để đưa y vào chỗ chết, nhưng nào ngờ lại biến khéo thành vụng, ngược lại, lại giúp cho việc khuếch đại sự kiêu ngạo của chủ tế.

Trong nhà lao, đám quý tộc đang tính toán vùng vẫy để thoát khỏi cái chết đương thì thầm to nhỏ với nhau trong góc xó, chúng  trao đổi ánh mắt cho nhau, tất cả đều cho rằng, sự mâu thuẫn giữa thành chủ và chủ tế của thành Uyên Lưu trong tương lai sẽ là biện pháp duy nhất để cứu sống chúng trong thời khắc nguy hiểm.

Nếu thành Nam Tế đã không còn nữa thì trở thành quý tộc của thành Uyên Lưu cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Vấn đề mấu chốt ở đây là nên dựa vào bên nào.

Quần chúng quý tộc cân nhắc, việc nương nhờ vào chủ tế có xuất thân là thợ rèn thì có thể thấy rõ là không đáng tin lắm, dù sao thì cũng có tin đồn rằng, hắn thế nhưng lại giết sạch toàn bộ những quý tộc trong thành Uyên Lưu mà không phục hắn đấy.

Thế thì âm thầm nương tựa vào thành chủ thành Uyên Lưu, giúp hắn đối phó với Trầm Khinh Trạch, kẻ mà sắp không thể nắm chắc trong tay được nữa, việc này trở thành sự lựa chọn duy nhất của đám quý tộc.

Đúng vào lúc này, người hầu đưa bốn vị thị cơ xinh đẹp đi ngang qua từ phía nhà giam phía trước, chuyện này thu hút sự chú ý của đám quý tộc này.

"Các ngươi hãy còn nhớ, bốn vị tiểu mỹ nhân mà thành chủ đại nhân đã tặng cho gã chủ tế của thành Uyên Lưu không?"

"Ta trông thấy rồi, chúng được đích thân gã họ Trầm đó đưa lên thuyền, e là tương đối khiến cho đối phương thícch rồi."

"Hay là chúng ta ở phía sau đẩy một tay, để cho chúng trở thành tai mắt của chúng ta, ta thấy giữa thành chủ và chủ tế của thành Uyên Lưu này, tương lai ắt có một trận tranh đấu! Lúc đó, cơ hội của chúng ta sẽ đến!"

Mấy người nhanh chóng thống nhất ý kiến, thừa dịp những vệ binh khác không chú ý mà gọi người hầu đến, lén lút bỏ vào lòng bàn tay hắn một hòn phỉ thúy.

※ ※ ※

Trong lúc đám quý tộc đang bàn tán suy bụng ta ra bụng người mà phỏng đoán sự bất đồng lòng giữa Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy thì thành chủ đại nhân của thành Uyên Lưu đang phân phó cho một nhóm quan viên xử lý việc chăm sóc và khắc phục hậu quả sau chiến trận.

Trải qua cuộc chiến này, chắc hẳn thành Minh Châu có thể sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu, thành Uyên Lưu sắp sửa nghênh đón một đoạn thời kỳ phát triển cấp tốc.

Nhan Túy bận rộn đến nửa đêm, trong lòng nhớ nhung đến Trầm Khinh Trạch, cậu niết mi tâm mà ngẩng đầu lên từ trong đống giấy tờ, ánh trăng ngoài cửa sổ đã lên đến đỉnh.

※ ※ ※

Phòng ngủ trên lầu ba của phủ thành chủ.

Cuối cùng thì cũng có được ngôi thành trì mới rồi!

Tinh thần của Trầm Khinh Trạch phấn chấn cả lên, cả một giao diện hệ thống thành chủ đã sáng bừng lên, rất nhiều mục về những tài nguyên, tiền bạc cùng với diện tích lãnh thổ mà y có thể nắm được trong tay nhiều lên gấp hai lần trong chớp mắt.

Trong tdấm bản đồ nhỏ mới nhất này, phạm vi thế lực của thành Uyên Lưu và thành Nam Tế đã được nối liền hoàn toàn thành một, địa hình và tài nguyên vốn là một khoảng trắng nay hiện lên trước mắt y không thiếu sót một mảnh đất nào.

Dân số của thành Nam Tế vốn nhiều hơn thành Uyên Lưu, thế nhưng trong làn sóng nô thú và nạn đói khi làn sóng ấy qua đi khiến cho thương vong quá nhiều, những người còn có thể sống được thì căn bản đều là thanh niên trai tráng trẻ tuổi khỏe mạnh mà thôi.

Trải qua sự tăng trưởng và sự tiếp nhận người dân từ vùng ngoài đến trong thời gian dài, lại cộng thêm việc sau khi đưa thêm thành Nam Tế vào bản đồ thì cột thống kê dân số trong giao diện tăng lên nhanh chóng, tổng số đã đột ngột vượt lên đến hơn mười nghìn người.

Điều này có nghĩa là, trong một khoảng thời gian ngắn, Trầm Khinh Trạch không cần phải lo lắng về vấn đề nguồn lao động nữa.

Đám quý tộc của thành Nam Tế phần lớn đã tháo chạy đến thành Minh Châu để lánh nạn trước khi làn sóng nô thú đến, tài sản của chúng được để lại nhiều hết mức có thể, thế nhưng đáng tiếc là còn chưa hưởng thụ được mấy ngày bình yên thì đã bị Trầm Khinh Trạch xin đi mất rồi.

Tiêu hóa hết toàn bộ tài nguyên mà thành Nam Tế mang lại, thực lực tổng thể của hai ngôi thành chính còn có thể lên được một bậc mới!

Vị trí địa lý của thành Nam Tế rất tốt, đường thủy hanh thông, phía bắc thông với nhánh của sông Xích Uyên, phía nam thông với các thành phố lớn tại phía nam của vùng đất bắc.

Việc tuyệt vời nhất là sau khi hợp thể với thành Uyên Lưu thì có thể trực tiếp cô lập thành Bắc Tế ở phía trên của bản đồ, hoàn toàn chia cắt nó với thành Minh Châu về mặt trên đường bộ.

Sau khi trận chiến này qua đi, thành Nam Tế đầu hàng, thành Minh Châu thua đến tán loạn, thành Bắc Tế trông thì chẳng tổn thất lớn mấy, thế nhưng thật ra, nó lại trở thành một hòn đảo biệt lập kêu trời không thấu kêu đất chẳng nghe.

Thượng tầng của thành Nam Tế nhận được tin dữ, hoàn toàn không còn gì để nói trước những cú sốc liên tiếp này, nếu sớm biết rằng sẽ trở nên như thế này thì lúc đầu sao lại để cho não bị úng nước mà muốn làm liều chung với cái ngôi thành Nam Tế ngu si đó kia chứ?

Trong số chúng quý tộc của thành Bắc Tế, duy chỉ có thương hiệu Lục Thị sớm đã dở nhà để chạy đến thành Uyên Lưu là giờ phút này đã trở thành đối tượng để mọi nhà tâng bốc và ngưỡng mộ mà thôi.

Trầm Khinh Trạch quét mắt lên giao diện chính, tuy rằng lần này hệ thống chưa tuyên bố nhiệm vụ cốt truyện chính, không có phần thưởng phụ tương ứng, thế nhưng giá trị kinh nghiệm của y vẫn tăng lên một đoạn dài, khiến cho cấp bậc cùng với thuộc tính cũng tăng lên toàn bộ.

Danh vọng là tăng lên nhiều nhất, cây tiến độ trước mắt đã lên đến nổi danh, cách uy chấn tám phương cũng chẳng còn đến hai bước nữa.

Có được số tài sản kếch sù của đám quý tộc của thành Nam Tế rồi, mắt thấy hai con số không tăng mạnh lên phía sau số dư của tiền vàng, Trầm Khinh Trạch tựa như một nam sinh nhỏ tương phùng với mối tình đầu vậy, tim đập như trống, máu huyết tuôn trào, không nhịn được mà đếm thầm đi lại những ba lần cái vòng con số đó.

Xác định rằng bản thân không có nhìn nhầm rồi, y thở phào một hơi thật dài, chớp mắt cảm thấy bả vai lần này bị thương cũng không phí, y còn có thể bị thương thêm vài lần nữa cũng được!

Thế nhưng đáng tiếc cho một tấm áo bào đế sư, độ bền của nó giảm xuống còn 0, cứ như thế mà hỏng mất, không thể tiếp tục sử dụng được nữa, chỉ đành bán giảm giá đến 50% cho cửa hàng hệ thống thôi.

Giá niêm yết của bộ áo bào đế sư là hai trăm tử tinh, giảm nửa giá bán lại là một trăm, do lúc đầu, Trầm Khinh Trạch dùng khuyến mãi giảm 50% ưu đãi cho người chơi mới để mua nó, mua qua bán lại, cuối cùng lại đồng nghĩa với việc chưa từng bỏ tiền ra mua.

Chẳng ngờ rằng hệ thống cũng có lúc bị lỗ, đúng là lừa gạt, Trầm Khinh Trạch ken két nghĩ.

Số dư tử tinh trước mắt là 1250, hoàn toàn đủ để y mua một bộ đồ chất lượng vàng!

Cửa hàng skin của hệ thống tuy là mắc tới cắt cổ luôn, nhưng mà giá như thế nào thì hàng như thế ấy, bộ trang bị phẩm chất vàng có giá bốn con số tuyệt đối là mạnh hơn một bậc so với bộ áo bào đế sư được giảm giá.

Trầm Khinh Trạch im lặng xem lướt qua danh sách hàng hóa trong cửa hàng, các bộ trang bị ánh vàng rực rỡ với các hiệu ứng đặc biệt, cứ càng xem thì càng phát hiện ra những bộ khác càng có lực hấp dẫn hơn, thế nhưng nếu đem toàn bộ số dư ra mà mua trang bị thì vũ khí phải tính thế nào đây?

Pháp trượng mà y cướp được từ trong tay của lão pháp sư Tháp Cách đó chẳng qua cũng chỉ là một cây pháp trượng thông thường, vừa không thể cường hóa được, cũng không được khảm bảo thạch, nó bị Trầm Khinh Trạch sử dụng quá tay nên độ bền đã không còn chống chọi được thêm bao lâu nữa rồi.

Tại sao tài sản của mình không ngừng tăng lên mà y vẫn cứ nghèo đến như vậy nhỉ?

Trầm Khinh Trạch không khỏi lâm vào trầm tư.

Áp Áp trong lòng đem cái đầu lông mềm mại của mình chôn trong cánh tay của chủ nhân, đôi cánh khép lại, dưới sự vuốt ve của Trầm Khinh Trạch, nó thoải mái mà híp mắt lại, rồi chẳng biết đã ngủ luôn từ lúc nào, A Bạch thì cuộn mình lại thành một cục tròn trong ổ, ngủ đến ngon lành.

Cái gọi là cho dù có nghèo thì cũng không thể để trẻ con chịu khổ chính là hạt năng lượng của nó và A Bạch vẫn chưa từng bị vơi đi, từ lúc mở khóa được hạt năng lượng cao cấp cho đến nay, tụi nó cứ hai ba ngày là lại được ăn một bữa thịnh soạn.

Cơ thể của Áp Áp lớn nhanh đến mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được, màu lông của nó ngày càng sáng hơn, Trầm Khinh Trạch sắp chẳng ôm nổi nó nữa rồi.

Còn bộ lông trên người của A Bạch thì từ ngắn trở nên dài ra hơn, mềm mại, bồng bềnh, sáng sủa, trông nó hệt như một con sử tử trắng nhỏ, lượng thức ăn gần đây của nó càng ngày càng nhiều, cứ ăn no rồi ngủ, mấy ngày rồi không xê dịch khỏi cái ổ của mình, nếu không có chuyện mọi thứ trên giao diện chiến sủng vẫn hiển thị bình thường thì Trầm Khinh Trạch gần như sắp ngờ rằng có phải là nó đã đổ bệnh rồi hay không.

Trầm Khinh Trạch để trần thân trên, y ngồi dậy từ đầu giường, đặt Áp Áp đã ngủ say về lại ổ.

Sau khi Trầm Khinh Trạch nhìn về phía cửa đủ cả năm lần rồi thì ---nhất thời nhỡ tay, đâm thủng một lỗ trên trang giấy của quyển sổ sách khu công nghiệp mới.

Haha, tuyệt đối không phải là do y đợi đến mức rối lòng, nhất định là cái xưởng sản xuất giấy này đã lén ăn bớt ăn lén nguyên vật liệu rồi, ngày mai nhất định phải đi đột kích điều tra một chuyến mới được.

Trầm Khinh Trạch không cảm xúc, lấy một tấm áo ngủ từ trong tủ quần áo ra thay vào, tắt đèn, bò lên giường, nhắm mắt lại đi ngủ.

Ánh trăng lành lạnh yên lặng bao phủ lên bệ cửa sổ, nhành hoa chỉ điệp nhẹ nhàng đung đưa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, trong lúc Trầm Khinh Trạch đang nửa tỉnh nửa mê thì dường như y nghe thấy một loạt tiếng bước chân như có như không, có người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong.

Cơn buồn ngủ đè nặng lên mí mắt, không mở ra nổi, y mơ hồ nghĩ, có lẽ là Nhan Túy đã đến rồi...

Bước chân của đối phương dường như có hơi do dự, hồi lâu sau mới đi đến được bên cạnh giường của y.

Mép giường lõm xuống một vùng nhỏ, có người ngồi lên, tay chân nhẹ nhành mà kéo lấy chăn của y, Trầm Khinh Trạch cũng chẳng bất ngờ gì, quả nhiên là việc mà Nhan Túy thích làm.

Tấm chăn được nhấc lên một nửa, đối phương lại được voi đòi tiên mà cởi luôn cả cúc áo ngủ của y ra.

Trầm Khinh Trạch lưỡng lự giữa việc ngăn lại và dung túng đối phương, nếu y tiếp tục giả vờ ngủ, chắc chắn sẽ bị Nhan Túy dê xồm, còn nếu không vờ ngủ nữa, thì Nhan Túy chắn chắn sẽ mượn cớ kiểm tra vết thương để dê xồm.

Nghĩ thế nào thì cũng là mình lỗ, thôi thì chẳng thà dê ngược lại Nhan Túy...

Đương lúc chủ tế đại nhân bị bao vây bởi mấy ý nghĩ khó lựa chọn thì cứ cảm thấy rằng dáng người đó có gì đó không đúng lắm.

Y cau mày, cuối cùng nhịn không được nữa mà mở hai mắt ra, trong phòng tối như bưng, chỉ có một bóng người mông lung mờ ảo, đang lắc lư trước người y.

Không đúng, không phải là một bóng người, mà là bốn cái bóng!

Trầm Khinh Trạch đột nhiên trừng lớn đôi mắt, y ngồi soạt người dậy, ngọn đèn dầu chớp mắt được thắp sáng lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng một vùng tròn trước giường, bốn vị nam thanh nữ tú được đưa đến từ thành Bắc Tế, họ mặc mấy bộ áo ngủ lụa mỏng lộ đầy da thịt đang muốn trèo lên giường của y!

Cơn buồn ngủ bị dọa cho chạy mất sạch sẽ.

Mí mắt của Trầm Khinh Trạch giật dữ dội:

"Sao mấy người vào đây được?"

Mấy thị cơ vô tội mà chớp chớp mắt, một nam một nữ kẹp lấy Trầm Khinh Trạch chính giữa:

"Chủ tế đại nhân, ngài đưa chúng tôi về đây chẳng phải là muốn chúng tôi hầu hạ ngài sao? “Chúng tôi đương nhiên là nên ở nơi này rồi."

Trước mắt của Trầm Khinh Trạch tối đen, y cthế mà lại quên khuấy chuyện này mất!

"Mấy người đi ra trước đã, mai rồi lại..."

Lời còn chưa nói hết thì một áng đèn tại ngạch cửa ngoài lại sáng rực lên.

Nhan Túy khoác một chiếc áo trùm lớn màu đen đang tựa lên vách cửa, đương chơi đùa sợi roi ngựa mảnh dài trong tay, cậu nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại. Ánh mắt hiện lên sự cân nhắc, lướt qua một lượt lên từng khuôn mặt của bốn vị thị cơ kia, rồi cuối cùng là rơi lên người của Trầm Khinh Trạch.

Cúc áo ngủ trên thân của y đã bị mở ra một nút, để lộ ra một khoảnh làn da trắng ngần nhỏ, cùng với xương quai xanh trũng xuống.

"Ha."

Nhan Túy cười một tiếng không rõ là có ý gì, cậu chậm rãi cởi bỏ tấm áo trùm ra, vứt nó lên cái giường nhỏ, để lộ ra toàn thân là bộ quân phục đầy lão luyện, chúng vẫn còn mang chút mùi thuốc súng trên chiến trường.

Cổ tay cậu nhẹ nhàng tung lên, sợi roi ngựa tựa như ảo ảnh, xoẹt đánh bốp lên tấm thảm trải sàn thủ công màu nâu nhạt, mấy người trong chớp mắt rụt cả cổ, giật bắn người, tựa như thứ bị nứt ra không chỉ có tấm thảm trải sàn mà còn là chính cái đầu của bọn họ.

Hai tay của Nhan Túy kéo căng sợi roi ngựa thành một đường thẳng tắp, y chậm rãi mở lời:

"Cho dù là ai đưa các ngươi về đây, cứ luận theo tội mà xử lý."

"Cút ra ngoài, đừng để bổn thành chủ thấy các ngươi thêm một lần nào nữa."

Bốn người bị Nhan Túy nhẹ nhàng uy hiếp, sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, họ gần như là lăn lê bò lết mà ù té chạy ra khỏi phòng, bị những viên thị vệ khác mang đi.

Giữa thành chủ và chủ tế của thành Uyên Lưu, quả nhiên là giống như những gì mà đám đại quý tộc đó nói, vô cùng lục đục!

Theo âm thanh tiếng bước chân dần mất hút nơi hành lang, phòng ngủ lại khôi phục sự tĩnh lặng một lần nữa.

Trầm Khinh Trạch cứng ngắc ngồi trên đầu giường, mắt y mở trừng trừng nhìn Nhan Túy đóng mạnh cửa phòng lại, rồi cạch một tiếng, khóa chốt.

"Chủ tế đại nhân, bây giờ chẳng có ai, không có ai sẽ làm phiền chúng ta được nữa."

Khóe miệng của Nhan Túy cong lên thành một độ cong cực kỳ nguy hiểm, đôi chân thon dài của cậu bắt đầu bước đến, từng bước một tiến sát về phía cái giường lớn.

Đôi giày quân đội giẫm lên tấm thảm trải sàn, chúng mang theo một loại tiết tấu ép buộc, cứ mỗi một bước chân là cậu lại mở một cái cúc áo của mình.

Trầm Khinh Trạch nuốt nước bọt, vô thức mà lùi lại, tựa vào phía sau, thế nhưng sống lưng y lại đụng phải đầu giường, khiến y không lùi được nữa.

Cổ họng của y khô khốc:

"Nhan Túy, cậu bình tĩnh lại xíu, không phải như cậu nghĩ đâu..."

"Tôi bình tĩnh lắm."

Nhan Túy kéo phăng sợi dây cột mái tóc dài của mình ra, mái tóc đen tựa như làn nước suối tràn xuống, rơi xuống trên vai cậu, theo nhịp từng động tác trên thân, chúng hệt như một tấm màn mà che phủ thành một cái bóng bên cạnh Trầm Khinh Trạch.

Cậu cúi đầu, ngửi ngửi lên cổ của Trầm Khinh Trạch, rồi nhẹ nhàng chậc một tiếng:

"Thơm ghê ta..."

Hệ thống điên cuồng cảnh báo bên tai của Trầm Khinh Trạch:

"Hệ thống: độ hảo cảm thần bí xuất hiện một sự kiện đặc biệt!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play