*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại qua hơn một tuần, miệng vết thương của Kỷ Nguyễn cuối cùng cũng đóng vảy mọc lên da non, đồng thời nhận được thông báo có thể thử tai nghe mới.

Buổi tối trước một ngày, cậu hưng phấn đến độ không ngủ suốt một đêm.

Đây là khoảng thời gian cậu mất thính lực dài nhất trong cuộc đời, mỗi ngày chỉ nghe được một chút tiếng vang méo mó kì dị, chỉ khi Cố Tu Nghĩa dán sát bên tai cậu nói chuyện mới có thể thực sự cảm nhận âm thanh chân chính.

Những lúc Cố Tu Nghĩa không ở cạnh cậu, cậu thật sự giống như hoàn toàn mất đi liên hệ với thế giới này, Kỷ Nguyễn còn nghĩ rằng, nếu bản thân bị điếc thêm mấy ngày có lẽ khả năng nói cũng mai một luôn.

Ngày hôm sau, dưới đôi mắt Kỷ Nguyễn treo hai quầng thâm lớn, nhưng tinh thần rất phấn chấn, ngồi bên mép giường đung đưa chân, bởi vì có tai nghe mới cũng đồng nghĩa với việc cậu có thể xuất viện, lại có thể thấy được ánh mặt trời tươi đẹp!

Cậu đã thay bộ quần áo bệnh nhân ra, trên người mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài được Cố Tu Nghĩa khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lam nhạt, phần dưới mặc quần đùi dài đến đầu gối, vết sẹo trên chân lộ ra càng trở nên chói mắt.

Trên người Kỷ Nguyễn đã có rất nhiều sẹo.

Cố Tu Nghĩa thấy hơi đau lòng, đưa cốc nước pha mật ong cho cậu, vòng tay qua vai cậu ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cái miệng nhỏ kia uống từng ngụm nước: "Tối qua nói em đi ngủ sớm chút lại không nghe, bây giờ nhìn quầng thâm kìa."

Kỷ Nguyễn ôm cốc cười hì hì: "Vì em vui mà."

Cậu nghiêng người về phía trước, cằm đặt trên vai Cố Tu Nghĩa, âm thanh nhẹ đi: "Em vui lắm, lại có thể nghe được rồi."

Cố Tu Nghĩa lấy cốc nước đi, miễn cho Kỷ Nguyễn lộn xộn lại làm đổ nước, hắn hôn lên giữa hai mày Kỷ Nguyễn: "Ừm, nhưng ngủ không ngon có thấy mệt không?"

"Không đâu." Đôi mắt Kỷ Nguyễn lấp lánh: "Cực kỳ khỏe."

Hiện tại cậu đang ở trong trạng thái hưng phấn vô cùng, có lẽ nằm viện quá lâu sắp nghẹn hỏng rồi.

Vì để bạn nhỏ có thể sớm được ra ngoài thông khí, Cố Tu Nghĩa cũng không chậm trễ nữa, cùng Kỷ Nguyễn ăn sáng xong liền dắt cậu đi tìm Lý Tuy An.

Vẫn là phòng khám quen thuộc, đây đã là lần thứ ba Kỷ Nguyễn tới đây thử tai nghe, quen đường quen nẻo mà ngồi xuống ghế khám.

Lý Tuy An lấy thiết bị ra, thả chậm nói với Kỷ Nguyễn: "Trong lúc thử nếu thấy không thoải mái thì giơ tay lên, có thể nghỉ một chút rồi từ từ tiếp tục, không cần miễn cưỡng."

Kỷ Nguyễn nghiêm túc nghe, gật đầu ra hiệu OK.

Lý Tuy An lại nhìn về phía Cố Tu Nghĩa, trấn an nói: "Không có việc gì, cũng đã thử đến lần thứ ba rồi, lần này sẽ không khó chịu nhiều nữa đâu."

Cố Tu Nghĩa không để lộ thái độ gì, nhưng thanh âm nặng nề: "Bắt đầu đi."

"Được." Lý Tuy An đáp, nối thiết bị với tai Kỷ Nguyễn bắt đầu thử âm.

Trong nháy mắt khi dòng điện xuyên qua da đầu, bên tai lúc thì yên tĩnh lúc thì âm thanh hỗn tạp chói tai, mỗi một trình tự Kỷ Nguyễn đều đã vô cùng quen thuộc.

Nhưng thể chất nhạy cảm chính là nhạy cảm, sẽ không bởi vì trải qua nhiều lần mà có thể thích ứng được, cho dù Kỷ Nguyễn đã dùng toàn lực để tập trung tinh thần vẫn không thể cản được cơn choáng váng buồn nôn.

Không quá vài phút, hai bên thái dương đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Cố Tu Nghĩa vẫn luôn ôm Kỷ Nguyễn, cảm nhận được sống lưng cậu hơi hơi cong lên, cánh tay trái đặt trên bụng, chỉ để lại một bàn tay tự do để ra hiệu.

Lý Tuy An biết cơ thể Kỷ Nguyễn không thích ứng được, ý thức nhanh hơn động tác, nhưng cũng không thể giúp Kỷ Nguyễn chịu được đến khi kết thúc.

Trong quá trình, khi Kỷ Nguyễn run rẩy dựa trong lòng Cố Tu Nghĩa, gương mặt trắng bệch, Cố Tu Nghĩa kêu dừng.

Lý Tuy An lập tức tạm dừng máy, đứng dậy: "Vẫn ổn chứ?"

Sóng điện hỗn loạn dần dần biến mất, lúc này các giác quan của Kỷ Nguyễn mới quay về, nhưng đầu choáng vô cùng, mọi thứ trước mắt đều đang điên cuồng xoay vòng.

Cậu khó chịu mà nhắm chặt mặt lại, nhưng nhắm mặt lại thì người xoay tròn chính là cậu, khiến cậu ngay cả ngồi cũng không xong.

Nghiêng nghiêng ngả ngả, được Cố Tu Nghĩa vững vàng ôm lấy.

"Không sao bé cưng, chúng ta không cần vội." Cố Tu Nghĩa nhẹ giọng nói bên tai cậu, giữa không gian vặn vẹo méo mó, âm thanh trầm thấp ổn định, Kỷ Nguyễn nghe được rất rõ ràng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng Kỷ Nguyễn: "Chúng ta dừng lại một lúc rồi từ từ thử lại, rất nhanh sẽ thấy đỡ hơn..."

"Anh ôm em, nghỉ ngơi một lát đi."

Kỷ Nguyễn uể oải dựa vào đầu vai Cố Tu Nghĩa, cả người được đối phương chống đỡ, cậu nỗ lực điều chỉnh lại hô hấp, sau một lúc lâu nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi quá trình thử âm kết thúc, cả người Kỷ Nguyễn đều là mồ hôi, được Cố Tu Nghĩa ôm về phòng bệnh.

Tuy rằng vẫn khó chịu, nhưng lần này Kỷ Nguyễn không nôn, đối với cậu quả thật là một cột mốc đánh dấu sự tiến bộ.

Gò má tái nhợt được Cố Tu Nghĩa ôm lấy, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười nhợt nhạt, phảng phất như cũng cảm thấy bản thân đã có một bước tiến khả quan, còn được Cố Tu Nghĩa cưng chiều mà ôm hôn.

Sau khi trở về phòng, Cố Tu Nghĩa ở cùng Kỷ Nguyễn một lát, đợi khi cậu đã ổn định thì đút cho cậu ăn một chút, lại lo bạn nhỏ ra nhiều mồ hôi thấy không thoải mái mà giúp cậu tắm qua một lượt, mái tóc cũng được gội sạch sẽ đến bóng mượt mềm mại.

Khi xuất viện, Kỷ Nguyễn đứng ở trước cổng lớn của bệnh viện liền biến thành một bông hoa bồ công anh phấp phới đón gió, à không, là nửa bông.

Đồ đạc đã được trợ lý đóng gói mang đi từ đêm qua, vì thế hôm nay hành trang của Cố Tu Nghĩa vô cùng nhẹ nhàng, tự mình đảm nhiệm làm tài xế chở Kỷ Nguyễn về nhà.

Lại lần nữa có được thính lực, Kỷ Nguyễn giống như một em bé tò mò về mọi thứ, nghe thấy gì cũng lập tức quay đầu lại nhìn xem, gần một tháng cậu chưa được nghe rõ ràng, bởi vậy dù là âm thanh nhỏ nào cũng làm cậu hiếu kỳ.

Sau khi vào trung tâm thành phố có hơi tắc đường, bọn họ bị kẹp giữa dòng xe đi đi dừng dừng.

Kỷ Nguyễn mở cửa sổ xe xuống hết cỡ, hơi hơi nghiêng người ra ngoài, bàn tay đặt trên khung cửa, còn nghiêm chỉnh tuân thủ quy định an toàn giao thông không được cho tay ra ngoài, chỉ lộ những đầu ngón tay nho nhỏ, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Cậu mở to mắt nhìn ngắm đường phố, nghe thấy bên cạnh mở loa quảng cáo muốn cười, nghe thấy bên đường tòa nhà đang nhảy cổ vũ cũng muốn cười, thấy cái gì cũng có thể khiến cậu cười vui vẻ.

Đôi mắt cậu vừa to vừa trong trẻo, ánh nhìn với thế giới xung quanh luôn là sự tò mò và nhiệt tình, âm thanh đối với cậu là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này.

Cho dù là khi kẹt xe khiến tất cả mọi người phiền chán bóp còi inh ỏi, cậu vẫn cảm thấy đều là khoảnh khắc quý giá.

Cố Tu Nghĩa nhìn mà nóng bừng hai mắt, giống như bị ánh nhìn thuần khiết nhiệt tình của Kỷ Nguyễn chiếu đến bỏng rát.

Đèn đỏ, hắn dừng xe, xoay đầu Kỷ Nguyễn lại, hôn thật mạnh xuống.

- -----------

Trước khi về nhà, Kỷ Nguyễn tranh thủ ghé qua trường học lấy đồ.

Cố Tu Nghĩa đỗ xe ven đường.

Đứng ở ngoài cổng chờ cậu.

Kỷ Nguyễn đi hồi lâu mới quay lại, khi trở về khóe miệng dẩu lên, nhìn qua không mấy vui vẻ.

Cố Tu Nghĩa nào có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, đầu tiên là phải cúi xuống hôn một cái lên môi, rồi mới ôm lấy Kỷ Nguyễn: "Làm sao vậy, ai chọc em không vui thế?"

Trong tay Kỷ Nguyễn cầm mấy cái túi, Cố Tu Nghĩa nhìn lướt qua thấy bên trong là mấy quyển tài liệu và một vài chiếc hộp được đóng gói, có lẽ là nhóm bạn cùng phòng khi đưa sách vở cho cậu còn cố ý chuẩn bị quà tặng.

Theo lý thuyết thì Kỷ Nguyễn hẳn là sẽ rất vui mới đúng.

Kỷ Nguyễn ngửa mặt lên, nửa trên bị mũ áo khoác che khuất, cậu giơ tay đỡ vành áo để lộ ra đôi mắt, lên án nói:

"Mấy người Hàn Tiểu Lâm cười em."

Khuôn mặt nhỏ của cậu lắc lắc, bộ dáng vô cùng uất ức.

Cố Tu Nghĩa không nhịn xuống, nhéo má thịt của cậu: "Bọn họ nói em cái gì?"

Kỷ Nguyễn tức giận hất mũ ra, chỉ vào một bên đầu bóng loáng của mình: "Bọn họ nói em giống Shamate (*)!" Cho dù tay nghề của thợ cắt tóc có đỉnh đến cỡ nào, nửa bên đầu Kỷ Nguyễn bị cạo sạch đến phát sáng, mà nửa bên kia lại bởi vì một tháng rồi chưa cắt tóc mà mọc dài hơn hẳn.

(*)杀马特: tạm hiểu là phong cách giống HKT nhé:)

Vừa nhìn kiểu tóc này quả thực vô cùng phong cách, còn hơi giống xã hội đen, đứng trong hẻm nhỏ ít nhất cũng phải đảm chức phó đại ca.

"Bọn họ, bọn họ còn mở bài hát kia ngay trước mặt em!" Kỷ Nguyễn càng nói càng tức: "Cho nên em quyết định đơn phương tuyệt giao với bọn họ nửa giờ."

"Bài hát đó chắc anh cũng từng nghe qua đấy? Chính là câu 'Mẹ cậu cứ nói trông tôi thật quê mùa, tôi liền đi tìm ông Vương ở đầu làng uốn tóc" (*), Kỷ Nguyễn vừa nói vừa hát hai câu, nắm chặt tay nghiến răng nghiến lời: "Em thật sự tức chết rồi!"

(*) 你妈妈一直说我老土,我就找了村口王师傅烫头: so ri mình hông biết dịch sao nữa

Cố Tu Nghĩa suýt không kiềm được mà cười lớn, khóe miệng run rẩy, vội đưa tay che miệng đè xuống.

"Sao có thể chứ, đừng nghe bọn họ nói bậy," Hắn ôm vai Kỷ Nguyễn, an ủi nói: "Em nào có giống chút nào đâu, cực kỳ đáng yêu, đây còn là kiểu tóc thịnh hành nhất ngày xưa đấy."

Vẻ mặt Kỷ Nguyễn miễn cưỡng hòa hoãn chút: "Thật sao?"

Cố Tu Nghĩa nghiêm túc: "Anh có bao giờ lừa em không? Lúc anh học cấp hai, hơn nửa người trong khối đều để kiểu tóc này."

Kỷ Nguyễn gật đầu, dưới tác dụng an ủi của Cố Tu Nghĩa cuối cùng cũng không còn thấy tức giận nữa, mà sau khi lên xe mới nhận ra có gì đó sai sai:

"Nhưng năm anh học cấp hai chính là lúc phong cách Shamate thịnh hành nhất mà!"

Cố Tu Nghĩa sửng sốt: "......"

Kỷ Nguyễn bị chọc giận muốn khóc.

- -----------------

Vì an ủi tinh thần bị tổn thương của Kỷ Nguyễn, Cố Tu Nghĩa dẫn cậu đi dạo siêu thị, muốn dùng đồ ăn vặt để dời sự chú ý của cậu.

Kỷ Nguyễn quả nhiên cắn câu, không ngừng lấp đầy giỏ hàng bằng các loại đồ ăn vặt, chocolate, bò khô, snack khoai tây đều có cả.

Cố Tu Nghĩa đi sau lặng lẽ xem hạn sử dụng, với dạ dày yếu ớt của Kỷ Nguyễn, tính toán xem cậu có thể ăn hết trước khi hết hạn hay không.

Lúc đi qua quầy ăn thử, Kỷ Nguyễn bị mùi thơm của xúc xích nướng níu chân lại, là một chị gái xinh đẹp đang vừa quay chân giò hun khói vừa quảng cáo sản phẩm, âm thanh mềm nhẹ uyển chuyển.

Kỷ Nguyễn bất giác nghiêng đầu nghiêm túc nghe.

Chị gái ngẩng đầu liền nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc áo hoodie, nhìn vừa cool ngầu vừa đáng yêu, còn cong mắt cười: "Giọng của chị thật hay."

Chị gái đỏ bừng hai tai, ngượng ngùng sờ mặt: "Cảm, cảm ơn, em muốn ăn thử sao?" Nói xong liền mang một cái chân giò đặt trước mặt Kỷ Nguyễn.

Kỷ Nguyễn cười lắc đầu, cầm một cây tăm lên: "Không cần, em ăn một miếng thôi ạ."

Sau đó, trong xe đẩy của nhà bọn họ lại nhiều thêm hai túi chân giò hun khói.

Lối đi đến quầy tính tiền ngang qua khu đồ tắm rửa, Cố Tu Nghĩa đẩy xe đi trước, đi vài bước mới phát hiện bên người trống không, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Nguyễn đang đứng phát ngốc trước kệ hàng dầu gội.

"Nghĩ gì thế bé cưng?" Hắn đi tới ôm Kỷ Nguyễn, duỗi tay quơ quơ trước mắt cậu: "Bé cưng?"

Kỷ Nguyễn quay đầu, ánh mắt ngơ ngác, giơ tay một ngón tay chỉ: "Em muốn mua cái này."

Cố Tu Nghĩa nhìn theo đầu ngón tay của cậu, hóa ra là một chai Bá Vương!

Quả nhiên cậu vẫn nhớ mãi không tên chuyện đầu tóc.

"......" Cố Tu Nghĩa há miệng thở dốc lại không nói nên lời: "Ừm, bé cưng à......"

Hắn nỗ lực tìm từ: "Bá Vương là dành cho nhóm người khó mọc tóc, nhưng em thì không."

Theo hắn thấy, tóc Kỷ Nguyễn còn mọc nhanh hơn so với măng mọc sau mưa, mấy ngày không chú ý là có thể thấy dài ra trông thấy bằng mắt thường.

Nhưng Kỷ Nguyễn lại gục đầu xuống, mặt mày ủ ê, lông mi run run.

Cố Tu Nghĩa sao chịu nổi, vội vàng nâng mặt Kỷ Nguyễn lên: "Mua, mua!"

"Một hộp có đủ không?"

=======================

1. 杀马特 /shā mǎ tè/: mượn từ "smart" trong tiếng anh, một phong cách thời trang của Trung Quốc nổi lên từ năm 2008, là sự kết hợp giữa phong cách visual kei của Nhật Bản và các ban nhạc Rock của USUK. Đặc điểm của phong cách này là để tóc dài, trang điểm đậm, mặc quần áo và trang sức độc đáo, thích chụp ảnh tự sướng và làm những hành động lạ trước ống kính.



Link bài hát: https://www.bilibili.com/video/BV1p5411a77G/

2. 霸王 /bàwáng/: một hãng dầu gội dược liệu ngăn ngừa rụng tóc ở người trung niên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play