Tỉnh táo đồng thời lại cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
"Anh..." Kỷ Nguyễn ngồi thẳng dậy: "Sao anh lại ở đây?"
Nói xong còn cảm thấy không tin được mà sờ sờ bắp tay Cố Tu Nghĩa, lại chọc cơ bụng: "Ai da, là người thật."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Cố Tu Nghĩa dở khóc dở cười, làm lơ hành động lợi dụng cơ hội của bạn nhỏ, xoa nắn mặt cậu nhỏ giọng nói: "Tới chờ em tan học."
Cơn buồn ngủ của Kỷ Nguyễn chưa hoàn toàn hết, trong mắt mông lung hơi nước: "....Không phải tôi đã nói có thêm tiết nên sẽ tan muộn một chút sao? Lại không nhận được tin nhắn?"
Cậu lập tức muốn xác nhận lại, cầm di động lên mới nhớ tới nó đã sập nguồn từ bao giờ.
Trên bục giảng giảng viên đang phát một video, âm lượng rất lớn át cả tiếng người nói thì thầm bên dưới.
Vốn Kỷ Nguyễn vô cùng chắc chắn tin nhắn đã được gửi đi thành công, nhưng giờ thấy Cố Tu Nghĩa xuất hiện ở đây, cậu không khỏi bắt đầu nghi ngờ bản thân, len lén ngồi dịch ra xa, thấp thỏm nói: "Anh không phải lại giết đến tận đây đâu nhỉ?"
"Không phải......" Cố Tu Nghĩa bất đắc dĩ: "Anh nhận được tin nhắn rồi, cho nên mới tới đây chờ em tan học đó."
Hắn nhấn mạnh vào chữ "chờ", lại nâng cằm Kỷ Nguyễn lên: "Còn chưa tỉnh ngủ sao? Tỉnh lại nào bạn nhỏ."
Kỷ Nguyễn ngây người một giây, sau đó nhẩm lại câu nói đó trong lòng một lần, mới hiểu ra ý của Cố Tu Nghĩa.
Cậu chớp chớp mắt: "Cho nên anh cố ý đến đây là để đi học với tôi sao?"
Cố Tu Nghĩa cười nhẹ, gật đầu: "Ừ."
Ở Đại học, việc các cặp đôi đến lớp của đối phương học cùng là điều rất thường thấy, có đôi khi Kỷ Nguyễn học lớp chuyên ngành cũng có thể gặp được bạn trai của bạn học nữ trong khoa.
Nhưng loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên xảy ra trên người Kỷ Nguyễn.
Khóe miệng Kỷ Nguyễn giương lên, lại rụt rè đè lại, nhưng lúm đồng tiền lại làm phản, thành thật xuất hiện trên má.
Cậu dời mắt đi, gãi chóp mũi: "Anh vào bằng cách nào thế, bảo vệ cho qua sao?"
Cố Tu Nghĩa chống cằm, mỉm cười nhìn Kỷ Nguyễn chăm chú, chọc má lúm đồng tiền của cậu: "Thi thoảng anh sẽ đến trường diễn thuyết, bởi vậy xin giấy ra vào cũng không khó."
Video trên bục giảng đã chiếu xong, phòng học chợt yên lặng, khiến Kỷ Nguyễn nhất thời quên mình định nói cái gì.
"—— Nào các bạn học, hãy lưu số trên bảng để vào nhóm lớp nhé!" Giảng viên cầm microphone nói.
"Môn học này của chúng ta còn kéo dài thêm vài tuần nữa, không có thời gian cụ thể, lịch học sẽ được thông báo trong nhóm này, nếu không thì sẽ thông báo về các khoa, ai cũng phải tham gia!"
Kỷ Nguyễn lấy lại tinh thần, vừa lấy di động ra mới nhớ nó đã hết pin.
Cậu thở dài, trong xã hội hiện đại này dường như không có điện thoại thật sự khó mà tồn tại được.
Lúc này trước mắt xuất hiện một chiếc điện thoại khác, Cố Tu Nghĩa lắc lắc: "Chụp ảnh lưu lại đã, về nhà thêm sau."
Số giảng viên đưa là số QQ (*), nhưng Cố Tu Nghĩa không dùng app này, download thì rất phiền phức, chụp ảnh trước rồi gửi về điện thoại của Kỷ Nguyễn là cách tốt nhất.
(*) QQ: một ứng dụng nhắn tin và cung cấp dịch vụ web do công ty Tencent phát hành năm 1999, được sử dụng nhiều nhất trước khi WeChat ra đời, logo là hình chim cánh cụt.
"Được, cảm ơn."
Kỷ Nguyễn nhận lấy, nhìn thấy màn hình đen như mực thì dừng lại một chút: "Anh mở khóa đi——"
"001028," Cố Tu Nghĩa nói: "Mật khẩu của tôi."
Kỷ Nguyễn ngẩn ra.
Cố Tu Nghĩa đưa mật khẩu điện thoại cho cậu?
Nhưng này, này, này không phải chỉ có người yêu mới làm thế sao!?
Sao Cố Tu Nghĩa lại muốn nói cho cậu?
Phiền quá đi, làm người ta xấu hổ....
Tai Kỷ Nguyễn đỏ lên, cúi đầu không nhìn Cố Tu Nghĩa, tự mở khóa sau đó chụp ảnh, lại đỏ mặt trả điện thoại cho hắn.
Cậu ho một tiếng, cố tỏ ra tự nhiên nói: "Sao lại dùng số này?"
Cố Tu Nghĩa cười cười: "Thói quen, trước kia phần lớn mật khẩu chỉ có bốn số, anh dùng 1028, sau lại đổi thành sáu số, dùng quen rồi nên cũng lười đổi, liền thêm 00 vào phía trước."
"Ừm ~"
Kỷ Nguyễn gật đầu.
Sau đó không còn lời gì để nói.
Đáng chết, nhiệt độ trên mặt dường như không chịu hạ xuống.
Cố Tu Nghĩa lại giống như cảm thấy rất thú vị, sờ tới sờ lui mặt Kỷ Nguyễn, còn xấu xa trêu ghẹo: "Sao hôm nay mặt em cứ đỏ thế? Lại ăn anh đào hả?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn tức giận: "Anh, đừng, quản."
- -------------
Nhưng Cố Tu Nghĩa biết, nhìn Kỷ Nguyễn giống như đang tức giận nhưng thật ra chỉ là đang thẹn thùng mà thôi, rất dễ dỗ.
Hắn chỉ cần một chiếc bánh kem vị anh đào đáng yêu liền lấy được chiếc cằm nhỏ kiêu ngạo hếch lên cùng lời tha thứ miễn cưỡng.
Lại không ngừng cố gắng thành khẩn nhận sai, buổi tối hắn đã có thể ôm Kỷ Nguyễn uống sữa bò.
Kỷ Nguyễn thoải mái ngồi trên đùi Cố Tu Nghĩa, miệng nhỏ uống từng ngụm sữa, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hai chân này của Cố Tu Nghĩa, lần đầu tiên ngồi lên hệt như ngồi trên đống lửa, nhưng một khi quen rồi, đúng là rất thoải mái dễ chịu.
Dù sao nào có thể tìm được cái đệm nào vừa chắc chắn lại thịt dày, còn không cần sạc điện nhưng lúc nào cũng ấm áp?
Kỷ Nguyễn cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng cùng một loại sữa, nhưng tại sao khi uống ở nhà lại ngon hơn khi ở kí túc xá? Mỗi một ngụm đều thơm ngon khiến cậu vô thức nheo mắt lại.
"Kỷ Nguyễn?" Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng niết vành tai cậu.
Kỷ Nguyễn cũng rất thích động tác thân mật này, hừ nhẹ một tiếng: "Sao thế?"
Cố Tu Nghĩa đỡ lưng cậu ngồi thẳng dậy: "Nói với em chuyện này."
Ngữ khí của hắn bỗng đứng đắn nghiêm túc, Kỷ Nguyễn không khỏi mở mắt ra nhìn.
"Ngày mai, anh phải đi công tác." Cố Tu Nghĩa nói.
Nhưng ngày mai là cuối tuần mà...
Vậy mà suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Nguyễn lại là chuyện này.
Cuối tuần là khoảng thời gian duy nhất Cố Tu Nghĩa có thể ở cùng cậu cả ngày, đôi khi bọn họ cũng sẽ ra ngoại thành đi chơi.
Kỷ Nguyễn tựa hồ đã quen với việc Cố Tu Nghĩa ở cạnh cậu trong ngày này, chợt nghe đến hai chữ công tác, không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Vậy sao..." Kỷ Nguyễn đặt cốc sữa lên đùi, lại hỏi: "Đi bao lâu thế?"
Cố Tu Nghĩa dừng một chút, gương mặt có chút ảo não: "Một tuần."
"Lâu như vậy?" Kỷ Nguyễn buột miệng thốt ra, sau đó mới phản ứng lại, cúi đầu: "Được..."
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: "Xin lỗi, tháng sau là đại thọ 80 tuổi của ông nội, khi đó sẽ rất bận rộn, cho nên phải đẩy hết các công việc của tháng sau lên."
"Không sao......" Kỷ Nguyễn lắc đầu: "Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy, tôi hiểu mà."
Cậu biết Cố Tu Nghĩa bận rộn mới là chuyện bình thường, gần đây số lần hắn đi công tác đã giảm hơn rất nhiều so với trước kia, Kỷ Nguyễn không có lí do gì để ngăn cản hắn.
Chỉ là không hiểu vì sao, khi vừa nghe tin này, trong lòng Kỷ Nguyễn lại dâng lên một dự cảm mơ hồ, kèm theo đó là cảm giác bất an.
Loại bất an này giống như một con thú đang nấp ở chỗ tối nhìn trộm, chỉ chờ thời cơ có thể nhảy ra bất kì lúc nào, khiến người ngày đêm lo lắng đề phòng.
"Kỷ Nguyễn," Cố Tu Nghĩa nâng mặt cậu lên, để hai người đối diện nhau: "Cuối tuần nếu buồn chán có thể rủ bạn bè đi chơi, nếu muốn có thể đến chỗ Trình Tử Chương ở, hoặc là trở về kí túc xá cũng được."
Kỷ Nguyễn đúng là rất thích đến phòng làm việc thêu tranh, cũng thích ở cùng hai mẹ con Trình Tử Chương, ác mộng cũng dừng lại sau khi cậu đến đó ở mấy ngày.
Cậu nghĩ rồi nói: "Vậy tôi sẽ đến chỗ đàn chị."
"Được," Cố Tu Nghĩa cười, xoa mặt cậu: "Vậy ngày mai trước khi đi anh sẽ đưa em qua đó."
Kỷ Nguyễn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Cố Tu Nghĩa, cố gắng mỉm cười vui vẻ.
- ----------------
Cố Tu Nghĩa đi rồi, mỗi ngày Kỷ Nguyễn sẽ cùng Trình Tử Chương thêu thùa, cùng đám Hàn Tiểu Lâm ăn cơm, nhưng luôn cảm thấy không vui vẻ được.
Trong lòng như có một tảng đá lớn treo lơ lửng, không thể giải thích được nó là gì, nhưng khiến người ta có cảm giác khủng hoảng không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Lúc đầu Kỷ Nguyễn tưởng rằng nguyên do là vì bản thân quá ỷ lại Cố Tu Nghĩa, nhưng mỗi tối dù cùng Cố Tu Nghĩa gọi video nói chuyện cũng không thể gạt bỏ được cảm xúc này.
Đến ngày thứ ba sau khi Cố Tu Nghĩa đi công tác, ác mộng bắt đầu trở lại.
Lần này Kỷ Nguyễn cuối cùng cũng thấy được toàn bộ cảnh trong mơ, hơn nữa còn rất rõ ràng, chân thật.
Trong mơ, cậu bị nhốt ở một nơi tối tăm ẩm ướt, tay và chân đều bị trói chặt bởi dây thừng thô ráp, toàn thân không thể cử động.
Tai nghe bên ngoài của cậu bị tháo xuống, không nghe được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có hơi lạnh lan theo đầu ngón tay bò lên cơ thể.
—— Trái tim bởi vì hoảng sợ mà liên tục gia tăng nhịp đập.
Nơi này giống như một kho hàng bị bỏ hoang, sát trần nhà có một ô cửa sổ nhỏ, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi lọt vào.
Nhờ đó Kỷ Nguyễn mới có thể quan sát được hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng dù cậu có thị lực tốt đến thế nào cũng không thể nhìn rõ toàn bộ trong điều kiện thiếu sáng như vậy, chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ của vài người.
Cậu đếm được bốn người.
Trong đó người gần nhất với cậu, xương quai hàm sắc bén, đường nét cổ mượt mà, cùng với áo sơ mi và cà vạt không chút cẩu thả.
Là Cố Tu Nghĩa!
Kỷ Nguyễn đột nhiên trợn to mắt, giống bắt được cọng rơm cứu mạng mà lớn tiếng kêu.
Cậu liều mạng gọi tên Cố Tu Nghĩa, muốn hắn giúp mình tháo dây thừng trên người.
Anh giúp tôi!
Anh cứu tôi!
Cậu không nghe thấy âm thanh của chính mình, nhưng cậu biết mình đã kêu rất lớn, thanh quản vì bị kéo căng mà đau rát.
Nhưng vô dụng.
Cố Tu Nghĩa chỉ lẳng lặng đứng ở đó, thờ ơ.
Sau đó, bóng dáng của một người khác chuyển động, hắn vừa đi vừa nghịch con dao quân đội Thụy Sĩ.
Lưỡi dao sắc mỏng phản chiếu lại ánh sáng trắng lóa.
Hắn lướt qua Cố Tu Nghĩa đi đến trước mặt Kỷ Nguyễn ngồi xổm xuống, lưỡi dao đặt trên ngực cậu, rồi sau đó quay đầu lại cười với Cố Tu Nghĩa, huýt sáo đầy khiêu khích.
Cố Tu Nghĩa vẫn giống như một tòa núi băng bất động.
Giây tiếp theo, mũi dao đâm thẳng vào trái tim Kỷ Nguyễn, mang theo sức mạnh như muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Cơn đau ập tới khiến Kỷ Nguyễn bừng tỉnh.
Cả người cậu đổ mồ hôi chảy ròng ròng, trái tim nhói đau, không theo quy luật điên cuồng nảy lên.
Kỷ Nguyễn theo bản năng cuộn tròn người lại, ôm lấy ngực mình, đại não trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, trái tim mới dần bình tĩnh lại.
Kỷ Nguyễn nhắm mắt lại, thoáng thả lỏng cơ thể há miệng hô hấp, cổ họng khô khốc, đôi mắt khô khốc hằn những tia máu.
Nhưng cậu không còn sức lực để đi xuống uống nước.
- --------------
Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn xin nghỉ không đi học.
Tinh thần cậu rất kém, cũng không muốn nằm ì trong chăn, sợ ngủ quên mất lại gặp ác mộng đáng sợ như ngày hôm qua.
Cậu ở trong phòng nghỉ ngơi đến buổi chiều, xốc tinh thần đi rửa mặt một chút, đi đến Phòng làm việc.
Không gian trong Phòng làm việc yên tĩnh lại ấm áp giúp trấn an Kỷ Nguyễn một chút, cậu ngồi trên ghế mây bên cạnh cửa sổ, ôm hai chân thiếp đi trong chốc lát.
May mắn là lần này không có ác mộng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chuông gió ngoài cửa vang lên, Kỷ Nguyễn nghe thấy những tiếng bước chân chậm rãi.
Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Gần như đồng thời, trái tim cậu đập mạnh một nhịp.
Giống như có cảm ứng trước sự sắp đặt của định mệnh, chỉ bằng một cái liếc mắt, Kỷ Nguyễn lập tức đoán được người trước mặt là ai.
Câu vô cùng tin tưởng cảm giác này của mình.
Người tới tóc đen mắt đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác mỏng dài màu be nhạt, trên mặt là nụ cười ôn hòa.
"Xin chào, xin hỏi đây là Phòng làm việc của cô Trình Vân Tú phải không?" Anh ta hỏi.
Không biết có phải có thêm ý chí của quyển sách này không, nhưng tình huống hiện tại mang đến cho Kỷ Nguyễn một cảm giác áp lực rất lớn.
Cậu nắm chặt bàn tay, dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể duy trì sắc mặt bình tĩnh mà đứng lên: "Đúng vậy, xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
Người đàn ông trước mặt đút hai tay trong túi áo, tùy ý nhìn lướt xung quanh: "Tôi nghe nói, nơi này của các cậu có thể đặt làm tranh Hán thêu theo yêu cầu?"
Không ít người có tiền hoặc nhà sưu tập nghe tới danh tiếng của Trình Vân Tú mà đến đặt làm tranh, mấy ngày nay Kỷ Nguyễn đã tiếp ba bốn người như vậy, cậu gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thật tốt quá." Người nọ đứng trước một bức thêu uyên ương ngắm nhìn, nghe vậy quay đầu cười: "Tôi muốn đặt làm một bức."
Anh ta có vóc dáng cao gầy, lưng thẳng, khi quay đầu cười để lộ ra đường cong vai lưng thanh thoát mượt mà, nhìn qua vô cùng duyên dáng, nhưng đuôi mắt lông mày lại toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách.
Kỷ Nguyễn có chút đau đầu, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được vì sao người này có thể trở thành bạch nguyệt quang của nam chính
Đúng lúc này Trình Tử Chương từ bên ngoài trở về, thấy một màn này bèn tiến lên hỏi: "Xin chào, anh muốn kiểu tác phẩm như thế nào?"
Người đàn ông mỉm cười: "Tháng sau là đại thọ 80 tuổi của ông nội bạn tôi, hai chúng tôi đã rất lâu chưa gặp, vì vậy muốn mang theo một món quà."
"Thì ra là thế," Trình Tử Chương cười, nói: "Chỉ có điều hôm nay cô giáo có việc không ở đây, anh có thể để lại phương thức liên lạc, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho anh."
Người đàn ông lễ phép gật đầu: "Cảm ơn, nhưng không cần thiết phải vậy."
Anh ta nhìn về phía Kỷ Nguyễn: "Người này là học trò của cô Trình sao? Tôi cảm thấy rất có duyên với cậu ấy, có thể nhờ cậu ấy hỗ trợ làm được không?"
"Chuyện này..." Trình Tử Chương do dự.
Theo lý thuyết học trò bọn họ có thể nhận tự làm thiết kế, bản thân Trình Tử Chương cũng đã làm từ nhiều năm trước, nhưng dù sao Kỷ Nguyễn chưa từng nhận hàng đặt theo yêu cầu, Trình Tử Chương không chắc cậu có muốn hay không.
Cô dò hỏi nhìn về phía Kỷ Nguyễn, nhận lại nụ cười yếu ớt của Kỷ Nguyễn.
Rồi sau đó cậu thu lại nụ cười, nhìn về vị khách kia: "Mời theo tôi."
Người đàn ông mỉm cười đi theo Kỷ Nguyễn đến bên sô pha ngồi xuống, thấy Kỷ Nguyễn lấy một cuốn sổ.
"Anh muốn thêu hình như thế nào?"
Người đàn ông trước mắt rất trẻ, dáng người thanh mảnh, nhìn qua có vẻ sức khỏe không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng, âm thanh khi nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.
Nhưng đường nét khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp, khi không cười lại càng thêm sắc sảo, ngay cả ngón tay cầm bút cũng sạch sẽ tinh tế không dính chút bụi nào.
"Cậu không phải nên hỏi tên tôi trước sao?" Anh bỗng nhiên có chút nhịn không được muốn hỏi.
Cậu thanh niên ngẩng đầu lên, đôi mắt có màu nhạt, giống như chỉ là xuất phát từ sự khách sáo mà đáp lại:
"Vậy xin hỏi tên anh là?"
Nghe được câu hỏi mong muốn, vai anh ta thoáng thả lỏng: "Cậu có thể gọi tôi là Arthur."
"À, đúng rồi," Anh cười cười: "Tôi họ Bạch."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT