Cách đó không xa, nhóm hộ vệ tập trung lại thành nhóm đi qua lại khu vực gần doanh trại để tuần tra cảnh giới.

Chỗ đoàn xe hạ trại dựng lửa trại lên, ánh lửa bập bùng chiếu lên nửa sườn mặt của thành chủ đại nhân, sắc mặt cậu bình tĩnh, không nhìn ra được là đang vui hay buồn, chỉ là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái nơ bướm trên ngón tay của Trầm Khinh Trạch.

Trầm Khinh Trạch bất đắt dĩ, gỡ từng tầng băng vải xuống, đầu ngón tay trơn bóng như ngọc, chỉ mơ hồ có không đến một mm vệt đỏ nhạt, gần như phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy được vết thương rách da.

Trầm Khinh Trạch bình tĩnh nói:

"Tôi đã nói là không sao mà...tại mấy cậu cứ việc nhỏ xé ra to thôi."

Hồi lâu sau Nhan Túy mới giãn mày, phát ra tiếng cười nhẹ từ mũi.

Trái phải không có ai chú ý đến, một tay cậu chống lên trục, nhẹ nhàng trèo lên xe, không đợi cho Trầm Khinh Trạch mở miệng đã chui vào, không quên tiện tay đóng cửa xe lại.

A Bạch xoay đầu nhìn một cái, lại ngoan ngoãn gác cửa như lúc đầu, giống như chẳng thấy gì cả, nằm sấp xuống.

Áp Áp vốn đang bẹp bẹp ngậm giun khô, vừa thấy được Nhan Túy là lập tức quẳng luôn Trầm Khinh Trạch lẫn con giun khô, vui mừng hớn hở nhào qua cọ, bị chủ nhân cả mặt khó ở tóm lấy gáy.

"Chiếp chiếp!"

Trầm Khinh Trạch một tay che đầu vịt, nhíu mày nhìn Nhan Túy:

"Thành chủ đại nhân bỏ phủ thành chủ không canh chừng mà chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ để đặc biệt đến hỏi thương tích của tôi?"

"Anh đoán xem."

Nhan Túy không trả lời thẳng.

Tay trái Nhan Túy chống lên vách xe, chậm rãi khom người, sáp đến gần trước mặt Trầm Khinh Trạch, miệng nở một nụ cười như có như không:

"Bởi vì anh mà mấy quý tộc trong thành đó đã bùng nổ hết, anh thì tốt rồi, việc dẹp loạn thì quăng lại cho tôi, phủi mông xong liền chạy, cũng chẳng thèm chào hỏi một tiếng."

Cậu cố tình đè thấp giọng nói xuống, hơi thở nóng rực hòa với không gian chật hẹp bên trong, Trầm Khinh Trạch bị đối phương vây lại trong khoảng không một tấc vuông với một bên là khuỷu tay, một bên là gối tựa, chạy không được mà không chạy cũng không được.

Nghe thế, Trầm Khinh Trạch ho nhẹ một tiếng:

"Tôi nhờ phạm di Châu chuyển lời cho cậu rồi."

"Ồ? Tôi còn cho là anh sợ gặp mặt tôi cơ."

Nhan Túy híp mắt, đột nhiên nắm lấy ngón tay "bị thương" của đối phương, quan sát tỉ mỉ, tấm tắc cười.

"Chủ tế đại nhân đúng là xấu xa. Vậy mà lại nghĩ ra được cách này để chỉnh đốn lại Bác Á."

Trầm Khinh Trạch rút ngón tay về, bình tĩnh nói:

"Cũng vậy thôi. Tử tước Bác Á nói tôi bị người ta đem ra làm con tốt thí, tôi thấy hắn nói cũng có lý, tôi ra mặt làm người xấu, chọt mấy con sâu lòng tham không đáy đó, cậu thì ra mặt làm người tốt, trấn an lòng người."

Y chậm rãi vuốt thẳng bộ lông vàng bị xù lên trên đầu của Áp Áp, buồn bã nói:

"Cậu xem đi, tôi nào để lại cục diện hỗn loạn cho cậu, rõ ràng là để cho cậu cơ hội để lấy lòng người ta mà. Thành chủ đại nhân nên cám ơn tôi chứ."

Nhan Túy cười cười, chậm rãi thẳng người dậy:

"Anh cũng đã nói là một đám sâu mọt rồi, còn có thể mua chuộc được sao? Huống hồ anh ra mặt, tôi phái người, chúng ta cũng là hỗ trợ lẫn nhau mà."

Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nhìn cậu, chẳng nói gì.

Lúc này, đêm tối đã có hơi lạnh.

Nhan Túy không biết moi ra từ đâu một cái hộp giữ ấm tay bằng đồng tinh xảo, không thèm giải thích mà nhét vào bàn tay lạnh ngắt của Trầm Khinh Trạch, xong lại cởi bỏ bộ giáp vướng víu trên người xuống, chỉ mặc một bộ trường bào bó sát mỏng manh chui thẳng vào bên cạnh người của đối phương, ngồi chung một tấm đệm dựa.

Áp Áp thừa cơ chui vào lòng Nhan Túy, mãn nguyện hít một hơi thật sâu mùi của mama số hai.

Trầm Khinh Trạch nhíu nhíu mày:

"Thành chủ đại nhân không có chỗ nằm sao?"

Nhan Túy thoải mái duỗi cái eo lười, suýt thì đánh trúng mặt của Trầm Khinh Trạch:

"Cả đội xe ngựa chỉ có chiếc xe này là có thể ngủ, lẽ nào chủ tế đại nhân nhẫn tâm để bổn thành chủ ngủ bên ngoài đồng không mông quạnh?"

Trầm Khinh Trạch cầm cái lò suởi tay, yên lặng trong chốc lát, hỏi:

"Tối nay cậu muốn ngủ ở đây?"

"Không thì sao?"

Nhan Túy chải lại bộ lông mềm mại của Áp Áp, hai mắt díu lại.

Trầm Khinh Trạch nhìn chằm chằm cậu nửa ngày:

"Cuối cùng thì cậu muốn làm gì?"

Nhan Túy hết cách, mở mắt ra, yếu ớt thở dài:

"Ôi, sao anh chẳng có xíu tình cảm nào cả. Sao anh không quan tâm xem tôi có lạnh hay không,  có đói hay không, đi đường xa đến đây có mệt hay không?"

Trầm Khinh Trạch niết niết mi tâm, thuận theo lời của Nhan Túy:

"Thế thành chủ đại nhân có mệt không?"

Nhan Túy được nước làm tới lại dán lên gần Trầm Khinh Trạch một xíu, chớp chớp mắt:

“Nếu có người thay bổn thành chủ xoa bóp vai, eo gì đó thì có lẽ không mệt."

Trầm Khinh Trạch:

"Haha."

A Bạch đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên giá xe đột nhiên dựng thẳng tai, dường như nghe thấy từ trong xe truyền ra một tiếng kêu "ui da", rất nhanh đã không còn tiếng động gì nữa.

Nó quay lại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn lên cửa xe một lát rồi lại ngủ mất.

Nhan Túy nằm trên tấm đệm, nghiêng qua một bên, một tay xoa xoa eo, ánh mắt oán trách, yếu ớt nhìn Trầm Khinh Trạch, miệng thì oai oái nói không ngừng:

"Anh lấy đâu ra cái sức lực lớn như thế này vậy? Quả nhiên là xấu xa..."

Trầm Khinh Trạch chậm rãi rót cho mình chén trà, cũng chẳng phản ứng lại cậu:

"Trà ngon."

Xoa cái eo bị ấn đau một lúc, Nhan Túy ngửi thấy hương trà, không vui mà mở miệng:

"Thật ra, tôi đã sắp xếp người trà trộn vào trong mỏ quặng, sớm đã phát hiện ra số sổ sách mà bọn họ đưa lên có vấn đề, tôi nghi ngờ cháu của thúc tôi, Bá Cách âm thầm buôn lậu khoáng sản cho thành Minh Châu, mấy năm nay không biết đã ngầm ăn được bao nhiêu rồi. Anh cũng biết, thúc tôi trong thành rất có tiếng tăm, bà nội tôi vẫn còn, không có bằng chứng, tôi cũng ngại xuống tay."

Trầm Khinh Trạch: "Loại chuyện này phái người từ từ điều tra là được, hà tất phải phiền cậu đích thân chạy một chuyến sang thành Minh Châu?"

Nhan Túy nói:

"Sau khi chủ tế tiền nhiệm chết, Nhan Ân vương bị tôi nắm được điểm yếu, càng ngày càng cẩn thận dè dặt, nếu tôi cứ tiếp tục ngồi hoài ở trong thành Uyên Lưu thì hắn cũng không dám nhúc nhích. Tôi hiểu rõ mấy việc này, bọn họ trong tối, thế thì chẳng bằng chúng ta chủ động cho họ một cơ hội. Số định mức của quặng mỏ đó tôi đưa cho anh một nửa nên bọn họ lỗ một vố lớn. Một khi chúng ta tìm được ngọn nguồn bên thành Minh Châu, tóm được tuyến buôn lậu rồi phá hỏng nó. Sau đó anh bên này mở nên một tuyến buôn bán mới sẽ khiến cho bọn họ bị đứt đường tài lộ, chắc chắn sẽ ngồi không yên."

Trầm Khinh Trạch hiểu ý, nói tiếp:

" Nhan Ân vương đương nhiên sẽ thừa cơ hội lúc cậu không có trong thành mà rục rịch ra tay. Đến lúc đó, cậu lại nhân cơ hội để gây khó dễ? Tận diệt hắn? Tính toán ghê thật đấy..."

Nhan Túy cười không nói.

Trầm Khinh Trạch chậm rãi nói:

"Nhưng chuyến này tôi chỉ đi để buôn bán thôi mà. Việc này có liên quan gì đến tôi?"

Nhan Túy nói:

"Có thể mua được số hàng này của anh thì ắt phải là thương nhân lớn. Thành Minh Châu có bao nhiêu cửa hàng bán binh khí lớn anh có biết không?"

Trầm Khinh Trạch thành thật lắc đầu:

"Không biết."

"Tôi biết. Đến thành Minh Châu rồi tôi sẽ tìm người thay anh giới thiệu."

Trầm Khinh Trạch "à" một tiếng dài:

"Cuối cùng thì thành chủ đại nhân cũng có được chút công dụng."

"Dù sao thì thành Minh Châu cũng là thành phố phồn hoa nhất đất bắc. Lương thực mà chúng ta thiếu đều được chuyển về từ thành Minh Châu, khoáng sản được bán đi thì phần lớn cũng sẽ bán cho thành Minh Châu cả. Theo như tôi biết thì tầng lớp trên cao của thành Minh Châu đã sớm thèm thuồng số khoáng sản phụ cận của chúng ta từ lâu rồi. Bổn thành chủ sao lại không quan tâm đến người hàng xóm vừa mạnh mà vừa nguy hiểm này được?"

Trầm Khinh Trạch nhíu mày:

"Ý cậu là thành Minh Châu là mối nguy tiềm ẩn của thành Uyên Lưu chúng ta?"

Cái nơi xuất phát gì đây? Đúng là gặp quỷ mà!

Khắp nơi đều là địch!

Hệ thống keo kiệt khốn kiếp, không cho được nhiều phần thưởng thì sao có thể phát triển dưới mắt kẻ địch được!

Trầm Khinh Trạch từ trong câu nói này ngửi ra được một điểm khác thường:

"Vậy tôi bán số bảo đao bảo kiếm này rồi thì có tính là huề vốn không?"

Nhan Túy bình tĩnh nói:

"Thế nên tôi mới muốn giới thiệu cho anh chỗ bán binh khí phù hợp. Nếu nói về xung đột quyền lợi với nhau thì trong nội bộ thành Minh Châu cũng chẳng bền chắc cho lắm. Thành Minh Châu là thành phố lớn, của cải tích cóp từ mấy đời liên tiếp, bỏ xa ngôi thành nhỏ như thành Uyên Lưu của chúng ta. Hàng hóa mà xưởng rèn của anh làm ra nếu bán được tốt thì không những có thể nhận được một khoản tiền lương thực lớn, giúp chúng ta sống qua được mùa đông mà còn có cơ hội tìm được đồng minh trong nội bộ thành Minh Châu nữa."

Nhan Túy hơi ngừng lại, ánh mắt xa xăm, đột nhiên gọi tên của đối phương:

" Trầm Khinh Trạch, anh có rất nhiều bí mật."

Trầm Khinh Trạch giật mày, không thể nói gì.

Nhan Túy chầm chậm nói:

"Từ lúc anh xuất hiện, những ý nghĩ kỳ lạ cổ quái đó, việc anh làm, những thay đổi lớn trong thành Uyên Lưu của chúng tôi, tuy rằng bây giờ vẫn còn chưa tỏ nhưng tôi có thể cảm nhận được, thành Uyên Lưu sau này nhất định sẽ vượt xa sự tưởng tượng của tôi..."

Trầm Khinh Trạch: "cậu cuối cùng muốn nói cái gì?"

Nhan Túy nhìn thẳng vào mắt y:

"Nếu anh thật sự là hậu duệ của vị đế sư Đại Hạ trong truyền thuyết đó thì tôi nghĩ, anh nhất định sẽ không bằng lòng ở lại trong một tòa thành nhỏ sát biên giới vừa nguy hiểm lại nghèo khó này đúng không? Người giống như anh đây cho dù là thành Minh Châu thì cũng sẽ được tôn thành thượng khách ấy chứ."

Trầm Khinh Trạch bật cười:

"Lẽ nào thành chủ đại nhân sợ tôi ham phú phụ bần, vừa thấy được sự phồn hoa của thành Minh Châu đã một đi không trở lại nên mới lẽo đẽo chạy theo?"

Nhan Túy cúi đầu chơi đùa với cái cánh nhỏ của Áp Áp, thế nhưng lại không nói gì.

Lát sau mới nhè nhẹ hỏi:

"Anh sẽ...rời đi sao?"

"Hệ thống: Người chơi kích hoạt được điều kiện tiên quyết là ràng buộc được thành chủ!"

Trầm Khinh Trạch sửng sốt.

"Hệ thống: Chúc mừng người chơi đạt được sự đồng thuận của chủ thành, thõa mãn điều kiện tiên quyết là ràng buộc được thành chủ. Người chơi có thể quyết định có ràng buộc hay không, sau khi ràng buộc, người chơi sẽ hình thành mối quan hệ có phước cùng hưởng có nạn cùng chia với chủ thành, người chơi thăng cấp cũng có thể giúp chủ thành thăng cấp, ký hiệu phủ thành chủ của chủ thành một khi bị kẻ địch đánh hạ thì người chơi sẽ nhận hình phạt thân bại danh liệt!"

Trầm Khinh Trạch vừa mừng vừa lo, cách chơi phỏng theo chủ thành là tư tưởng đầu tiên trong quá trình nghiên cứu phát triển của "Thư Quan Thế Kỷ", vẫn còn nằm trong hồ sơ kế hoạch.

Độ tự do của game "Thư Quang Thế Kỷ" rất cao, người chơi vừa có thể phát triển nghề nghiệp và kỹ năng của bản thân, trở thành kẻ mạnh có danh tiếng trên cả đại lục và cũng có thể chọn lựa thành trì, xưng bá một phương.

Y nhanh chóng mở giao diện chính ra, kiểm tra phần giải thích quan hệ chủ thành:

"Sau khi người chơi ràng buộc với thành chủ thì có thể tự do lựa chọn một tọa độ bất kỳ, sử dụng kỹ năng hồi thành cấp tốc, ngưng đọng thời gian 30 ngày."

"Người chơi có thể kiểm tra toàn bộ nguồn tài nguyên xung quanh thành chủ, bao gồm cả tài nguyên bị che giấu."

"Người chơi có thể sử dụng tiền vàng để nâng cấp thành trì bảo hộ của thành chủ, mở rộng cơ sở hạ tầng thành phố, xây các loại cơ sở hạ tầng mới như trường học, bệnh viện, nhà kho, bến tàu, nhà giam, hệ thống thủy lợi..., bản vẽ liên quan sẽ tùy theo cấp độ của thành chủ mà lần lượt mở khóa."

"Người chơi có thể thông qua thành chủ để đối ngoại buôn bán, các khoản thu nhập riêng đạt được có thể được cho vào kho riêng."

Thu nhập riêng!

Trầm Khinh Trạch ngay tức khắc chấn động tinh thần.

Phía dưới vẫn còn rất nhiều câu giải thích, hiện tại không phải lúc để xem cho kỹ lưỡng, Trầm Khinh Trạch chỉ lướt sơ qua một lượt.

Nhớ đến đủ loại ưu điểm của hệ thống thành chủ, Trầm Khinh Trạch trong lòng hăng hái, hận không thể ngay lập tức đầu tư vào đại nghiệp kiến thành của mình!

"Hệ thống: Bạn có muốn ràng buộc thành Uyên Lưu trở thành thành chủ của mình? Sau khi ràng buộc thành chủ thì sẽ không thể hủy bỏ, mỗi lần người chơi chiếm được một thành lũy mới mới có thể ràng buộc lại từ đầu."

Trầm Khinh Trạch không chút do dự mà chọn có.

"Chúc mừng người chơi lần đầu tiên ràng buộc được thành chủ, có được bước đầu tiên trên con đường xưng bá một phương! Bạn sẽ nhận được một cơ hội vào phòng bí mật để rút thăm trúng thưởng cùng một phần thưởng là kỹ năng ngẫu nhiên."

"Phần thưởng kỹ năng ngẫu nhiên: Tra xét. Có thể tra xét một số các thuộc tính và kỹ năng có tính ưu thế của mục tiêu. Người chơi có cấp độ càng cao thì việc tra xét càng dễ dàng thành công, tin tức thu được càng nhiều."

Trầm Khinh Trạch gần như cười thành tiếng, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Đây chẳng phải là kỹ năng thực dụng nhất khi y cần thu thập nhân tài sao?

Y không nhịn được mà liếc mắt về phía Nhan Túy. Có một thắc mắc được chôn trong lòng y từ rất lâu rồi------giá trị mị lực của thằng nhóc này rốt cuộc cao bao nhiêu?

Từ sau khi Nhan Túy hỏi câu hỏi kia nhưng lại mãi không đợi được câu trả lời của Trầm Khinh Trạch.

Quả nhiên, cậu ngay từ đầu đã không nên có những kỳ vọng vô lý.

Trầm mặc kéo dài là một loại dày vò. Nhan Túy rũ mắt, tâm cũng dần trầm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play