Ta là công chúa, nhưng danh phận này chỉ là có tiếng mà không có miếng, bởi vì mẫu phi của ta không được sủng ái, mẫu phi của ta điên loạn, và đã chết đi.
Ta không còn ai bảo bọc, không còn có thể nương tựa vào ai được nữa rồi.
Lục Viễn, mặc dù hắn ta là thái giám, nhưng nếu là hắn ta, ta nghĩ ta vẫn sẽ thực sự phó thách cuộc đời này cho hắn.
Ta muốn sống trong tự tôn, nhưng không ai cho phép ta làm điều đó. Ta chỉ có thể đi đến phòng của hắn, cầu xin hắn thương xót, mong hắn nhớ về tình nghĩa khi xưa.