Trầm Khinh Trạch bước nhanh đến cửa. Nhan Túy chụm hai tay hà một hơi, đột nhiên hắt xì một cái, âm mũi nặng nề lầm bầm:

"Anh lề mề cái gì trong đó vậy?"

Trầm Khinh Trạch không nói lời nào, tháo khăn choàng lông dê trên cổ xuống quấn từng vòng một lên cổ của đối phương, thắt chặt lại.

Nhan Túy cảm giác hệt như bị tròng một cái bánh trên cổ, không để luồn một tí gió nào vào trong. Cậu nắm lấy sợi lông mềm mại, bên trên đó vẫn còn đang mang theo hơi ấm của Trầm Khinh Trạch.

"Đừng rụt cổ. Cậu là con rùa à?"

Trầm Khinh Trạch đi về trước hai bước, thấy cậu vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ ở phía sau, không nhịn được mà cong cong khóe miệng, trêu chọc một câu.

Đợi đến khi Nhan Túy phản ứng lại được thì đối phương đã soàn soạt đi mất.

Nhan Túy chậm rì rì lê lết phía sau, kéo khăn choàng lên cao bao lấy cằm. Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn bên trong, hít thở sâu, đầu mũi ngửi thấy được khí tức ấm áp mềm mại, đó là mùi hương chỉ thuộc về Trầm Khinh Trạch.

※ ※ ※

Khu thí nghiệm nằm phía sau công xưởng, tường bao quanh vây lấy một khoảng đất hoang lớn, cây cối đều bị chặt đi hết, cỏ dại cũng bị nhổ bỏ rồi rải lên đó một lớp đất cát mịn thật dày.

Tắc Lạp đã phân phó cho đồ đệ chuẩn bị ba loại tỉ lệ thuốc súng khác nhau, tất cả đều ở dạng bột màu đen, bọc trong vải bố, được nhồi vào ba cái bình đất sét nhỏ giống hệt nhau.

Trên miệng bình đục một cái lỗ nhỏ, nối với một đoạn dây thừng dày làm ngòi nổ.

Ba đồ đệ lần lượt châm lửa lên ngòi nổ, dùng sức vứt cái bình nhỏ hướng về phía mục tiêu được chỉ định --- ba cái bình gốm bay vút trên không trung, vẽ thành một đường cong thật dài.

Cái bình thứ nhất rơi xuống đất vang lên một tiếng trầm đục, thân bình vỡ ra. Một đám khói đen thoát ra từ khe nứt, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng không thấy, chỉ là một viên đạn lép, mọi người đồng loạt lắc đầu.

Cái bình thứ hai lúc vẫn còn đang bay trên không thì bắt đầu kịch liệt phát nổ. Cái bình vỡ thành vô số mảnh vỡ sắc bén rơi xuống đất như mưa dọa cho mấy đồ đệ phải đồng loạt trốn sau bức tường xi măng thấp phía sau mới có thể thoát được một ải.

Tắc Lạp yên lặng ghi chép lại thời gian phát nổ và phạm vi ánh lửa lên tấm giấy da dê, ghi chú một câu: ngòi nổ quá ngắn.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, duy chỉ có cái bình thứ ba rơi xuống vị trí được chỉ định rồi phát nổ, nhưng đáng tiếc là cái cọc gỗ được cắm cạnh đó chỉ bị nổ bay mất một góc, chỗ bị khuyết đó cháy lên một ngọn lửa nhỏ rồi lại tắt rất nhanh.

Tắc Lạp ghi chép xong, cẩn thận nghiêm túc quan sát sắc mặt của Trầm Khinh Trạch, khó xử mà kéo kéo cổ áo:

"Đại nhân, tôi đã thử qua rất nhiều tỉ lệ, loại thuốc súng này đều không ổn định, dường như vẫn chưa đạt được đến uy lực mà ngài mong đợi..."

Lạc Tân từ trước đến nay chưa từng thấy thứ này bao giờ, cả mặt nghệch ra:

"Vậy mà lại có loại vũ khí như thế này. Nếu cái này mà rơi trúng đầu người ta thì đường nào mà sống nổi?"

Trong lòng Kim Đại ưu tư, gật gật đầu.

Nhan Túy từng thống lĩnh vệ đội chiến đấu đầu rơi máu chảy với tộc nhân thú nên tương đối nhạy cảm đối với công lực và tầm sát thương của vũ khí.

Loại đồ vật có thể phát nổ với lộ trình dài này khiến hai mắt cậu phát sáng. Nghe thấy phát ngôn của Lạc Tân, thế nhưng lại lắc lắc đầu:

"Trúng đầu không bằng chuẩn xác, làm thế nào mà có thể vừa khéo rơi lên đầu của kẻ địch được? Nếu như không trúng được thì căn bản là không có tính xác thương."

Lan Tư tuy không hiểu thuật luyện kim, nhưng trong tư duy công nghệ kỹ thuật thì lại cực kỳ linh hoạt:

"Nếu có thể cải tiến được phương thức phát đi và tăng cao uy lực thì đây sẽ là thứ vũ khí đáng sợ hơn cung và nỏ rất nhiều."

Hắn âm thầm liếc mắt về phía Trầm Khinh Trạch đang trầm tư, hai chóp tai nhọn màu xanh giật giật. Lan Tư vẫn còn nhớ thời khắc mà hắn và em trai mình cùng với mọi người thợ thủ công nhân thú địa tinh vừa đặt chân đến thành Uyên Lưu.

Cho dù đã quyết định trung thành với Trầm Khinh Trạch rồi, nhưng khi đối mặt với một thành phố lạ lẫm không biết gì, với dòng người lạ thì hai huynh đệ bọn họ cũng khó mà tránh khỏi việc lo lắng cho tương lai sau này, sợ rằng thứ chờ đợi hai người bọn họ lại là một cái hố lửa.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã bị tình hình vượt qua sự tưởng tượng này làm kinh động đến rớt cả cằm.

Quy mô của xưởng rèn ngoại thành được mở rộng rồi lại mở rộng thêm, công nhân cũng càng ngày càng nhiều.

Vừa sáng sớm, nhóm công nhân sẽ mặc trang phục làm việc chỉnh tề, hô hào khẩu hiệu, vừa chạy vừa hát một vài ca khúc khích lệ khí thế. Ca khúc đơn giản, lưu loát dễ đọc, dáng vẻ khí thế dâng trào kia khiến hai người họ ngờ rằng nơi này chẳng phải là xưởng rèn mà là quân doanh mới đúng.

Cơm sáng và cơm trưa đều được căn tin cung cấp. Cho dù là quản sự của tầng lớp quản lý hay là bố Lý xưởng trưởng thì đều không có gì khác biệt so với nhóm công nhân.

Phương thức luyện thép càng khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa ---- cho dù là trong bí tịch luyện kim quý giá nhất trong tộc thì cũng không thể tìm được loại cách thức như thế này, đơn giản thô bạo mà hiệu quả còn cao.

Lan Tư suy nghĩ rất nhiều cũng không thể hiểu được, rõ ràng là phương thức tinh luyện nên khóa lại trong rương bảo bối mà giữ bí mật chặt chẽ, thế nhưng Trầm Khinh Trạch lại tựa như chẳng để ý đến, hoàn toàn không thèm có ý lảng tránh hai huynh đệ của hắn.

Ngoài cảm động, Lan Tư cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là Trầm Khinh Trạch quá tin tưởng bọn họ hai là y quá ngốc?

Xưởng rèn của thành Uyên Lưu phân công chính xác, làm việc và nghỉ ngơi chặt chẽ, bầu không khí hòa thuận, từng loại trình tự đều được chấp hành gọn gàng ngăn nắp, đúng giờ phát tiền lương thưởng.

So với công xưởng rèn của thành Minh Châu thực sự là cách biệt tựa như thiên đàng và địa ngục!

Không có đốc công tay cầm roi da, không có phòng giam nhốt nô lệ, cũng không có hình cụ chuyên dùng để trừng trị những công nhân lén lút lười nhác, thế nhưng nhóm công nhân lại tuyệt đối có rất ít tình huống lười biếng.

Quy mô và nhân số rõ ràng là ít hơn công xưởng của thành Minh Châu, lượng hàng xuất ra và chất lượng ngược lại lại cao hơn nhiều so với nơi đó.

Lan Tư dường như có hơi hiểu được, nhưng rồi lại lâm vào nhiều hoang mang hơn.

Rốt cuộc thì chủ tế đại nhân đã làm như thế nào?

Không ngờ rằng trong loài người cũng có thiên tài tài giỏi.

Đương lúc Lan Tư đang nhíu mày nghiêm túc suy tư thì Tắc Lạp đã gọi các đồ đệ đến, nhận lấy túi vải bố đựng bột thuốc súng bên trong mà đưa đến trước mặt Trầm Khinh Trạch.

Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng niết lấy một chút bột, chà xát, đầu ngón tay lập tức bị than bụi bôi đen. My tâm của y hơi nhăn lại:

"Thuốc súng trong trạng thái bột rất dễ bị ẩm, do đó mới ảnh hưởng đến uy lực phát nổ. Cậu có thể thử chế tạo thuốc súng thành viên xem."

Trong lòng Tắc Lạp kinh ngạc:

"Chẳng trách..."

"Còn vải bọc thì hay là dùng tơ sống thử xem, chống mòn mà còn dẫn lửa tốt hơn, là chất dẫn cháy tốt nhất."

Trầm Khinh Trạch thở dài,

"Mà sẽ mắc hơn một tí."

"Còn về uy lực thì..."

Nhớ đến tư thế quăng ném bình gốm của các đồ đệ có hơi giống với môn nắm lựu đạn, Trầm Khinh Trạch bật cười,

"Ngoại trừ tỉ lệ ra thì cũng có liên quan đến việc nắp bình chặt hay lỏng."

"Việc phát nổ là việc trong chớp mắt sản sinh ra một lượng năng lượng lớn, không gian càng nhỏ hẹp thì sức phá hoại càng lớn. Nếu không được đóng kín lại thì năng lượng sẽ bị phân tán ra sớm, đương nhiên sẽ không còn uy lực nữa."

"Hóa ra là như thế!"

Chỉ trong một buổi nói chuyện, Tắc Lạp tựa như đã được giội nước tỉnh ngộ,

"Đây chính là những điều mà ngài đã nói. Vật chất biến hóa chuyển thành hình thái tồn tại mới. Số thuốc súng màu đen đó chuyển hóa thành thể khí mà chúng ta không thể nhìn thấy được, thế nên sau khi nổ, nó sẽ "tan biến"?"

Hai mắt hắn phát sáng, thốt ra:

"Nếu bình gốm không được, hay là làm thành viên sắt?"

Lan Tư đứng bên cạnh ngắt lời:

"Dùng phương thức ném tay quá nguy hiểm, mà hơn nữa, tầm ném cũng không xa. Chẳng bằng cố định thuốc nổ trên nỏ rồi bắn đi như bắn tên vậy!"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Má nó cái ý tưởng cung ná này thật sự là thiên tài!

Y tìm một nhánh cây đến, vẽ vài vòng trên cát, vẽ thành một cái cối đơn giản.

Mấy người vây thành một vòng quan sát. Kim Đại mờ mịt nhíu mày trầm tư, không bắt được trọng điểm.

Ngược lại, Tắc Lạp sau khi nghe Trầm Khinh Trạch giới thiệu hình dáng của cái cối thì bừng tỉnh đại ngộ:

"Ý của ngài là mượn năng lượng trong vụ nổ của thuốc súng sản sinh ra để đẩy viên đạn thép trong nòng pháo bắn ra ngoài?"

"Thông minh."

Trầm Khinh Trạch nhìn hắn bằng một ánh mắt tán dương, cái năng lực học một hiểu mười này thật sự quá tuyệt vời rồi.

Lan Tư trừng lớn mắt, lầm bầm:

"Hóa ra ngài đã nghĩ ra đến biện pháp tốt hơn rồi, đại nhân thật lợi hại! Thế mà tôi lại còn dùng cái kiến thức mỏng manh của mình mà múa rìu trước mặt ngài... Loài người quả thực là tàng long ngọa hổ, có lẽ nhân thú địa tinh chúng tôi đã quá tự phụ rồi..."

Trầm Khinh Trạch ho nhẹ một tiếng:

"Không phải là tôi nghĩ ra được, tôi cũng chỉ là bắt chước người khác thôi."

Kim Đại thấy Lạc Tân nhìn ngang nhìn dọc, hỏi:

"Đại nhân đang tìm gì thế?"

Lạc Tân meo meo ghé vào bên tai hắn:

"May là Đằng chủ quản không có ở đây, nếu không, hắn chắc chắn sẽ kéo chủ tế đại nhân đến xưởng quân bị, mà thế thì xưởng thủy tinh và lò gốm của chúng ta phải làm sao đây?"

Con chưa đợi để Kim Đại trả lời thì sau lưng đã truyền đến một tiếng hô thiết tha hệt như chuông đồng:

"Chủ tế đại nhân!!! Rốt cuộc cũng tìm thấy ngài rồi!"

Lạc Tân cảm thấy thôi xong rồi, quay đầu là trông thấy Đằng Trường Thanh và Tiêu Mông cao to lực lưỡng đang cùng nhau đến.

Tiêu Mông hành lễ với Nhan Túy trước, theo thói quen mà đứng sau lưng cậu.

Đằng Trường Thanh điên cuồng chạy đến, quỳ một chân xuống, kích động mà ôm lấy đùi Trầm Khinh Trạch:

"Đại nhân! Nếu ngài có thể làm ra được thứ đồ này thì ngài chính là cha của tôi!"

Kim Đại và Lạc Tân hai miệng như một:

"Cút đi!"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Nhan Túy chậm rãi rút sợi roi ngựa từ thắt lưng xuống, gấp thành hai, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay của mình, liếc ngang:

Đằng Trường Thanh ngơ ngác chớp chớp mắt:

"Không đâu ạ? Tôi mới vừa cho người đi cho chúng ăn mà."

Trầm Khinh Trạch đen thui cả mặt:

"Bỏ, tay!"

Đến đây thì Đằng Trường Thanh mới ngượng ngùng mà buông đùi Trầm Khinh Trạch ra, gãi gãi đầu nói:

"Thuộc hạ nhất thời kích động, quá thất lễ rồi, hơ hơ..."

Trầm Khinh Trạch không nói gì mà Tra Xét hắn một lượt:

" Đằng Trường Thanh, quan hậu cần trang bị của thành Uyên Lưu, lực phòng ngự 319"

Thằng cha này e là da mặt dày đến không nứt nổi luôn!

Nhan Túy tiện tay nhặt lên một mảnh vỡ bị nổ vỡ của bình gốm, cầm trong tay mà chơi:

"Loại vũ khí này, uy lực có thể bao lớn? Lắp chúng lên tường thành đối phó với thú nô thì có tác dụng không?"

Nói đến tộc nhân thú, vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng lại. Lan Tư có hơi ngượng ngùng mà cụp tai xuống.

Tuy rằng các bộ tộc nhân thú đối địch với nhau rất nhiều, cũng không hẳn hoàn toàn là kẻ địch với con người, thế nhưng lập trường của hắn vẫn rất kỳ lạ.

Song, chỉ cần Trầm Khinh Trạch hứa rằng không chủ động tấn công nhân thú địa tinh thì ngược lại, hắn cũng cảm thấy chẳng sao cả. Nếu dùng để đối phó với các bộ lạc nhân thú địa tinh đối địch thì hai huynh đệ bọn họ sẽ giơ hai tay hai chân tán thành ngay tức khắc.

Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch xa xăm, dùng một giọng nói cay nghiệt mà chầm chậm nói:

"Uy lực của nó sẽ được nâng lên tùy theo sự cải tiến không ngừng của kỹ thuật. Lực sát thương sẽ ngày càng đáng sợ, lớn đến mức vượt quá sự tưởng tượng của cậu."

"Đến lúc đó, những binh khí lạnh như đao thương kiếm kích này...đều sẽ bị thời đại đào thải cả."

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, hít thở mấy hơi mới tiêu hóa được câu nói này.

Nhan Túy dường như có chút đăm chiêu mà nhìn y:

"Thế nên anh cũng không thèm để ý đến mớ đao kiếm thép đó. Anh đã biết từ sớm rằng tương lai sẽ là thời đại của súng đạn rồi."

Trầm Khinh Trạch quét mắt qua khuôn mặt của mọi người, chắc như đinh đóng cột nói:

"Còn về phương thức bào chế thuốc súng và những chuyện đã nhắc đến hôm nay bắt buộc phải giữ bí mật tuyệt đối. Mọi người đã hiểu chưa?"

Đám người Tắc Lạp rùng mình trong lòng, trịnh trọng cúi người:

"Bề tôi tuân mệnh!"

Khu vực thử nghiệm là một khoảng đất trống, gần như không có vật che chắn, gió lạnh len lỏi thổi khắp toàn thân. Đứng lâu rồi, ngay cả Trầm Khinh Trạch cũng cảm thấy tay chân lạnh đến cứng ngắc.

Nhan Túy và mấy người Tiêu Mông đặc biệt xem trọng đối với lĩnh vực quân sự, hưng trí bừng bừng mà bàn luận về súng đạn.

Lúc cậu nói chuyện, âm mũi rất nặng, có khác biệt rất nhỏ so với giọng nói hằng ngày. Lúc gọi tên của Trầm Khinh Trạch, nghe vào tai càng giống như đang làm nũng hơn.

Trầm Khinh Trạch nhìn nhìn khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến trắng bệch của Nhan Túy, hé miệng:

"Thời gian không còn sớm nữa. Hôm nay đến đây thôi, về thôi nào."

※ ※ ※

Về đến phủ thành chủ, Trầm Khinh Trạch giống hệt như một cái đồng hồ báo thức được lên dây cót, không ngơi tay được khắc nào.

Y trước xử lý xong hết những văn thư mà mấy công xưởng báo cáo lên, kiểm tra đối chiếu những mảnh đất hoang mấy năm này sắp được khai khẩn cùng với gieo giống cây thu hoạch. Vội vàng ăn cơm tối xong, lại sắp xếp các kiến thức liên quan đến thuốc súng và đại bác lại, chép ra một bản, gọi Kim Đại đến nhanh chóng đưa qua cho Tắc Lạp.

Ngày đông càng ngày càng lạnh, trong phòng đốt chậu than nhưng sự lạnh lẽo vẫn len lỏi vào khắp nơi trong phòng. Trời vào đêm thì càng lạnh đến thấu xương.

Trầm Khinh Trạch uống liên tục mấy hớp trà gừng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nơi này không đón được ánh sáng mặt trời, đất quay về phương bắc. Lúc ngủ, cả cái giường đều rất lạnh. Trầm Khinh Trạch cuộn mình trong chăn, ủ người thật lâu mới cảm thấy ấm được một xíu.

Ngay cả Áp Áp và a Bạch cũng không muốn làm tổ trong cái ổ chăn của mình mà cứ muốn chen lên giường, hưởng thụ hơi ấm của chủ nhân.

Y nằm trên giường, sự khổ cực và mệt nhọc ùn ùn kéo đến, chốc lại nghĩ đến sau này phổ biến giường sưởi khắp thành, chốc lại nghĩ đến việc cải tại lại súng đạn và đại bác.

Cuối cùng thì mơ mơ màng màng mà nhớ đến đôi tai đỏ hồng của Nhan Túy, nhớ đến dáng vẻ rụt vào trong cái khăn choàng lông thỏ mà hà hơi. Y ôm siết lấy Áp Áp trong lòng, chà chà lên bộ lông mềm mại trên cổ nó, rốt cuộc cũng ổn định hơi thở, nặng nề đi vào giấc ngủ...

※ ※ ※

Sáng sớm hôm sau.

Trầm Khinh Trạch khốn khổ chui từ trong ổ chăn ra, bọc người trong cái áo lông dày mà đi ăn sáng. Thẳng cho đến khi y chậm rì rì ăn hết toàn bộ thức ăn rồi mà cái vị trí thuộc về Nhan Túy kia vẫn trống không như cũ.

Y ầm thầm nhíu nhíu mày:

"Thành chủ đại nhân đến thao trường rồi à?"

Kim Đại lắc lắc đầu:

"Thành chủ đại nhân hình như bị bệnh rồi ạ. Sáng nay tôi thấy Phạm Di Châu đưa bác sĩ từ lầu trên đi xuống. Ngài có muốn đi qua thăm một chút không?"

"Bệnh rồi á?"

Lông mày Trầm Khinh Trạch càng nhíu chặt:

"Tôi qua xem thử."

Gian phòng của Nhan Túy nằm ở cuối hành lang tầng ba. Trầm Khinh Trạch còn từng vào nhầm phòng tắm của cậu.

Lúc y đi đến trước cửa thì vừa khéo có người hầu bưng lò than đi ra đi vào để thay đổi, bị Trầm Khinh Trạch dùng một tay ngăn lại:

"Để tôi cho."

Đây là lần đầu tiên Trầm Khinh Trạch bước chân vào gian phòng của Nhan Túy.

Đập vào mắt là bức rèm bằng tơ lụa vừa dày vừa nặng với màu sắc ấm áp. Dưới chân là thảm trải sàn bằng nhung màu nâu lông lạc đà. Chúng đều được dùng đến cũ rồi, màu sắc có hơi ngả vàng. Tủ rượu hoa lê dựa tường bày đầy chai lọ đựng rượu tự ủ.

Cạnh cửa sổ là một cái bàn sách bằng gỗ đỏ rất to. Gần mép ngăn kéo lờ mờ thấy được vết ma sát đến tróc cả nước sơn, làm lộ ra màu sắc vốn có của gỗ. Trên bàn chất ngay ngắn mấy chồng công văn, cái chồng chưa được phê duyệt kia chiếm hết một nửa diện tích mặt bàn.

Nếu nói cái trận bày trí này mà còn tính là bình thường thì...

Trầm Khinh Trạch nhẹ tay nhẹ chân đi vòng qua bức bình phong, ánh mắt tiếp tục nhìn vào trong ------

Một con ngựa gỗ lắc lắc cho trẻ con được để trong góc thảm trong phòng.

Trên kệ là một con gấu bông hình con chó, một con thỏ bằng nhung, trên tường còn treo hai thanh kiếm gỗ đào dài bằng cánh tay, trông chúng cực kỳ cũ kỹ, nước sơn tróc rất nhiều, cũng chẳng biết là đã treo trên đó bao nhiêu năm rồi nữa.

Tiến vào phòng, hai bên góc bày bốn cái chậu than.

Chính giữa là một cái giường lớn. Màn hai bên được kéo lên, nơi gối đầu lõm xuống đó loáng thoáng lộ ra một mái đầu đen nhánh.

Trên tủ đầu giường là một con vịt gỗ yên lặng ngồi đó. Trên cổ nó thắt một cái nơ bằng tơ màu đỏ cực kì bắt mắt.

Trầm Khinh Trạch nhếch nhếch miệng, thần sắc một lời khó nói hết.

Nhan Túy lúc thường ngày xử lý đám quý tộc trong thành luôn là một bộ dáng thủ đoạn cường thế, bễ nghễ chúng sinh.

Ai mà ngờ được, thành chủ đại nhân biểu hiện bên ngoài cường đại, sau lưng lại cực kỳ sợ lạnh, khí thế yếu ớt, lúc đi tắm thì phải có vịt con bầu bạn, đồ chơi nhỏ có thể bày khắp phòng ngủ.

Trầm Khinh Trạch đổi chậu than xong thì nhẹ bước đi đến trước giường. Trên cái khay đặt trên tủ đầu giường đặt một chén nước và một chén cháo, chỉ ăn được hai miếng rồi lại gác lại đó.

Trầm Khinh Trạch vươn tay sờ sờ vào chén cháo, vẫn còn ấm.

Mái đầu đen nhánh trên giường hơi cử động, một đôi mắt lim dim ngủ lộ ra từ trong chăn, nhìn về phía Trầm Khinh Trạch, mờ mịt chớp chớp mắt.

Trầm Khinh Trạch nghiêng người ghé sát xuống, thấp giọng hỏi:

"Cảm rồi à? Có sốt không? Ngồi dậy ăn cháo trước đi..."

Vừa nói, y vươn tay thăm dò trán của đối phương, thình lình bị đối phương nắm lấy, túm chặt kéo mạnh vào lồng ngực!

"Ế----"

Trầm Khinh Trạch bất ngờ không kịp phòng ngự, mất đi trọng tâm mà ngã cả người lên giường, cách một tấm chăn, ôm lấy người vào trong lòng.

Nhan Túy dùng cái mặt đỏ bừng của mình mà cọ cọ lên cổ y, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Cậu tựa như đang chìm trong mộng đẹp, khóe miệng hơi vểnh lên, mắt vừa nhắm là lại ngủ say ngay: "zzzz......"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play