Trầm Khinh Trạch tỉ mỉ tính toán qua cái túi tiền nhỏ trước mắt của mình.
Số tiền đầu tiên là của Nhan Túy trả cho, thêm năm nghìn đồng bạc được thưởng từ nhiệm vụ cốt truyện chính, sau khi dùng để mua đất, hạt giống, trâu cày và nâng cấp đất trồng thì vẫn còn dư lại được mấy chục đồng vàng.
Một đồng vàng đổi được một trăm đồng bạc, đủ để chi trả cho việc xây guồng nước, cối đá, máy quạt và xây nhà vệ sinh cùng với tiền công một khoản thời gian cho thợ thủ công. Nông phu thì không cần phải trả công bằng tiền mặt, chỉ cần cung cấp cho họ một ngày hai bữa cơm ăn mà thôi.
Vật liệu dùng để xây dựng đa số là từ gỗ, cứ trực tiếp phái người đi đến khu rừng bên bờ sông đối diện chặt cây là được. Nhan Túy đã đồng ý phân cho y một phần quặng sắt và than đá, tạm thời không cần Trầm Khinh Trạch phải xuất tiền túi để trả cho chuyến đi này.
Bản vẽ kỹ thuật có giá trị nhất là cái mà hệ thống cho không kia. Cứ như thế, tỉ lệ mà nguồn nguyên vật liệu chiếm trong phần phí tổn cực kỳ thấp, còn phí tổn cho nhân công mới lớn.
Hệ thống cửa hàng cấp hai ngoài việc mở shop ra thì còn mở khóa hạt giống cây trồng mới, hạt giống lúa mì chịu lạnh chịu hạn, bắp ngô mùa đông, ngoài ra còn có phân bón phổ thông.
Phân bón do cửa hàng mà hệ thống sản xuất có lẽ không thể nâng cao sản lượng của từng thửa ruộng một cách đồng đều được. Còn phân bón cao cấp mà chưa được mở khóa thì thậm chí còn có hiệu quả là thời gian gieo trồng ngắn hạn, nhưng chỉ có một chữ thôi, mắc!
Phân bón thông thường mà cần để cung cấp đủ cho một mẫu đất thì chỉ cần một đồng, một trăm mẫu đất thì cần tiêu hết một đồng bạc, để mua được phân bón cao cấp thì cần phải không ngừng tiêu gấp đôi, tiền trong tay mà Trầm Khinh Trạch có thể chi trả ít đến đáng thương, mỗi một đồng tiền đều hận không thể chẻ ra làm hai để tiêu, buộc phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Tuy là thế nhưng Trầm Khinh Trạch cũng phải bỏ một ít tiền túi ra để mua một ít phân bón loại phổ thông, ít nhất thì cũng phải đảm bảo trước mùa thu hoạch đầu tiên của đầu đông cũng phải trồng được một vụ khoai tây, đối với sự thiếu thốn lương thực của toàn thành có lẽ giống như là hạt muối bỏ biển, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể bảo đảm đội sản xuất và xây dựng sẽ không phải để bụng đói mà làm việc.
Còn về số đất ruộng còn lại thì Trầm Khinh Trạch quyết định tạm thời dùng nó để xây dựng nhà vệ sinh công cộng, dùng phương pháp nguyên thủy để ủ phân tự nhiên, không những có thể thu được phân bón free mà còn có thể giảm bớt bệnh truyền nhiễm nữa, có thể cải thiện và gây dựng hoàn cảnh sinh sống cho người dân phụ cận xung quanh.
Chuyện quan trọng nhất là con kênh dùng để dẫn nước canh tác kia tuyệt đối không thể để bị ô nhiễm trở lại nữa!
※ ※ ※
Có được bức tranh cái bánh lớn và củ cà rốt do chủ tế đại nhân vẽ treo trước mặt, Trầm Khinh Trạch chọn ra hai người có kinh nghiệm phong phú và tính cách lão luyện từ trong số những nông phu và thợ thủ công, để họ tạm thời làm quản sự. Đội sản xuất và xây dựng mới thành lập rất nhanh đã vào trạng thái lao động khí thế ngất trời.
Xây nhà vệ sinh thì rất đơn giản, chẳng cần đến bản vẽ thiết kế, Trầm Khinh Trạch cũng vừa đại khái miêu tả sơ qua kết cấu và công dụng của nó thôi thì nhóm thợ thủ công đã lập tức hiểu được rồi.
Từ lúc nghe nói chủ tế đại nhân muốn xây dựng nơi chuyên dùng để cho mọi người giải quyết vấn đề bài tiết, hơn nữa còn quy định rằng ngoài việc trong nhà mình ra thì bắt buộc phải đến nơi này để giải quyết, thậm chí còn muốn đặc biệt cho người đến để thu gom mớ phân và nước tiểu dơ dáy bẩn thiểu của cả người và ngựa này lại để ủ...ủ phân?
Mấy thứ đồ mùi thối xông lên đến tận trời này sao có thể tưới lên hoa màu mà mọi người đã cực khổ canh tác này được chứ?
Sau này còn phải ăn vào nữa...
Sắc mặt của mọi người đều có hơi kỳ dị, đều là sau khi nghe xong thì đều tựa như vừa ngửi thấy được mùi thối xông lên trước mặt rồi, muốn nôn luôn tại chỗ.
Mặc dù Trầm Khinh Trạch đã nhấn mạnh thêm một lần nữa rằng bón phân có thể cung cấp dinh dưỡng cho hoa màu, giúp cho đất ruộng gia tăng sản lượng thì mọi người vẫn bán tín bán nghi.
Thực sự khó mà tưởng tượng được, người cao quý nhã nhặn như chủ tế đại nhân đây lại có thể mặt không đổi sắc mà nói ra được mấy từ ngữ như phân với nước tiểu, còn Kim Đại luôn đi sau y thì ngược lại, lại cảm thấy khá là có lý, còn Phạm Di Châu thì trừ sự kinh ngạc ra thì chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Cư dân phụ cận nghe chuyện rồi thì cũng rất không hiểu, chủ tế quản trời quản đất, lẽ nào còn có thể quản lý được luôn cả chuyện ăn uống đi vệ sinh của mọi người?
Đối với việc này thì Trầm Khinh Trạch cũng chẳng có giải thích gì nhiều, chỉ là cưỡng chế hạ lệnh.
Nếu như lại cứ đại tiểu tiện gần xung quanh vùng kênh dẫn nước thì phải phạt tiền, mọi người mặc dù trong lòng tức tối nhưng cũng không dám không tuân theo mệnh lệnh của y.
Trầm Khinh Trạch quan sát thần sắc oán thán rõ ràng của mọi người, trong lòng lắc lắc đầu.
Đừng nói đến mấy người nông phu thô lỗ sinh ra và lớn lên tại nơi vùng thôn quê này, ngay cả tại thế kỷ 21 nơi khoa học kỹ thuật phát triển thì khi chính phủ muốn thúc đẩy việc phân loại rác thôi cũng là việc rất khó khăn rồi.
Muốn làm ra được một số phát minh thì chưa tính đến việc gặp phải khó khăn, mà còn phải ràng buộc hành vi của mọi người, uốn nắn lại những quan niệm cố hữu của mọi người, thay đổi cái tinh thần đã chết lặng và hèn mọn của những con người này, từ gốc rễ, thì mới đích thực là khó như lên trời.
※ ※ ※
Việc dựng lên guồng nước thì tương đối phức tạp.
Phải mất hết cả ba ngày làm việc thì cái guồng nước mẫu đầu tiên mới được hoàn thành, mọi người dùng mấy chục sợi dây thừngvà cây gỗ to thì mới đủ cho cái guồng nước ba tầng này, bờ kênh rạch sau khi được chuyển nước vào để khai thông sạch sẽ đã khởi sắc dần từng chút một.
Hình dáng của guồng nước rất giống với cái bánh xe cực lớn, chính giữa là một trục gỗ cứng, chống đỡ lấy hai mươi căm xe tỏa ra xung quanh, đường kính dài đến mười thước.
Các đầu bên ngoài của nan hoa được trang bị cào và gầu, lúc dòng nước theo đó mà chảy vào rạch thì sẽ chậm rãi kéo guồng nước chuyển động, nước chảy được dẫn lên, chảy vào máng dẫn nước qua gầu nghiêng, cuối cùng chảy vào khu đất trồng trọt, một guồng nước như vậy vừa đủ để tưới cho cả trăm mẫu đất màu mỡ này.
Mấy người thợ thủ công đang làm việc đinh đinh đang đang bên cạnh bờ kênh, những người nông phu thì giúp vận chuyển nguyên liệu gỗ liên tục, cho đến khi hoàn thành cọc gỗ cố định cuối cùng, guồng nước chính thức được đưa vào sử dụng.
Trầm Khinh Trạch đưa Kim Đại và Phạm Di Châu đứng tại một nơi cao cao gần đó để nghiệm thu. Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh xe bằng gỗ vừa cao vừa lớn kia, dưới sự lưu chuyển của dòng nước đang chuyển động từng chút từng chút một, "chạy rồi, chạy rồi" âm thanh hô to gọi nhỏ bắt đầu vang lên không ngừng.
Mọi người ngừng thở, chờ đợi guồng nước chuyển nước lên đến chổ cao, thông qua máng treo mà chảy vào ruộng một cách thuận lợi, không hẹn mà lên, tiếng hoan hô cùng lúc bùng nổ!
Trong mắt của Trầm Khinh Trạch, guồng nước cũng chỉ là một công cụ lâu đời và thường thấy, nhưng còn đối với mấy người nông phu và thợ thủ công nghèo không thể nhận được mặt chữ này mà nói thì lại rất thần kỳ, cũng là nhiệm vụ đầu tiên của chủ tế đại nhân mà mọi người trong đội sản xuất và xây dựng mới thành lập này đồng tâm hiệp lực hoàn thành được.
Tiếng hoan hô theo gió, truyền đi xa, sự kích động trong lòng của mọi người là có thể hiểu được, ngay cả Phạm Di Châu luôn trầm mặc không nói gì cũng mang một vẻ mặt có phần nào đó thả lỏng.
"Chủ tế đại nhân, thiết kế guồng nước là ngài đem từ quốc gia của ngài đến ư?"
Trầm Khinh Trạch nghĩ ngợi, nhè nhàng gật đầu.
Thôi cũng chẳng sao, cả cái game này đều là "quốc nội" cơ mà, y thờ ơ nghĩ.
Đương nhiên, Phạm Di Châu cũng có ý nghĩ của riêng mình, giọng nói nhẹ nhàng của hắn càng kính cẩn hơn:
"Thật không hổ là hậu duệ của quốc sư đế quốc Đại Hạ, trí tuệ tổ tiên của ngài khiến thuộc hạ cảm thấy thật hổ thẹn."
Trầm Khinh Trạch: "..." hiểu lầm to rồi!
Y ho nhẹ một tiếng, chậm rì rì nói:
"Đây là trí tuệ của nhân dân lao động vĩ đại."
Nói rồi cũng không giải thích gì nhiều hơn nữa.
Trầm Khinh Trạch động viên mọi người một phen xong thì đặc biệt phân phó cơm trưa hôm nay cho mọi người thêm một quả trứng gà.
Trứng gà là vật quý, gà mà tư gia của nông phu nuôi thì đều không nỡ ăn, luôn đem ra chợ để bán, Kim Đại nghe thấy thế, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Đến chiều, ánh nắng màu vàng ấm áp chiếm lấy nửa bầu trời, nhiệt độ ấm áp chiếu xuống khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Vốn là thời gian trà chiều của quý tộc và cũng là thời gian mà các tá điền và thợ làm công lén lút trộm ngủ gật, thế nhưng Phạm Di Châu lại kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, cho dù Trầm Khinh Trạch vốn không để lại bất cứ ai để giám công thì mọi người vẫn không có người nào lười nhác cả!
Mọi người tràn đầy sự nhiệt tình, chan chứa tinh thần hăng hái, những người nông dân đã chia nhau cuốc sắt, cày và bừa, đang cuốc đất trên ruộng, còn những người thợ thủ công trong đội xây dựng thì cầm lấy bảng vẽ mới, dưới sự hướng dẫn của chủ tế đại nhân nhanh chóng bắt đầu công việc chế tạo cối xay đá.
Có lẽ.... Chỉ là trong khoản thời gian đầu này muốn biểu hiện một phen trước mặt của chủ tế đại nhân thôi.
Phạm Di Châu trong lúc quan sát tất cả những việc trên đã nghĩ như vậy.
※ ※ ※
Từ khi đội sản xuất và xây dựng được thành lập đến nay, tin tức về thuế đất thu mười nộp bốn và chế độ trả thù lao dựa trên chức vụ của thợ thủ công này thông qua mọi người đã được truyền ra ngoài, tựa như mọc cánh càn quét qua toàn thành.
Làm việc là có thể nhận được thù lao hậu hĩnh!
Trầm Khinh Trạch đối với việc này cũng chẳng có ra tuyên bố đặc biệt gì, thế nhưng mọi người lại tự giác nhào đến với đội sản xuất và xây dựng.
Liên tục mấy ngày liền, gần như ngày nào cũng có mười mấy hai mươi người vừa sáng sớm đã chạy đến văn phòng của phủ thành chủ để hỏi thăm xem tin tức chủ tế đại nhân có đang tuyển người không, nông dân và thợ thủ công đến để hỏi càng ngày càng nhiều, suýt còn khiến cho ngạch cửa trước văn phòng bị giẫm nát.
Mức độ oán thán đến từ lượng công việc gia tăng mà Phạm Di Châu nhận về tay đã gấp mấy lần ngày trước, không khỏi lắc đầu bật cười, không biết chủ tế đại nhân còn có thể cứ tiếp tục lấy việc dung túng như thế này để lôi kéo những người dân nghèo đó đến khi nào nữa?
Do người đến để xin gia nhập càng ngày càng nhiều, mà tiền của Trầm Khinh Trạch thì lại cực kì có hạn, không thể không nâng bậc cửa lên, ưu tiên thu nhận nông dân lão luyện và thợ thủ công có kinh nghiệm.
Nhóm người trong đội ngũ ban đầu kia sợ rằng mình sẽ bị nhóm người cạnh tranh vào sau này bài trừ ra nên lại càng hăng hái làm việc hơn.
Lại thêm vài ngày trôi qua, quy mô của đội sản xuất và xây dựng lại được mở rộng hơn nữa, số lượng nông dân và thợ thủ công đã đạt đến một trăm người.
Một trăm mẫu ruộng chỉ dùng để trồng trọt kia cũng không cần quá nhiều nông dân, thế là Trầm Khinh Trạch lại mua thêm một ít gia cầm phổ thông như gà, vịt, thậm chí là trùn...v.v từ cửa hàng trong hệ thống, giao cho bọn họ chăn nuôi. Nhóm thợ thủ công cũng không thể để bọn họ nhàn rỗi ra đấy được.
Trầm Khinh Trạch đếm số tiền đang vơi đi như nước chảy của mình, một cảm giác bức bách nặng nề đè lên tim y.
Trước mắt thì phần lớn đều là đầu tư vào nông nghiệp, và ít nhất là cần đến mấy tháng mới có thể thấy được kết quả.
Dù sao đi nữa thì vẫn cần phải có một hạng mục mà trong thời gian ngắn là có thể thu lại được tiền vốn và đồng thời có lãi thì mới có thể chống đỡ được cho mùa nông vụ này, tiền để trả cho công nhân và số đầu tư lớn không ngừng.
Kiếm tiền! Kiếm tiền! Có tiền vốn rồi thì mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn!
Liên tục mấy ngày liền, Trầm Khinh Trạch nằm trên chiếc giường gỗ lớn trong phủ thành chủ, đến đi ngủ nằm mơ cũng nghĩ đến vàng, đầy đầu đều là vàng.
Đến cả Áp Áp chán đến chết, cả ngày chạy theo mông của Nhan Túy cũng không thèm chú ý đến.
※ ※ ※
Hôm sau, Trầm Khinh Trạch tìm thấy được Nhan Túy và Phạm Di Châu đang trong phòng nghị sự, đặt mở một tấm bản đồ trên bàn sách lớn.
Tấm bản đồ là một tấm giấy được chế tác hoàn toàn bằng da dê, các loại địa hình, địa danh và nguồn tài nguyên của vùng lân cận thành Uyên Lưu đều được vẽ ra tương đối tỉ mỉ, ngay cả thang đo cũng được đánh dấu, nó còn đẹp hơn cả bản vẽ được treo trên đại sảnh của phủ thành chủ nhiều.
Gương mặt Phạm Di Châu âm u, lộ ra biểu tình kinh ngạc khó thấy được:
"Tấm bản đồ này ngài lấy từ đâu ra?"
Vật phẩm của hệ thống tất là vật có thuộc tính tốt, chính là rất mắc, phải lách luật mới có thể mua được.
Nội tâm Trầm Khinh Trạch đau đớn mà an ủi chính mình, đã tốn hết mười đồng bạc mới mua được cái bản đồ nhỏ, trên mặt thì vẫn bình tĩnh nói:
"Tôi nhờ người vẽ, chuyện này mọi người đừng quan tâm."
Phạm Di Châu muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng:
"Có thể..."
Trầm Khinh Trạch biết hắn muốn nói gì, phất tay:
"Cái này không thể cho ngài được, nhưng ngài có thể tìm người phỏng theo mà vẽ lại."
Phạm Di Châu vừa muốn nở nụ cười, ca ngợi chủ tế đại nhân không gì là không thể làm được thì lại nghe Trầm Khinh Trạch lạnh lùng vô tình bổ sung thêm:
"Mười lăm đồng bạc một lần mô phỏng."
Phạm Di Châu: "..."
Lời ca ngợi chớp mắt bị vướng lại trong cuống họng, khóe miệng run rẩy ------- ngài đầy não chỉ toàn là tiền thôi!
Nhan Túy dường như chẳng có chút nào bất ngờ với cái sự keo kiệt này của Trầm Khinh Trạch cả, chỉ ngồi trên ghế, duỗi cái eo lười nhác, ánh mắt quan sát tỉ mỉ tấm bản đồ, khoát khoát tay với Phạm Di Châu, nhẹ nhàng nói:
"Cứ đưa cho y đi. Tấm bản đồ này rất hữu dụng, nếu như không có chỗ nào sai sót thì quả thực rất đáng giá."
Có tiền rồi. Trầm Khinh Trạch ngoài mặt thì thận trọng, trong lòng thì lại vui ken két.
Phạm Di Châu gật đầu đáp ứng, nhìn hai người một cái, yên lặng rời khỏi phòng.
Nhan Túy từ phía sau bàn đi vòng ra, nhẹ nhàng tựa vào cạnh bàn, Trầm Khinh Trạch lúc này mới phát hiện, chiến thú nhà mình đang nằm trong lòng bàn tay của cậu ta, được Nhan Túy gãi gãi lông mao sau gáy, thoải mái mà ngủ khò khò.
Trầm Khinh Trạch cong cong khóe miệng:
"Xem ra thành chủ đại nhân thật sự rất thích động vật nhỏ."
Đặc biệt là mấy con vật nhìn qua giống con vịt.
Thế nhưng Nhan Túy lại lắc lắc đầu, phủ nhận:
"Tôi không thích động vật nhỏ. Tôi chỉ thấy nó rất đáng thương, cha không quản mẹ không thương, vừa chui ra khỏi vỏ đã trở thành cô nhi, còn có một chủ nhân không có lương tâm cả ngày không thấy bóng dáng, ngay cả cơm cũng không thèm cho ăn."
Trầm Khinh Trạch đột nhiên cảm thấy đầu gối ẩn ẩn đau: "..."
Cũng tại y mấy ngày nay bận đến mụ cả đầu, gần như quên mất luôn cả Áp Áp.
"Nó còn mang đến cho tôi cái này nữa."
Nhan Túy lấy ra từ trong hộc bàn một con vịt gỗ nhỏ, lắc lắc trước mắt Trầm Khinh Trạch, đôi môi mỏng cười cười tinh nghịch, còn có một phần ý tứ khác.
"Nếu thành chủ đại nhân đã thích món đồ chơi này đến vậy thì chỉ cần hỏi ta là được rồi."
Nói rồi, Nhan Túy bỏ con vịt nhỏ vào tay Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch một tay chống eo, đầu ngón tay chậm rãi miết lấy cổ tay áo rộng thêu màu vàng, một bộ dáng kiêu ngạo, mặt không biểu tình, quả quyết phủ nhận:
"Thành chủ đại nhân đang nói gì vậy? Đồ chơi mà áp áp nhặt được thì có liên quan gì đến tôi?"
Y rũ mắt nhìn con vịt đó, vươn hai ngón tay ra nắm lấy cái đầu vịt, đẩy về phía Nhan Túy mà từ chối:
"quân tử không cướp đoạt đồ tốt của người khác, nếu Áp Áp đã nhặt về để trả lại cậu rồi thì vẫn là nên giữ lại để thành chủ đại nhân cậu tự chơi đi."
"Áp Áp?"
Nhan Túy nghiêng đầu, suýt thì bật cười thành tiếng,
"Mày xem, đến cả cái tên để đặt cho vật nuôi nhà mình mà cũng nhẫn tâm vậy được."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Đây chỉ là trùng hợp! Trùng hợp thôi!
Hai người anh đùn tôi đẩy, Trầm Khinh Trạch nhất thời sơ ý dùng lực quá mạnh, rắc một tiếng vang lên, không cẩn thận vặn gãy đầu con vịt nhỏ!
Hai người, một người thì nắm được thân của con vịt, một người thì nắm được đầu của nó, bầu không khí khó xử, nhìn nhau không nói gì.
Trầm lặng hồi lâu, Nhan Túy hé hé miệng, yếu ớt nhìn sang y, lại là ánh mắt oán trách dường như đã thấy qua đó:
“Anh đền vịt cho tôi..."
Biểu tình của Trầm Khinh Trạch vỡ ra: "..."
Chết tiệt! Lần này sai thật rồi!
"Không nói chuyện này nữa, anh đem tấm bản đồ này đến để tìm tôi chắc không chỉ vì mười lăm đồng bạc đó thôi đúng không?"
Bị chuyện lúc nãy ngắt ngang, suýt thì quên mất chính sự.
Trầm Khinh Trạch gắng gượng cất con vịt nhỏ vào tay áo, duỗi tay chỉ lên một vùng trên tấm bản đồ, đó là một khoảng ven bờ phía hạ lưu sông Xích Uyên, chảy qua phía đông thành, vừa vặn là một vùng đất hoang cách không xa khu mỏ lắm.
Ngón tay Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng chỉ lên tấm bản đồ, tạo nên âm thanh lanh lảnh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Tôi muốn dựng một xưởng luyện sắt trên miếng đất hoang này, tinh luyện đồ sắt với quy mô lớn, từ nay về sau, thành Uyên Lưu chúng ta chỉ bán thành phẩm bằng sắt, không bán khoáng sản thô nữa."
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng vuốt tấm giấy bản vẽ của máy quạt chạy bằng sức nước đang cất trong tay áo, muốn đem địa bàn của tôi để làm thành nơi chứa nguyên liệu sản xuất, lạm phát với tôi?
Không có cửa đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT