Đêm tối nặng nề tựa như màn sương không tán trùng điệp vây khốn ngôi thành nhỏ này.

Gần đàn tế trên quảng trường, âm thanh ầm ĩ của mọi người dường như đột nhiên bị tắt ngúm.

Người ngựa hai bên đang ra tay xung đột lớn thì không khống chế được mà dừng mọi hành động trong tay, yếu ớt quỳ xuống, mọi âm thanh la hét chìm trong đêm tối, chỉ có âm thanh leng keng lộp độp rõ ràng của đao kiếm rơi xuống đất.

Đàn rắn mới vừa rồi còn đằng đằng sát khí muốn cắn người cũng hướng sang tứ phía mà cắm đầu xuống, lúc nhúc bò rạp bên chân Trầm Khinh Trạch, giống như thấy được xà vương mà trở nên ngoan ngoãn, không dám cử động.

Chủ tế Mạc Vân bất ngờ không kịp phòng bị mà bị phá vỡ kế hoạch, hệt như gà bị siết cổ, vẻ mặt dữ tợn, cho dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thể chống lại được sức mạnh cực đại của lông vũ của Côn Bằng.

Trong một khắc cuối cùng trước khi hắn bất tỉnh, tay cầm pháp trượng vẫn run rẩy chỉ về hướng trung tâm đàn tế, nơi Trầm Khinh Trạch đang đứng, hai mắt hiện rõ vẻ khó tin.

Trong giây lát đó, toàn bộ tầm mắt của Trầm Khinh Trạch đã không còn kẻ địch nào có thể đứng được nữa!

Nhan Túy trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn thấy một màn cực kỳ chấn động trước mắt, im lặng thật lâu.

Lông vũ của Côn Bằng là đạo cụ chỉ dùng được một lần, chỉ có hiệu quả liên tục trong 30 giây ngắn ngủi.

Trầm Khinh Trạch túm lấy Nhan Túy, ba bước rút còn hai chạy đến cái giỏ được buộc bên cạnh con đại bàng to lớn, chặt đứt toàn bộ số dây thừng dùng để cột chúng lại, rồi lại xốc chủ tế Mạc Vân từ dưới đất lên, gói lại rồi ném vào một cái giỏ trong số đó.

Lúc y ép Nhan Túy bước vào giỏ thì thời gian 30 giây vừa vặn kết thúc.

Haingười nắm quyền lực cao nhất là thành chủ thành Uyên Lưu và chủ tế lúc này đều nằm trong tay Trầm Khinh Trạch.

Đám người xung quanh bắt đầu từ từ tỉnh lại từ trong hôn mê, nhất thời đầu óc mờ sương, không biết bây giờ là buổi nào.

Sức mạnh gần hết hiệu lực, lông vũ của Côn Bằng hóa thành vô số lông vũ màu đen mỏng và nhỏ, hệt như cánh bồ công anh, từ từ tan biến trong tro tàn.

"Đấy là gì?"

Nhan Túy không chống cự lại hành vi của Trầm Khinh Trạch, chỉ nhìn chằm chằm vào lông vũ màu đen bay đầy trời, ánh mắt thất thần vạch trần nội tâm sóng to gió lớn, không thể hồi phục lại trạng thái bình tĩnh lúc nãy nữa.

"Lông vũ của Côn Bằng."

Trầm Khinh Trạch vung tay lên, thổi tan lông vũ màu đen.

"Côn Bằng?"

Nhan Túy hơi nheo mắt, quay đầu nhìn y ngờ vực,

"Anh rốt cuộc là ai?"

Thấy đối phương vẫn chưa từng phản kháng, Trầm Khinh Trạch dứt khoát buông dao găm xuống, nhàn nhạt nói:

"Thành chủ đại nhân, chẳng bằng quan tâm đến bản thân một chút đi, còn có chủ tế các hạ đây nữa."

Ánh mắt y dời xuống, đến lúc này mới chú ý đến khuất thế thương bị Nhan Túy giấu sau lưng, mày nhíu chặt, không nói gì mà đoạt lấy nó:

"Đây là thương mà tôi chế tạo cho nhan túy, sao lại ở trong tay ngươi? Giết người rồi còn không tha cho thương, mấy người là cướp à?"

Nhan Túy nhất thời không còn gì để nói.

Giây sau cậu liền không nhịn được mà hỏi:

"Anh hà cớ gì vì chuyện của cậu ta mà phải tức giận đến vậy?"

Trầm Khinh Trạch lạnh lùng ném ra một câu:

"Cậu ta nợ tiền ta, rất nhiều tiền. Còn chưa trả đã chết rồi, ngươi nói ta tức không?"

Nhan Túy: "..."

Đối mặt với nguy hiểm, dã thú so với con người thì phản ứng cũng mạnh hơn, đám độc xà lúc nhúc trên tế đàn dường như trong giây phút đầu tiên tỉnh lại liền bày ra tư thế tấn công.

Trầm Khinh Trạch rút ra một cây đuốc, tùy tay vứt vào giữa đám rắn, thiên tính sợ lửa khiến chúng tạm thời thối lui.

Có điều chẳng bao lâu, con đại bàng vừa hồi phục lại thấy mấy người kỳ lạ bên cạnh thì cực kỳ hoảng sợ, phát hiện bản thân đã được giải thoát khỏi dây thừng thì hoang mang mà đập cánh bay lên, mang theo cái giỏ cùng với ba người bọn họ, lảo đảo bay thẳng lên trời.

Đúng lúc này, trong đầu Trầm Khinh Trạch đột nhiên nảy lên một âm thanh thông báo lanh lảnh:

"Nhiệm vụ cốt truyện chính: hoàn thành nhiệm vụ đập tan âm mưu, tổng độ hoàn thành của nhiệm vụ là 10%."

Trầm Khinh Trạch âm thầm nhíu mày, om sòm cả một trận lớn như vậy mà sao độ hoàn thành chỉ có một xíu như vầy.

Mọi người trên dưới tế đài hồi phục ý thức, không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt đánh nhau, tay chân cũng không nghe lời, lúc tỉnh lại thì ngạc nhiên phát hiện chủ tế và thành chủ đại nhân đều đang ở trên trời rồi!

Mọi người rối loạn, đội vệ binh và đám võ sĩ trơ mắt nhìn cái giỏ đang càng lúc càng lên cao mà không biết phải làm gì, tức khắc người dân vòng ngoài có người tranh thủ náo loạn mà mở cửa rào chắn đang nhốt những người già làm tế phẩm sống, ý đồ giải cứu người thân của mình.

Tiêu Mông do dự trong chốc lát, đoán được mục đích của Trầm Khinh Trạch là giải thoát cho những người già đó nên sẽ không động tay với thành chủ, thế là bắt dầu dựa theo kế hoạch ban đầu mà bắt tay vào chỉnh đốn lại đội vệ binh, dọn dẹp tàn cục phía dưới.

Cần phải diệt trừ đầu tiên chính là đám rắn đáng chết và đám võ sĩ phản loạn này!

Giữa không trung, đám đại bàng đen cột theo cái giỏ bay thành đàn, lắc lư bay về phía núi Dạ Thần.

"Nhìn xem chuyện tốt mà ngươi đã làm kìa!"

Mạc Vân tỉnh lại, tóc tai rối bù mà lùi vào một góc giỏ, hung tợn trừng lấy Trầm Khinh Trạch.

Pháp trượng của hắn chẳng biết rơi ở đằng nào, từ trên giỏ mà nhảy xuống thì chắn chắn sẽ ngã thành đống thịt nhão.

Cơ hàm trên mặt chủ tế Mạc Vân run rẩy, trong lòng hận không thể chém cho Trầm Khinh Trạch ngàn nhát dao, nhưng lại sợ cái sức mạnh thần bí khó lường kia, thậm chí còn không dám đến gần y một chút, chỉ có bám vào vách giỏ mới có thể khiến hắn có chút cảm giác an toàn tự huyễn.

"Ngươi phá hỏng lễ tế, thả cho tế phẩm chạy mất, Dạ Thần nhất định sẽ nổi giận! Không thể thấy được mặt trời, tất cả mọi người đều sẽ lạnh đến chết!"

Mạc Vân cuồng loại mà gào lên với y,

"Ngươi hại chết mọi người trong thành rồi!"

"Dạ Thần?"

Trầm Khinh Trạch giật giật mày,

Mạc Vân cười lạnh:

"Ngươi đang đùa đấy à? Thần linh há để cho phàm phu tục tử như ngươi và ta có thể nhìn thấy ư?"

Trầm Khinh Trạch vuốt ve khuất thế thương trên tay, trầm giọng:

"Vậy ta đưa mấy người đi gặp ngài ấy."

"Ngươi điên rồi sao?"

Mạc Vân dùng ánh mắt đang nhìn thằng điên mà trừng Trầm Khinh Trạch, đúng là ngu xuẩn,

"Dạ Thần sẽ ăn chúng ta mất! Ngươi muốn chết thì đi một mình là được rồi!"

Trầm Khinh Trạch từng bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống đối phương:

"Ta không muốn chết, cũng không muốn đưa ai vào chỗ chết. Trên núi dạ thần căn bản chẳng tồn tại Dạ Thần nào cả. Mà là một thượng cổ yêu thú từ phương đông xa xôi đến, Côn Bằng.”

"Cái gọi là màn đêm vĩnh cữu cũng chẳng phải là sự trừng phạt do Dạ Thần phẫn nộ giáng xuống, chẳng qua là đôi cánh khổng lồ của Côn Bằng đập xuống, vừa khéo che lên bầu trời của thành Uyên Lưu, che lấp bầu trời, chắn mất ánh mặt trời mà thôi."

"Tất cả những việc này đều là lời đồn do tiền nhân không có kiến thức và sợ hãi nên mới tạo ra."

Vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống lại vang lên.

"Nhiệm vụ cốt truyện chính: vạch trần chân tướng thành công, độ hoàn thành nhiệm vụ 20%."

Đã hoàn thành được hai mục tiêu mà tổng độ hoàn thành chỉ mới có 20%? Vẫn còn nguy cơ thất bại ở độ thấp hơn 30%.”

Quả nhiên đuổi được Côn Bằng đi mới là trọng điểm...

Trầm Khinh Trạch liếc sang trang chủ, đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại chưa đến 40 tiếng.

Mặc dù Nhan Túy lúc nhìn thấy được lông vũ của Côn Bằng trong tay Trầm Khinh Trạch thì đã lờ mờ đoán ra được, hiện tại nghe được chân tướng thật sự từ miệng Trầm Khinh Trạch thế nhưng vẫn không khỏi kích động.

Toàn thân Mạc Vân chấn động mạnh, còn khó tin hơn lúc bị sức mạnh kỳ lạ kia tác động, thất thanh kinh hô:

"Không thể nào! 30 năm trước rõ ràng cũng là như vậy, hiến tế người sống cho dạ thần, dạ Thần mới giảm lửa giận, để cho thành Uyên Lưu được nhìn thấy ánh sáng mặt trời!"

Trầm Khinh Trạch nói:

"Đúng vậy đấy, 30 năm trước, Côn Bằng ăn hết tế phẩm mà các ngươi đưa đến rồi bay đi. Có lẽ nó đã xem nơi này là tổ rồi."

Sắc mặt Mạc Vân đỏ lên:

"Đấy là nơi ở của Dạ Thần! Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói là yêu thú?"

Trầm Khinh Trạch chỉ ngọn núi phủ đầy sương mù phía trước:

"Bay đến đỉnh núi là có thể tận mắt thấy được rồi."

Trầm mặc hồi lâu, Nhan Túy mới chậm chậm mở miệng:

"Giả sử những gì anh nói là thật thì chẳng lẽ Côn Bằng sẽ không ăn chúng ta à?"

Trầm Khinh Trạch mắt lộ vẻ khinh thường: "

Thành chủ đại nhân cũng sợ bị ăn mất sao? Nếu trong nhà của ngươi cũng có trưởng bối hơn 60 tuổi, có phải cũng phải đem đi làm vật tế sống luôn không?"

Nhan Túy không nhanh không chậm, cười nói:

"Ai nói với anh là bổn thành chủ hạ lệnh tế sống? Chủ tế Mạc Vân, cái sắc lệnh thành chủ trong tay ông có ấn dấu của ta không, hửm?"

"Cũng là ai nhận được một cái xác giả đã như nhặt được báu vật, gấp rút tuyên bố cái chết của ta?"

Ánh mắt cậu quét qua Mạc Vân hệt như lưỡi dao mỏng, cắt xuống cả da xương trên khuôn mặt hoảng loạn đó.

Mạc Vân bất giác sợ run cả người, thầm nhủ người ta như dao, mình như thịt cá, dứt khoát nhắm mắt không thèm nói.

Trầm Khinh Trạch nhíu mày, nhìn hai người bọn họ, nghĩ ngợi tới lui, càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, dường như có chỗ nào đó bị lọt ra manh mối!

Thi thể giả? Tuyên bố cái chết?

"Anh còn chưa trả lời tôi."

Nhan Túy vứt lại Mạc Vân, từng bước từng bước áp sát Trầm Khinh Trạch, ánh mắt âm thầm đánh giá.

"Anh rốt cuộc là ai? một gã thợ rèn thì không thể biết được bí ẩn của Côn Bằng, càng không thể có được sức mạnh cường đại như vậy được."

Trầm Khinh Trạch càng nghi ngờ:

"Sao thành chủ đại nhân lại biết tôi là thợ rèn?"

Y cuối đầu liếc trường thương trong tay, ngực hẫng một nhịp, một suy đoán đáng sợ bất giác nổi lên trong lòng, tiền căn hậu quả cực nhanh xâu thành chuỗi trong đầu, càng lúc càng rõ ràng----

"Cậu, chẳng lẻ là..."

Trầm Khinh Trạch cuối cùng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp quá mức của nam nhân đã gần trong gang tất, đang hé ra một nụ cười mỉm cực kỳ tươi với y, hệt như ngọc khuynh sơn, sắc hương đoạt trời lấn đất, long lanh động lòng người.

"Anh nói xem?"

Trầm Khinh Trạch bị ánh sáng rực rỡ chói lóa ghim cho chớp chớp mắt, không nhịn được mà bắn ra mấy chữ từ kẽ răng:

"Mắt tôi sắp bị bó đuốc của cậu chiếu cho mù luôn rồi, né ra xa xíu giùm! Thành chủ đại nhân!"

***

Nhan Túy dùng đôi mắt màu hổ phách cười hì hì nhìn y chằm chằm, ung dung nói:

"Đây là để cho anh nhìn cho rõ tôi là ai, tránh để anh lại mắt mờ nhận sai người."

Cậu thu hồi bó đuốc, tiện tay thắp sáng từng ngọn đèn buộc sẵn vào 4 góc giỏ, cuối cùng, duỗi một tay đến trước mặt Trầm Khinh Trạch, mở lòng bàn tay ra:

"Trả thương lại cho tôi."

Trầm Khinh Trạch rũ mắt nhìn 5 ngón tay thon dài kia, tay cầm thương không nhúc nhích: "Nhan Túy chính là thành chủ Uyên Lưu?"

"Phải."

Trầm Khinh Trạch liếc nhìn cái đống đang co rúm trong góc, chủ tế Mạc Vân dường như đang giảm bớt độ tồn tại của bản thân, nhíu mày hỏi:

"Cái xác đó là sao?"

Trong mắt Nhan Túy xẹt qua một tia thương xót nhỏ:

"Là một tiểu đội trưởng của đội vệ binh, cũng bị trúng phải lời nguyền của thầy phù thủy của nô thú, trọng thương không thể trị khỏi. Tôi âm thầm lệnh cho Tiêu Mông hóa trang người này thành mình, dụ dỗ phản đồ mắc mưu."

Trầm Khinh Trạch ngừng lại, lại nói:

"Sau đó, trước mặt mọi người, cậu mới hiện thân trên đại điển hiến tế, tuyên bố bản thân vẫn khỏe mạnh, thuận tiện làm sáng tỏ với mọi người toàn thành rằng việc bắt người già trong thành để tế sống là do phản đồ giả mạo mệnh lệnh của cậu, tiếp theo là một lưới tóm gọn những kẻ dám phản đối mình, thậm chí là xử tử tại chỗ, lấy việc an ủi sự mất đi người thân của bách tính để xả giận cho sự phẫn nộ của họ."

Nhan Túy nhè nhẹ vỗ tay:

"Phán đoán không tồi."

Trầm Khinh Trạch nhíu mày:

"Bây giờ cậu ở trên này, bên dưới không ai quản, cậu không lo sao?"

"Phản đồ hành động nóng nảy, lực lượng có hạn, Tiêu Mông và đội vệ binh tự động sẽ thay tôi dọn dẹp từ đầu đến cuối, không phải lo." Nhan Túy cười mỉm,

"Huống hồ, chủ tế Mạc Vân đã bị anh bắt lên đây rồi, đám võ sĩ kia không có chủ ở đó thì chỉ có con đường đầu hàng là có thể đi thôi."

"Ngọc Long Lân trong chậu cá của tôi là do cậu lấy đi phải không?"

"Phải."

Nhan Túy không hài lòng mà nhăn nhăn mũi,

"Anh cư nhiên lại dám cả gan tùy tiện vứt một bảo vật quan trọng như vậy vào chậu nuôi cá?"

Trầm Khinh Trạch mặt không biểu tình mà sửa lời cậu:

"Tôi là cực kỳ trịnh trọng mà vứt nó vô chậu cá."

Nhan Túy: "..." có khác nhau hả?

Trầm Khinh Trạch:

"Câu hỏi cuối."

Nhan Túy cười cười, mái tóc dài buộc phía sau đầu rơi trên vai, cậu dùng năm ngón tay tùy ý vuốt lại:

"Anh hỏi nhiều thật đấy, thế nhưng lại không trả lời tôi, vậy thì không công bằng lắm đâu."

Trầm Khinh Trạch không chớp mắt mà nhìn vào mắt cậu:

"Giả sử như tôi không xuất hiện đưa hai người đi, cũng không có ai nói cho cậu biết chân tướng của Côn Bằng thì cậu đuổi bóng tối trong thành Uyên Lưu đi thế nào?"

"Hay là...cậu tiếp tục tế sống? Dù sao thì đây cũng là mệnh lệnh của bọn phản đồ, không liên quan đến cậu. một tay dọn dẹp được phản đồ, một tay đạt được uy danh, còn có thể xua tan đi được màn đêm vĩnh cữu, chẳng phải là một mũi tên bắn được mấy con chim sao?"

Ngữ điệu bình tĩnh, mũi nhọn cực kỳ sắc bén được ẩn giấu, hỏi xong thì đã thấy con dao găm xuất hiện.

"Anh thăm dò tôi?" nhan túy mang theo ý cười thờ ơ, ngón trỏ nâng cằm sờ nhẹ lên môi, đầu ngón tay trắng ngọc càng khiến cho màu môi có vẻ ướt át hơn.

Trầm Khinh Trạch lẳng lặng đợi chờ câu trả lời của cậu.

Ngay cả Mạc Vân đang ngồi trong góc cũng dóng tai lên mà nghe ngóng.

Nhan Túy bước lên trước một bước, hơi nghiêng người, tiến đến bên tai Trầm Khinh Trạch, bị hơi thở ấm áp phả lên, dường như vành tai thanh niên đỏ cả lên.

Khoang ngực thành chủ đại nhân phát ra tiếng cười trầm thấp:

"Anh đoán đúng rồi, tôi đương nhiên sẽ tiếp tục buổi tế sống, nến không thì tôi thật sự không biết làm sao để mặt trời quay trở lại nữa."

Chủ tế Mạc Vân giễu cợt cười một tiếng:

"Ta biết ngay tiểu tử ngươi chẳng phải cái loại tốt lành gì."

Ánh mắt Trầm Khinh Trạch ngừng lại, nhìn lên khuôn mặt cười cười của đối phương, nói:

"Chẳng lẻ cậu định...dùng bản thân và đám phản đồ thay thế cho những người già mà làm tế phẩm cho buổi hiến tế?"

Mạc Vân chấn động cả người, cả khuôn mặt vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ:

"Sao ngươi dám----------chúng ta đều là quý tộc công huân thế gia cả đấy!"

Nhan Túy cuối cùng cũng cười lớn,  tiếng cười vang vọng khắp bầu trời đêm hoang vắng, rồi chậm rãi thu liễm lại, đông lại thành một ánh mắt phức tạp.

"Tại sao tôi lại không thể làm cho đến cùng? Anh cũng nên biết rằng, kho lương thực trong thành không chống đỡ được lâu nữa, người già trên 60 tuổi đối với tòa thành này mà nói đã chẳng còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Ít đi khẩu phần của bọn họ thì có lẽ có thể nuôi sống được nhiều thanh niên và trẻ con hơn."

Cậu từng lời thốt ra:

"Hiện thực tàn khốc như vậy đấy. Cho dù anh có đồng ý hay không thì tóm lại cũng phải chọn lựa mà thôi."

Trầm Khinh Trạch khó có được mà lộ ra một nụ cười nhạt khó thấy:

"Nếu cậu tính toán như vậy thì lúc đó, cậu nên đợi sau khi phản đồ đẩy mấy người già vào ổ rắn rồi mới lấy thân phận là chúa cứu thế mà xuất hiện trước mặt mọi người. Tế phẩm, danh vọng, kẻ thế tội đều đã có rồi."

"Thế nhưng cậu không làm thế."

Trầm Khinh Trạch trịnh trọng trả lại khuất thế thương cho đối phương, nhàn nhạt mở miệng:

"Tôi tin, một quân nhân vì để bảo vệ thành Uyên Lưu mà liều mạng mình với ngoại tộc, một ông chủ sẽ nhắc nhở một thợ rèn nho nhỏ là tôi đây đưa theo người thân đi tránh nạn, người đó nhất định sẽ yêu ngôi thành này và người dân hơn bất cứ ai."

Nụ cười trên mặt Nhan Túy từ từ biến mất, cậu cụp mắt nhận lấy trường thương, nhẹ nhàng vuốt ve thân nó, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói:

"30 năm trước, ông ngoại và bà ngoại tôi đều chết do bị đưa đi làm vật tế sống, là mệnh lệnh do chính cha tôi đưa ra, sau này, mẹ tôi cũng đoạn tuyệt với ông, nếu như..."

Đuôi lông mày Trầm Khinh Trạch khẽ động, nhưng lại không đợi được câu nói đằng sau.

Nhan Túy không nói nữa, chỉ nhìn ra phía núi Dạ Thần đen kịt phía xa xa, đem tiếng thở dài không thể nghe được giấu vào trong gió.

Bầu trời không có vật gì chiếu sáng, ba người không biết bị đàn đại bàng mang theo đã bay bao lâu, nhiệt độ giữa trời không lạnh đến khiến cho người ta phát bực, chủ tế Mạc Vân co rúm trong góc giỏ, lạnh đến môi trắng bệch.

Từng giây từng phút trôi qua trên cái đồng hồ đếm giờ trên trang chủ, Trầm Khinh Trạch siết chặt cái áo khoác da gấu, nghiền ngẫm lời giải thích của hệ thống:

"Quà tặng từ bố Lý: áo khoác được may từ da gấu hộ pháp, da mềm mại và ấm áp, thấp nhất có thể chịu đựng được nhiệt độ âm. Mị lực +10, phòng ngự +10."

Sự thoải mái và ấm áp vây lấy y, đấy chính là sự bảo hộ của bố Lý.

Cũng không biết tế đài bên đó thế nào rồi...

Đột nhiên, trên đầu truyền đến tiếng kêu của đại bàng, vì chúng cứ lượn vòng tới lui nên cái giỏ cũng càng lúc càng tròng trành.

"Sắp tới rồi."

Nhan Túy đứng cạnh Trầm Khinh Trạch, nghiêng đầu nhìn y, áo choàng trên người mỏng manh đạm bạc, thế nhưng lưng vẫn thẳng như cũ.

"Một chút nữa thôi sẽ đến núi Dạ Thần, anh chuẩn bị đối phó với Côn Bằng thế nào? Cứ cho là không phải thần linh thì thượng cổ yêu thú cũng tuyệt đối không dễ đối phó. Thứ sức mạnh lúc nãy, anh còn có thể sử dụng được lần thứ hai không?"

Chủ tế Mạc Vân đã lạnh đến thần trí mơ hồ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Sẽ bị ăn mất...tôi không muốn chết..."

Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không được nữa."

Y duỗi tay vào túi áo khoác bên sườn, lôi con long ngư màu vàng nhạt đó ra, cơ thể dài mỏng của nó cuộn lại hệt như một con rắn, co lại trong lòng bàn tay y, lạnh đến run lập cập, sau khi tiến hóa, nó đã không cần phải ở trong nước nữa.

Thế nhưng cái thứ nhỏ xíu, dáng vẻ yếu ớt lại đáng thương này khi đối diện với Côn Bằng khổng lồ thì có thể có tác dụng gì?

Trầm Khinh Trạch cau mày, biểu hiện có chút lo lắng:

"Thành chủ đại nhân có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"

Nhan Túy mỉm cười:

"Nếu anh có thể khiến cho thành Uyên Lưu được thấy lại ánh sáng thì đừng nói là một chuyện, 10 chuyện tôi cũng đồng ý với anh."

Trầm Khinh Trạch hít sâu một hơi, mặt mày nghiêm túc:

"Ngọc Long Lân thế chấp cho tôi đã bị cậu cầm đi rồi, tiền còn chưa trả nữa, thành chủ đại nhân chuẩn bị quỵt nợ phải không?"

Nhan Túy: "..."

Một lúc sau, Nhan Túy hỏi:

"Anh muốn nói chính là cái này à?"

Trầm Khinh Trạch nghiêm túc:

"Đương nhiên, làm người thì phải nói lý, nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, cho dù cậu là thành chủ thì cũng phải tính sổ cho rõ ràng chứ."

Mắt thấy ngày càng đến gần núi Dạ Thần, chỉ cảm thấy cái chết gần ngay trước mắt, chủ tế Mạc Vân run cả giọng, gần như phát cuồng:

"Ngươi chỉ là một tên thợ rèn, phá hoại đại điển hiến tế, bắt bọn ta đến núi Dạ Thần để chết mà cũng không ngại nói rằng chính mình nói chuyện có đạo lý?! Đạo lý ở chỗ nào?"

Trở tay phải, con dao găm trong tay xuất hiện, cắm thẳng vào nơi cách sườn má đối phương một tấc, rơi mất mấy sợi tóc, dùng hành động thực tế thuyết minh cho "đạo lý" của mình, dọa chủ tế Mạc Vân sợ đến nháy mắt không dám hé răng.

"Dã nhân thô tục!"

Mạc Vân chỉ đành oán thầm trong lòng.

Tiếng kêu của đại bàng ngày càng vang dội, từ trên giỏ nhìn xuống đã có thể thấp thoáng thấy được bóng đen của rừng cây um tùm lay động của núi Dạ Thần.

Trong màn đêm vô tận, chỉ có cái giỏ nơi bọn họ đang ngồi là sáng lên một ngọn lửa yếu ớt, vì bọn đại bàng bổ xuống mà ánh lửa tựa như sao băng rơi xuống, lúc tắt lúc sáng.

Sau một trận lắc lư nghiêng ngả kịch liệt, đại bàng đen mang bọn họ bay lên một vách núi trên đỉnh núi, hơn 10 con đại bàng chen lại một chỗ để sưởi ấm, không thèm tiến vào thêm nửa bước nào nữa.

Cửa vào hang động tối om, hệt như một con mắt đang mở, nhìn chăm chăm vào ba vị khách không mời mà đến.

Trầm Khinh Trạch giơ đuốc lên, ngửa đầu nhìn, xung quanh chỉ toàn là bóng tối không thể đo lường, cái gì cũng không thấy được, âm thanh gió thổi bên tay thì truyền đến từng cơn, tựa như tiếng hít thở của con vật to lớn nào đó.

Truyền thuyết nói rằng cơ thể Côn Bằng sừng sững như núi cao, vừa nghĩ đến việc mỗi một bước chân của bọn họ cũng có thể là đang dẫm lên người con thượng cổ yêu thú thì đến Trầm Khinh Trạch cũng không nhịn được mà nổi cả da gà.

Y tay cầm đuốc đi trước, Nhan Túy dùng trường thương áp giải chủ tế Mạc Vân đi giữa, bản thân mình thì bọc hậu, bóng của ba người dần bị bóng đêm nuốt chửng, biến mất sau cửa động.

Mấy người càng đi sâu vào trong thì nhiệt độ xung quanh càng không ngừng tăng.

Trầm Khinh Trạch đã cởi cái áo khác da gấu ra, cột hai cánh tay áo vòng qua eo, ngay cả chủ tế Mạc Vân cũng nóng đến đổ mồ hôi đầy đầu, thể chất hắn yếu ớt, bước chân nhẹ hẫng, phải lấy tay bám vào vách đá mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Trầm Khinh Trạch mơ hồ ngửi được mùi sunphat trong không khí, đã đến đường cùng của hang động, phía trước dường như có ánh sáng.

Y vừa quay đầu, thấy Nhan Túy chẳng biết từ lúc nào đã cởi áo khoác, vắt lên khuỷu tay, quân trang màu vàng hiện ra đường cong cơ thể thon dài cân xứng, hai cái chân vừa thẳng vừa dài, hai bên ống quần được thêu hai đường vàng kéo dài lên tới thắt lưng.

Nơi đó giấu ba con dao găm lớn nhỏ không giống nhau khác, con nhỏ nhất kia dường như là loại phi đao.

Trầm Khinh Trạch không khỏi nhớ lại cái lúc khống chế Nhan Túy ấy, nhỡ đâu đối phương lén lấy cái này đâm y một cái...

"Sao dừng lại rồi?"

Nhan Túy đi lên cạnh y, Trầm Khinh Trạch hồi thần, chỉ chỉ ánh sáng nơi cửa động: "có vẻ là chúng ta đến nơi rồi."

3 người rẽ qua khúc ngoặt cuối cùng, tầm nhìn đột nhiên trống trải hẳn----------từ trước đến nay chưa có ai vào được bên trong núi Dạ Thần, đó là một vách núi cực kỳ trống trải và trơn tuột, lại cực lớn, nhìn không thấy điểm kết.

Dưới chân sườn núi là suối nước nóng tự nhiên phun lên từ dưới đất! Nước suối vàng nhạt lấp đầy bên trong ngọn núi, hơi nước ấm áp không ngừng bốc lên, hơi nóng hun ba người đỏ hết cả mặt.

Trên mặt suối nước nóng có một cái bóng in xuống, Trầm Khinh Trạch giơ cao đuốc, nhìn lên, chớp mắt, hai mắt y trừng lớn, thiếu chút nữa là chửi thề.

- -------chếch phía trên ba người có một ghềnh đá cao kéo dài xuống trung tâm suối nước nóng, nơi đó có một cái tổ khổng lồ được dùng từ vô số cây cỏ cành lá chất đống mà thành, mấy mảnh vỏ trứng trắng to cao bằng người yên lặng nằm trong tổ.

Dm! Hóa ra Côn Bằng cứ mỗi 30 năm sẽ đến đây một lần là để dựa vào suối nước tự nhiên của núi Dạ Thần để ấp trứng!

3 người mang ba vẻ mặt chấn động khác nhau.

Nếu là trong game online "Thư Quang Thế Kỷ", đối diện với boss lớn như vậy thì cách để giải quyết thường thấy nhất chỉ có hai cách, một là nhiều người chơi tạo thành một nhóm, dựa vào chiến thuật lấy đông đánh ít mà từ từ mài chết nó, cách này tuy ngu nhưng có thể đảm bảo thành công.

Hai là, phái đội cảm tử đi trộm trứng của nó, truyền cho nhau, chạy ra khỏi núi Dạ Thần.

Côn Bằng phát hiện con của mình bị trộm mất thì nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc cơ thể khổng lồ của nó rời khỏi đỉnh núi thì đôi cánh đương nhiên sẽ không che khuất ánh mặt trời nữa, nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành.

Thế nhưng hiện tại, Trầm Khinh Trạch cô đơn một mình, vừa không có đồng đội đông, bản thân cũng không có mạng để mà đi trộm trứng của Côn Bằng.

Phải làm sao đây?

Đồng hồ đếm giờ tựa như lưỡi hái tử thần treo trên đầu, Trầm Khinh Trạch do dự một lát, thổi tắt đuốc, rón rén đi đến gần cái tổ.

Đúng lúc y sắp đến gần thì vách động phía trên vang lên âm thanh phành phạch, rồi đột nhiên, một con mắt khổng lồ trừng mở lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play