Gần
12 giờ đêm, không riêng gì công ty, mà cả tỏa nhà đều đã chìm vào giấc ngủ.
Tính
chất công việc của công ty anh đặc biệt, nên khi nhân viên đã về cả, thang máy
sẽ ngừng hoạt động, kể cả thang bộ cũng được khóa cửa, mục đích là đề phòng
nhưng kẻ có ý đồ xấu lẻn vào ăn cắp dữ liệu công ty.
Ngoại
trừ Phong là chủ, thì những vị giám đốc dưới trướng Phong, trong đó có Hồng
Khánh có thể dùng thẻ nhân viên để quét thiết bị nhận diện trước khi dùng thang
máy sau giờ đóng cửa. Đương nhiên, điều đó cũng kèm theo thông tin của người đó
quét vào ngày giờ nào sẽ được chuyển đến máy chủ của Phong.
Thang
máy “ting” một tiếng, hai bên cửa chầm chậm hé, mở ra một lối đi. Hồng Khánh
hiên ngang bước đi, nhưng từ khi ánh sáng sau lưng anh lùi dần về, cả người anh
hòa theo bóng tối, bước chân anh chậm rãi và nhẹ dần.
Hải
Uyên rất sợ ma, nên anh không muốn làm cô giật mình. Mà nếu cô đang say giấc,
anh càng không thể để mình phá tan giấc ngủ của cô.
Căn
phòng đầu tiên Hồng Khánh bước vào là phòng của anh, vì thông qua nó, anh có thể
biết được Hải Uyên đã ngủ hay chưa. Anh sợ nếu cô còn thức, có lẽ cô sẽ giật
mình khi thấy anh, rồi nói: “Anh đến đây làm gì?”
Một
góc phòng của Hải Uyên có gắn một cái đèn ngủ bé bằng một nửa lòng bàn tay anh,
ánh sáng màu trắng ngà tỏa ra vô cùng yếu ớt. Nhưng thị giác con người rất đặc
biệt, khi đã quen với bóng tối thì chỉ cần một tia sáng nhỏ thôi vẫn có thể
nhìn được những gì mà tia sáng đó đi qua. Càng huống hồ, thị lực của Hồng Khánh
rất tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT