Hải
Uyên vội vàng đeo lại tai nghe, mở một bài nhạc và tăng âm lượng lên.
Bàn
tay chẳng hiểu sao cứ mãi run, cô đành nắm chặt hai túi đồ hai bên tay hơn, tự
mình trấn an bản thân. Bước chân cũng không đều, trông có chút buồn cười.
Tất
cả là vì sợ Hồng Khánh sẽ đuổi theo cô, hoặc là gọi cô lại.
Biết
bản thân mình đang ảo tượng, nhưng len lói sâu trong lòng, cô vẫn mong điều đó
xảy ra, nhưng cũng sợ vì không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho
tới khi đến gần chung cư nhà Vân An, nhìn thấy Đức Minh và Đăng Khoa đang đứng
đợi mình, cô mới yên tâm thở phào.
“Chị
Uyên.” Đăng Khoa giơ cao tay, vẫy gọi Hải Uyên.
Ngay
khi vừa dứt lời, anh liền bị Đức Minh huých vai, suýt chút thì ngã vào bồn hoa
công cộng bên cạnh.
“Chị
tao hay chị mày?” Đức Minh bỏ lại Đăng Khoa, chạy nhanh đến giúp Hải Uyên xách
túi đồ và túi xách. Trông gương mặt trắng bệch và mồ hôi lấm tấm mấy giọt trên
trán, anh nhíu mày, “Sao thế? Chị mới gặp ma à?”
Đăng
Khoa nhanh chóng chạy lại, hỏi tiếp: “Chị không khỏe à?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT