Thói quen sinh hoạt của Hồng Khánh và Hải
Uyên có một điểm giống nhau, đó là ăn tối, dọn dẹp xong xuôi đâu đó mới tắm rửa
sạch sẽ. Như thường lệ, anh luôn nhường cho cô tắm trước, sau đó bao biện rằng
anh thích tắm muộn, tắm muộn sẽ mát hơn.
Cũng có lẽ là vì còn ngạc nhiên chuyện hồi
sáng của Vân An, vậy nên Hồng Khánh theo thói quen tắm xong thì cởi trần, hoàn toàn
quên mất chuyện phải “bảo vệ mắt” cho Hải Uyên.
Từ trong nhà tắm, Hồng Khánh chầm chậm bước
ra. Trên cổ anh vắt một chiếc khăn bông màu hồng phấn, nó vừa được anh dùng để
thấm bớt nước trên tóc mình.
Hồng Khánh nhìn cô đang chăm chỉ làm việc
trên sofa, cất tông giọng trầm ấm hỏi: “Em muốn uống cacao hay sữa không? Anh
pha cho em.”
Hải Uyên đẩy gọng kính của mình, mắt vẫn
chăm chú vào màn hình máy tính, đáp: “Vừa ăn tối xong mà? Với lại, em không có
thói quen ăn đêm.”
Hồng Khánh nhếch môi cười nhạt một cái,
anh đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy đá, vừa nói: “Em lười ăn chứ gì? Hay là đánh
răng xong rồi, sợ ăn nữa sẽ phải đánh lại?”
“Cả…” Hải Uyên quay về phía anh, định làm
mặt quỷ ghẹo anh một chút. Nhưng chưa kịp làm thì bỗng nhiên, không chỉ lời nói
rề rà bị đứt quãng, mà mặt mũi cũng dần dần nóng bừng lên, còn đôi mắt phượng
buồn sáng như sao trời, “…hai…em lười.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT