Editor: hoameei

Bụi đất ngập tràn, không khí ẩm ướt lạnh lẽo dường như có thể kết băng, hơi lạnh lan trên đầu những ngón tay.

"Khụ...... Khụ khụ......" Kỷ Nguyễn bị ngạt thở mà mở bừng mắt ra.

Tầm nhìn mơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, nhiệt độ cơ thể bị hạ thấp, cả người cứng đờ khó mà cử động, Kỷ Nguyễn dùng hết sức hổn hển thở, dựa vào chút sức lực ít ỏi ngồi dậy.

Không gian nơi này vô cùng chật hẹp, Kỷ Nguyễn chỉ hơi cử động, cánh tay liền chạm đến vách tường, hai chân co lại không thể duỗi thẳng ra.

Cậu tựa đầu trên vách đá mấp mô, lẳng lặng chờ khi đôi mắt quen dần với bóng tối mới có thể nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh —— đập vào mắt đầu tiên là một tảng đá lớn.

Cậu không biết đây là nơi nào, nhưng cậu biết mình đã bị kẹp giữa những tảng đá và vách núi, nếu vận khí kém chút thôi, hẳn là đã bị đè bẹp.

Là trong cái rủi có cái may sao (*)? Kỷ Nguyễn cười khổ.

(*) 不幸中的万幸 /Bùxìng zhōng de wànxìng/: may mắn trong bất hạnh.

Nhưng tinh thần cậu đã gần như kiệt quệ, chỉ tỉnh táo được chốc lát, hai mí mắt Kỷ Nguyễn lại đánh nhau, giống như cậu đã ba ngày ba đêm chưa ngủ.

Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi sau đó mới có thể đánh giá tình huống bây giờ.

—— một nơi vô cùng chật chội nhỏ hẹp, bốn phía đều là đá, nơi cao nhất chỉ cao hơn cậu mười mấy cm, chống vào nhau tạo thành một hang động nhỏ, khoảng cách gần đến mức chỉ nhìn một lúc thôi đã thấy mỏi mắt.

Kỷ Nguyễn chống tay lên vách đá hơi dịch người qua bên trái, cho chính mình một chút không gian, ít nhất không cần phải lúc nào cũng đối mặt với tảng đá kia.

Cậu nghiêng đầu, tầm mắt phát hiện hiện cách đó không xa dường như còn có người nằm sát vách tường đưa lưng về phía cậu, có thể thấy được màu xám nhạt của quần áo bên dưới lớp bụi đất, có lẽ cũng đã tỉnh, còn cựa quậy một chút.

Trái tim Kỷ Nguyễn nảy lên, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Là Trình Tử chương!

Hóa ra bọn họ không bị tách ra, Trình Tử Chương vẫn còn lành lặn nằm cách cậu không xa!

Rơi vào đường cùng bỗng phát hiện bạn tốt còn sống, cảm giác kích động không thua gì khi được sống lại, dù sao cũng không ai muốn bị nhốt một mình ở nơi tăm tối này.

Trình Tử Chương có lẽ còn chưa hoàn toàn hồi sức, nằm trên mặt đất giãy giụa mấy lần cũng chưa ngồi dậy được.

Kỷ Nguyễn không biết lấy sức lực ở đâu, dùng sức đẩy mấy tảng đá nhỏ bên cạnh, lách qua khe hở nhỏ bò qua.

Bên này tuy bốn phía vẫn đều là đất đá, nhưng so với chỗ cậu thì rộng hơn chút, ít nhất có thể chứa được hai người họ.

"Chị Tử Chương? Chị có ổn không, chị ——"

Cánh tay Kỷ Nguyễn đang đẩy Trình Tử Chương đột nhiên dừng lại.

Cậu giống như một con non vừa ra khỏi hang nghiêng nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh xung quanh, rồi sau đó sờ lên tai mình, biểu tình trở nên hoảng sợ.

Quả nhiên, tai nghe bên ngoài đã sớm không biết rơi ở nơi nào.

Khó trách, từ lúc cậu tỉnh lại không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào, khi nãy nói chuyện cậu cũng cảm thấy mông lung không rõ!

Trình Tử Chương giống như tích góp đủ sức lực bò dậy, dựa trên vách đá thở dốc, vươn tay muốn kéo cậu.

Kỷ Nguyễn thấy môi cô giật giật, hẳn là đang gọi tên mình, nhưng có lẽ thân thể suy yếu nên âm thanh rất nhỏ, Kỷ Nguyễn không nghe được.

Kỷ Nguyễn dịch lại gần Trình Tử Chương một chút, có hơi chua xót mà cười.

Cậu nhìn qua trên người Trình Tử Chương một lượt, ngoại trừ khuôn mặt có một vài vết xây xát ra thì không có vết thương lớn nào khác, chỉ là hiện tại chưa lấy lại sức.

Cậu thoáng nhẹ nhàng thở ra, trong tình huống này không bị thương chính là may mắn nhất, ít nhất còn có thể chịu đựng thêm chút thời gian chờ cứu hộ tới, nếu có vết thương mất máu mọi việc sẽ khó giải quyết hơn nhiều.

Nơi này chẳng có mấy tia sáng lọt vào được, Kỷ Nguyễn không thể nhìn khẩu hình để đoán Trình Tử Chương nói gì, kéo tay áo cô, chỉ vào lỗ tai mình lắc đầu.

"Tai nghe bên ngoài của em rơi rồi, nghe không được, chị đừng nói chuyện, giữ sức..."

Cậu nói rất chậm, bởi vì không nghe thấy nên phải nói từng chữ cho đúng thanh điệu, nhưng âm thanh cũng không dễ nghe lắm.

Trình Tử Chương kinh ngạc, lại giống như ngây ra, sau một lúc lâu khóe miệng mới khẽ động, đôi mắt đỏ lên.

Kỷ Nguyễn lại cười, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Thật sự không sao đâu."

Gương mặt cậu dính toàn đất cát, sắc mặt cũng xấu, nhưng dù vậy đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, giống như ngôi sao dẫn đường trong rừng núi âm u, khi mỉm cười lại trông thật ngoan ngoãn.

Thiên sứ cho dù rơi xuống vũng bùn thì vẫn là thiên sứ, liều mạng rũ đôi cánh lấm lem bùn cũng không muốn để người khác vì cậu mà lo lắng.

Đôi mắt Trình Tử Chương càng ngày càng nóng, trái tim cũng co rút: "Tiểu Nguyễn..."

Kỷ Nguyễn nói hai câu liền thấy có chút kiệt sức, hô hấp trở nên khó khăn, dù cố gắng vẫn cảm thấy như không hít thở đủ.

Cậu chậm rãi dựa trên vách đá, không hiểu vì sao bản thân lại ngày càng mệt như vậy.

Nơi này quá lạnh rồi, vách đá xung quanh lạnh lẽo cứng rắn lại ẩm ướt, trên người cậu cũng ướt sũng bởi trận mưa, Kỷ Nguyễn cảm thấy với nhiệt độ cơ thể bây giờ của mình chỉ sợ sẽ đông cứng trước khi quần áo kịp khô mất.

Bỗng nhiên cậu nghĩ tới cái gì, chợt mở to mắt lục trong túi quần lấy điện thoại ra, nhưng tay cậu tựa như không có chút sức lực nào, chiếc điện thoại nhỏ như vậy nay lại như nặng ngàn cân, tạo áp lực đè lên cổ tay cậu.

Cậu thở sâu ấn màn hình, may là còn chưa hỏng hoàn toàn, tuy là màn hình đã bị nứt vỡ, cảm ứng cũng không còn nhanh nhạy, nhưng vẫn coi như còn dùng được.

Kỷ Nguyễn như bắt được một tia hi vọng, mở quay số định gọi cầu cứu, lại phát hiện ở đây không hề có tín hiệu, cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa cậu và thế giới bên ngoài.

Máu Kỷ Nguyễn vừa mới nóng lên vài giây lại nhanh chóng nguội lạnh.

Tạch ——

Một giọt nước rơi xuống màn hình điện thoại, lăn thành một đường rồi dừng trước đầu ngón tay Kỷ Nguyễn.

Lạch tạch lạch tạch ——

Càng ngày càng có nhiều giọt nước nhỏ xuống, rơi trên màn hình, rồi bắn lên lòng bàn tay cậu.

Nước ở nơi nào?

Bốn phía đều bị chặn lại bởi đất đá, không có khả năng đột nhiên có nhiều nước như vậy.

Kỷ Nguyễn ngẩng đầu nhìn, trong bóng đêm, giữa các lớp đá lộn xộn, cậu thấy phía trên có một cái miệng nhỏ, đường kính chỉ mười mấy cm, nước mưa đã theo đó lọt xuống.

Hẳn là khi sạt lở đất đá sụp xuống chồng chất lên nhau lại vô tình tạo ra một khe hở, cậu và Trình Tử Chương bị chôn dưới đây chưa bị ngạt chết, có lẽ là nhờ cái lỗ thông này.

Kỷ Nguyễn nghiêng người, nửa quỳ nhòm ra bên ngoài qua khe hở, xuyên qua các lớp đá, đập vào mắt là một mảnh hoang vu, bầu trời bị mây che phủ đen nghịt, khắp nơi ngổn ngang những tảng đá lớn nhỏ rơi vỡ và những cành cây bị gãy, cây cỏ vùi trong lớp đất, không khác gì khung cảnh ngày tận thế.

Tuy rằng xung quanh đã không còn nhìn ra đường đi, nhưng ít nhất chứng minh bọn họ không bị chôn quá sâu, nói không chừng.... Nói không chừng sẽ có tín hiệu?

Kỷ Nguyễn cầm điện thoại giơ lên sát khe hở, bàn tay run rẩy trong mưa bụi.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm màn hình khát cầu xuất hiện kỳ tích, nhưng mặc kệ qua bao lâu, biểu tượng sóng vẫn là một màu xám, không hề có sự thay đổi nào.

Kỷ Nguyễn bất động, suy sụp thu hồi tay.

Không sao, không có tín hiệu cũng không sao, bọn họ bị mắc kẹt không sâu, cho dù không thể gọi ra ngoài, nhưng chỉ cần đội cứu hộ đến, hẳn là... hẳn là cũng sẽ mau chóng tìm được. Kỷ Nguyễn ngây dại nghĩ, nhưng trái tim vẫn luôn bất an mà nảy lên.

Cơn mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, đứt quãng nhỏ lên mặt Kỷ Nguyễn, cậu hít sâu một hơi, lại chỉ ngửi thấy một mùi tanh kì lạ quanh quẩn đâu đây.

Không khí lạnh lan trong phổi, cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Kỷ Nguyễn vùi đầu trong vòng tay mình, nhắm mắt lại hi vọng cơn đau đầu giảm xuống, nhưng vô ích, cảm giác này rất giống với tụt huyết áp khi vừa rời giường, từng đợt choáng váng dồn dập ập tới.

Nếu là ở nhà, Cố Tu Nghĩa sẽ lập tức ôm cậu về giường, sau đó đút cho cậu một cốc nước đường, nếu cậu lại làm nũng, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cậu dỗ dành, nhiệt độ trên người hắn rất ấm áp.

Sống mũi Kỷ Nguyễn cay cay, đột nhiên rất muốn khóc, nơi này lạnh quá....

"Tiểu Nguyễn!"

Trình Tử Chương hình như gọi cậu, mang theo tiếng thét chói tai.

Kỷ Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Trình Tử Chương.

Tóc bên mai của cô dán chặt trên gương mặt, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm chỗ nào đó trên người Kỷ Nguyễn, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Không chờ Kỷ Nguyễn phản ứng, Trình Tử Chương chống tay trên mặt đất bò lại đây, đôi tay ấn trên cẳng chân cậu: "... Tiểu Nguyễn... chân.... Sao lại.... đau..."

Môi cô khép mở rất nhanh, Kỷ Nguyễn chỉ có thể bắt được vài từ mơ hồ.

Cậu nhìn xuống chân mình theo động tác của Trình Tử Chương, đồng tử lập tức co lại.

Nương theo ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động, cậu thấy đôi bàn tay của Trình Tử Chương đang ấn trên chân mình đã dính đầy máu, máu không ngừng tràn ra qua kẽ ngón tay thấm vào vải, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.

Đồi giày màu trắng bằng vải bạt đã sớm bị máu nhuộm hồng, vừa rồi cậu bò từ bên kia qua đây để lại một vệt máu dài, lại bị nước mưa pha loãng lan rộng rồi ngấm dần vào đất.

Có lẽ là lúc sạt lở chôn vùi, cẳng chân đã bị đá rạch một đường.

Nhưng cậu hoàn toàn không cảm giác được đau đớn.

Khi cơ thể đột nhiên bị thương khiến adrenalin tăng vọt làm tê liệt dây thần kinh cảm giác của cậu trong thời gian ngắn, thế nên ngay khi Kỷ Nguyễn nhìn thấy máu, hai tai lập tức ù đi.

Cậu chợt mất hết sức lực như con diều bị đứt dây ngã dựa trên tường, gương mặt trắng bệch, tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

- ----------------

Trời đã tạnh mưa, cổng vào dưới chân núi được phong tỏa bằng một dải băng cảnh báo dài.

Đội cứu hộ thứ hai đi vào trong núi đã được một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.

Cố Tu Nghĩa vẫn luôn kiểm tra tín hiệu liên lạc, cho dù biết rõ hiện tại trong núi chẳng bắt được sóng nhưng vẫn cố chấp không ngừng gọi điện thoại cho Kỷ Nguyễn.

Hắn không thể vào núi, không thể tự mình đi tìm Kỷ Nguyễn, càng không thể gây thêm rắc rối cho đội cứu hộ, trong tình huống như bây giờ, cho dù là một chút quấy nhiễu cũng đều có khả năng tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

Cho nên việc hắn có thể làm, chỉ là ở đây chờ đợi tin tức, liên hệ trước với bệnh viện, chuẩn bị thật tốt hết thảy mọi việc sau đó.

Nhưng cảm giác giày vò lúc này chẳng khác nào hình phạt lăng trì, so với chết còn khó chịu hơn.

Hắn chỉ hận không thể lập tức đi vào trong núi đào 3 thước đất bằng mọi giá tìm ra Kỷ Nguyễn, nhưng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩ này chỉ là ảo tưởng viển vông, lí trí và xúc động không ngừng đan chéo nhau, như dao cùn cứa vào thần kinh căng chặt của hắn, làm đầu hắn như muốn nứt ra.

Từ trước đến nay Cố Tu Nghĩa chưa từng cảm thấy bất lực như vậy.

Từ lúc sinh ra hắn đã được hưởng thụ quyền lực và địa vị to lớn, chỉ cần hắn muốn, không có thứ gì mà hắn không có được, nếu là việc khó hơn, chỉ cần chịu động não và dùng chút thủ đoạn cũng có thể dễ như trở bàn tay, cho nên hắn chưa từng tin vào vận mệnh hay vận khí.

Thậm chí đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ có kẻ thất bại mới có thể quỳ gối trong vũng bùn, khom lưng uốn gối hướng về phía trời xanh khẩn cầu một kỳ tích căn bản không tồn tại, còn kẻ tuyệt vọng thì cầu xin được thương xót.

Nhưng hiện tại không giống vậy.

Lần đầu tiên Cố Tu Nghĩa cảm nhận được sức mạnh áp đảo của tự nhiên, dù hắn có cố gắng bao nhiêu cũng không đủ.

Đứng trong màn đêm, ngọn núi cao giống như một phần mộ lớn âm khí nặng nề đè xuống, nặng trĩu ép trên ngực Cố Tu Nghĩa, khiến hắn không thể thở nổi, đồng thời lưu lại một sợi dây sự sống mỏng manh, cứ lặp lại tra tấn, lại không thể chết đi.

" Không, không có việc gì đâu..." Tống Lĩnh cẩn thận mở miệng, nhìn sắc mặt đen thui của Cố Tu Nghĩa, đưa cho hắn một cốc nước: "Ngọn núi này không cao, bọn họ cũng không đi sâu, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được, nhất định sẽ không có việc gì!"

Khóe miệng Cố Tu Nghĩa mím chặt. nghe vậy hơi hơi gật đầu, nhưng ngăn cánh tay đưa nước của Tống Lĩnh lại.

"Báo cáo, báo cáo!" Cách đó không xa là lều trung tâm chỉ huy, âm thanh rè rè phát ra từ bộ đàm, Cố Tu Nghĩa chuyển động tròng mắt khô khốc nhìn qua.

"... Tổng cộng tìm thấy bốn điểm bị sạt lở, toàn bộ quá trình tìm kiếm ước tính mất 3 đến 4 tiếng..."

"... Trong đó có một chỗ tương đối nghiêm trọng, có tảng đá lớn rơi xuống làm gãy rào chắn, không loại trừ khả năng có thể bị cuốn xuống sông, yêu cầu hướng dẫn..."

Trong lòng Tống Lĩnh trầm xuống, chai nước trong tay cũng bị bóp nát.

Mà Cố Tu Nghĩa bên cạnh vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt không có chút cảm xúc, cũng không phản ứng gì, giống như đột nhiên linh hồn bị rút khỏi thân xác, chỉ để lại một chiếc vỏ trống rỗng.

Tống Lĩnh lòng nóng như lửa đốt, muốn vỗ vai hắn, nhưng lại không dám, muốn nói cái gì, cuối cùng lại thôi.

Hắn rất muốn an ủi Cố Tu Nghĩa, sẽ không có việc gì, chỉ là có khả năng bị rơi xuống sông, chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi, mà đứa nhỏ Kỷ Nguyễn kia ngoan như vậy vận khí nhất định không tồi, sẽ không gặp xui xẻo như vậy.

Nhưng hắn nói không nên lời, hắn trong lòng cũng rõ ràng, loại an ủi này còn vô dụng hơn chê cười.

"Brrr ——"

Hình như có tiếng rung ở đâu.

Chỗ nào?

Tống Lĩnh nhìn khắp nơi xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống di động của Cố Tu Nghĩa.

Cuộc gọi không để tên người, chỉ có một icon quả anh đào.

Trong nháy mắt, Tống Lĩnh thấy Cố Tu Nghĩa mở to mắt, như đột nhiên được truyền lại sự sống.

Một thân u ám nặng nề bỗng hóa thành vui sướng, so với người nghèo trúng xổ số 50 triệu tệ, người ung thư phát hiện chuẩn đoán nhầm còn vui mừng hơn gấp trăm lần.

Hắn cảm thấy hốc mắt Cố Tu Nghĩa cũng đỏ lên, ngón tay ấn nghe điện thoại run rẩy khó hiểu.

- ------------

"Em đừng sợ tiểu Nguyễn, chị sẽ nhẹ tay một chút......"

Trình Tử Chương dùng điện thoại chiếu sáng, cẩn thận xắn ống quần đã ướt đẫm máu của Kỷ Nguyễn, vừa thấy miệng vết thương liền không kìm được nước mắt.

Kỷ Nguyễn không nghe rõ lời nói của Trình Tử Chương, nhưng biết cô đang khóc, cậu chỉ có thể dùng sức kéo khóe miệng: "Không sao, không đau..."

Nhưng giọng của cậu đã yếu đến mức khó mà nghe thấy, ngay cả kéo khóe miệng cũng phải tích góp chút sức lực mới có thể làm được.

"Sao có thể không đau chứ!" Tay Trình Tử Chương toàn máu là máu, muốn tìm đồ vật giúp cậu cầm máu, nhưng bốn phía chỉ toàn đá, gấp đến độ nước mắt rơi như mưa.

Cẳng chân Kỷ Nguyễn có một vết rách rất dài, ít nhất phải 10cm, tuy chưa sâu đến mức có thể thấy được xương nhưng cũng là da tróc thịt bong, máu không ngừng trào ra từ miệng vết thương, theo mắt cá chân chảy xuống mặt đất, uốn lượn thành một dòng suối nhỏ.

Trình Tử Chương dùng mu bàn tay lau mặt, muốn nghĩ lại xem có thứ gì có thể cầm máu, lại nghe thấy Kỷ Nguyễn khẽ cười.

"Em còn cười?" Trình Tử Chương tức giận nói.

Kỷ Nguyễn cũng không định cười, nhưng khi Trình Tử Chương lau mặt dính vài vệt máu, khuôn mặt lấm lem bụi đất và nước mắt, nhìn qua thật sự buồn cười.

Nhưng lời này quá dài, Kỷ Nguyễn không đủ sức để nói, cậu dùng hết sức lực còn lại cởi áo sơ mi ra, bây giờ ngay cả trợn mắt cũng cảm thấy lao lực.

"Chị dùng lau mặt đi, sau đó giúp em băng bó một chút..."

Lượng adrenalin giảm xuống, Kỷ Nguyễn cũng dần cảm thấy đau đớn nói không nên lời, trong không gian nhỏ hẹp mùi máu tươi càng trở nên nồng hơn, khiến cậu vô cùng buồn nôn.

Yết hầu cậu không ngừng chuyển động, nở một nụ cười yếu ớt với Trình Tử Chương.

Trình Tử Chương lại không nghe lời cậu lau mặt trước, nhanh chóng dùng áo đè trên vết thương, cẩn thận quấn chắc lại, hi vọng có thể cầm máu được.

Trước mắt Kỷ Nguyễn bắt đầu dâng lên từng đợt sương đen, cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp, nhưng cậu biết đó là bởi vì cậu đang mất máu quá nhiều.

Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ, ngủ liền xong đời......

Cậu liều mạng mở to hai mắt, dùng hết toàn bộ ý chí tinh thần để duy trì tỉnh táo, nhưng mệt mỏi như ma quỷ từ vực sâu bò lên, dù là hút máu hay lột da cũng phải kéo cậu xuống.

Ở một giây cuối cùng, tựa như vận mệnh đã an bài, Kỷ Nguyễn lại mở di động lên một lần nữa.

Sau đó cậu thấy biểu tượng sóng từ màu xám biến thành 1 dấu chấm nhỏ.

"A, Kỷ Nguyễn!" Trình Tử Chương hoảng sợ mà nhìn động tác của Kỷ Nguyễn.

Trong nháy mắt, Kỷ Nguyễn gần như là theo bản năng bò dậy, đưa di động đến sát lỗ nhỏ bên trên.

Cậu bỗng tràn đầy sức lực giống như hồi quang phản chiếu, ngay khi tín hiệu sóng biến thành 2 vạch, không chút do dự liền gọi cho Cố Tu Nghĩa.

Thật ra cậu vẫn còn sót lại chút lí trí, biết rõ lúc này hẳn nên gọi cho cứu hộ, 110 hay 119 đều được, sau đó nói cho họ biết vị trí của mình, thương thế ra sao, có bao nhiêu người bị mắc kẹt, rồi lại chờ người đến cứu.

Nhưng cậu quá mệt mỏi, không nói được nhiều như vậy, bên ngoài một mảnh hoang tàn, cậu cũng không thể xác định bản thân bị chôn ở nơi nào, nhưng nếu là Cố Tu Nghĩa, cho dù cậu nói năng lộn xộn, nhất định người kia cũng sẽ tìm được cậu.

Được rồi.... Cậu thừa nhận, thật ra cậu muốn nghe giọng nói của Cố Tu Nghĩa một chút.

Hơn nữa Cố Tu Nghĩa đã hứa với cậu, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của cậu nữa.

Hắn đã hứa rồi.

Kỷ Nguyễn mở âm lượng lớn nhất, để điện thoại sát lỗ tai bên trái, trái tim không ngừng nảy lên.

Âm thanh "tút" một tiếng báo đã được kết nối, ngay lập tức có người nhận.

"Kỷ Nguyễn!?"

Thính lực tai bên trái Kỷ Nguyễn cũng không quá tốt, giọng nói của Cố Tu Nghĩa truyền tới rất mơ hồ, tựa như cách cả một khu rừng, lẫn với những âm thanh vụn vặt hỗn loạn.

Nhưng Kỷ Nguyễn vẫn nghe ra.

Nước mắt của cậu không kiềm chế được mà rơi xuống, rõ ràng khi nãy ở trước mặt Trình Tử Chương còn có thể cười được, nhưng đối với Cố Tu Nghĩa, chỉ cần nghe thấy âm thanh của hắn thôi lớp vỏ bọc mạnh mẽ liền lập tức tan thành nước.

Cậu gắt gao nắm chặt di động, giống như sợ âm thanh bản thân nghe thấy chỉ là ảo giác, giọng nói run rẩy: "Cố, Cố Tu Nghĩa..."

- ------------

Trái tim Cố Tu Nghĩa tan nát.

Câu chữ Kỷ Nguyễn phát ra rất kì quái, xen lẫn với tiếng khóc nghẹn ngào, giống như trẻ con mới học nói.

Cố Tu Nghĩa biết cậu hẳn là không nghe rõ, có lẽ tai nghe đã bị hỏng hoặc rơi mất, cũng có thể là đang bị thương, Cố Tu Nghĩa không biết, cũng không dám nghĩ nhiều.

"Tôi đây, tôi ở đây, bảo bối." Hắn lập tức tăng âm lượng lên, xoay người chạy nhanh về phía trung tâm chỉ huy cứu hộ.

Đội trưởng đội cứu hộ đang cầm bộ đàm lớn tiếng nói chuyện thì bị một người chụp lấy vai, người gọi hắn lại sắc mặt tối tăm đến dọa người, nhưng trong tối tăm lại mang theo sự vui sướng kì dị cùng khẩn trương, dáng người cao lớn tạo cảm giác áp bức mãnh liệt, làm người sởn tóc gáy.

Cố Tu Nghĩa không có tâm tư chú ý sắc mặt người khác, mở loa ngoài lên: "Kỷ Nguyễn? Bảo bối, đừng sợ, bây giờ nghe tôi nói ——"

Đội trưởng vừa nghe liền hiểu ra, ít nhất có người còn sống, còn có thể bắt được sóng để gọi điện thoại, đây có thể coi như tin tức tốt nhất rồi, hắn giơ tay ra hiệu xung quanh yên lặng.

Nhưng người sinh viên bên kia nói chuyện rất kì lạ, âm thanh mơ hồ không rõ, lúc mới nghe thậm chí còn không giống như giọng của một sinh viên đại học.

Người đàn ông nói vài câu trấn an ngắn gọn, sau đó gằn từng chữ một nói cực kỳ rõ ràng.

"... Ở cùng Trình Tử Chương à? Có bị thương không?..."

".... Không biết ở nơi nào cũng không sao, cẩn thận nghĩ lại một chút, hoàn cảnh xung quanh thế nào, có thấy được vật gì đặc biệt không, cái gì cũng được..."

"..... Không sao bảo bối, mọi người đều đang nỗ lực tìm kiếm, rất nhanh sẽ tìm được em, nhưng nếu em có thể cung cấp một ít thông tin, chúng ta có thể càng nhanh được gặp nhau, em nói có đúng không?..."

Toàn thể nhân viên đều nín thở chờ đợi bên kia trả lời, mỗi một giây một phút đều trở nên thật dài.

Đội trưởng nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, những đốt ngón tay dùng sức siết chặt điện thoại đến trắng bệch, có thể cảm nhận cơ bắp toàn thân đang căng chặt.

Nhưng mỗi câu nói của hắn đều bình tĩnh đến kinh người, thậm chí còn coi như dịu dàng, nếu không tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tưởng tượng được thật ra trong lòng hắn đã run sợ đến mức nào.

"Có, có cái biển......"

Cậu sinh viên bên kia cuối cùng cũng lên tiếng, đội trưởng lập tức dời lực chú ý khỏi người đàn ông, cẩn thận lắng nghe, âm thanh cậu thanh niên kia run rẩy, nhưng vẫn luôn nỗ lực nói thật rõ ràng.

"Lúc ấy phía trước... có một cái biển hướng dẫn phòng cháy an toàn trong rừng, từ lúc xuống núi đến chỗ sạt lở tôi chỉ nhìn thấy 1 lần..."

Đội trưởng hung hăng nắm tay, lập tức mở bản đồ vệ tinh, tất cả biển báo trong khu vực đều được đánh dấu lại, tìm được biển báo an toàn đầu tiên là có thể xác định vị trí cụ thể.

Hắn mở bộ đàm chỉ đạo: "Tất cả người có mặt, lập tức đến điểm sạt lở D tiến hành cứu hộ, xác định có người bị mắc kẹt..."

Đang nói, điện thoại bên kia phát ra những tiếng nức nở ngắt quãng, cậu sinh viên kia rốt cuộc không nhịn được mà khóc lớn:

"Đàn chị ở đây... Nhưng mà tôi, tôi bị thương rồi Cố Tu Nghĩa... Thật nhiều máu..."

Đội trưởng nhìn thấy người đàn ông vừa thả lỏng được một chút, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng đáng sợ, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như đang trời đất sụp xuống.

Hắn nói tiếp vào bộ đàm: "Chú ý chú ý, có hai người mắc kẹt, trong đó có một người bị thương mất máu, đẩy nhanh tốc độ!"

- --------------

Kỷ Nguyễn vô lực mà dựa tường trượt xuống, trong tiếng khóc của Trình Tử Chương nhắm mắt lại.

Những giây phút cuối cùng Kỷ Nguyễn kỳ thật không nghe được âm thanh của Cố Tu Nghĩa nữa, có lẽ tín hiệu bị ngắt, cũng có thể chính cậu đã không thể chịu đựng được nữa.

Cậu không biết Cố Tu Nghĩa nghe ra được lời cậu nói hay không, chỉ cảm thấy máu trên người như bị rút sạch, bây giờ đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Trong tầm mắt mông lung, cậu nhìn thấy Trình Tử Chương tiếp tục gọi điện thoại đi, môi cô mấp máy liên tục vô cùng nôn nóng, sau đó lại suy sụp ngồi thụp xuống.

Xem ra đúng là xảy ra vấn đề tín hiệu....

Suy nghĩ trong đầu Kỷ Nguyễn bắt đầu chậm rãi bay xa, nhịp tim cũng trở nên bất thường, khi thì chậm như muốn ngừng lại, khi thì điên cuồng đập khiến lồng ngực nhói đau.

Kỳ thật cuộc sống của Kỷ Nguyễn cũng không được tốt lắm, phần lớn những sự tốt đẹp trên thế giới cậu cảm thấy hơi xa lạ, mà đối với cái chết lại vô cùng quen thuộc.

Cậu biết bản thân mình đang bị rối loạn nhịp tim, đây là biểu hiện cơ thể bị sốc khi mất máu quá nhiều.

Nhưng điều tốt đẹp nhất mà cậu có thể nghĩ được bây giờ, chính là muốn Cố Tu Nghĩa ôm cậu một lần.

Cái ý nghĩ này giúp cậu giãy giụa hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không thể đánh bại bóng tối, rơi xuống vực sâu.

Nước bên trong còn lạnh hơn so với tưởng tượng.

Cậu lơ lửng trong nước, bỗng nhiên có một khắc trồi lên khỏi mặt nước, nghe thấy âm thanh ầm ĩ mông lung, còn có tiếng khóc của một cô gái, là Trình Tử Chương sao?

Nhưng không chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, một cơn sóng lớn lại nhấn chìm cậu xuống.

Lần này cậu chìm xuống thật sâu, áp lực của nước đè trên ngực khiến cậu không thở nổi, cậu cố gắng hô hấp lại chẳng có tác dụng nào.

Ngay trước khi cậu sắp ngạt thở một giây, bỗng dưng một luồng không khí mát mẻ truyền vào trong phổi, lại một lần nữa cậu trồi lên mặt nước.

Chỉ là lần này là được người vớt lên.

Có người ôm lấy cậu, lồng ngực người nọ rất ấm áp.

Kỷ Nguyễn không mở mắt ra được, nhưng cậu biết là Cố Tu Nghĩa, bởi cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn.

A... Được cứu rồi. Kỷ Nguyễn nghĩ.

Được cứu khi còn sống.

Thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play