Edit:  Mạn Già La

*

Vì sao lại biến thành “tôi”?!

Lưng tôi bắt đầu ớn lạnh từ lúc giọng nói phát ra từ phía sau, và thực tế mà tôi phải đối mặt bây giờ càng khiến tôi hoảng sợ hơn.

Nó tự gọi mình, từ “chúng ta”, thành “tôi”.

Không nghi ngờ gì nữa, trong những trường hợp bình thường, độc giả sẽ không phải là một nhóm người. Vậy nên, khi một giọng nói xuất hiện và tự xưng là độc giả, tôi liền nghiễm nhiên coi giọng nói đó là tập hợp ý chí hoặc tinh thần của độc giả, cứ thế tôi tự nhiên bỏ qua rất nhiều chỗ không đúng trong cuộc trò chuyện.

Nó luôn thốt ra một “tôi” giữa “chúng ta”, lúc ấy tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy tập hợp thể ý chí có lẽ vẫn chưa đủ thành thục, không tìm được xưng hô thích hợp với mình. Và nhân cách của nó cũng được tôi định kiến ​​như một bằng chứng hùng hồn rằng nó là một tập hợp những sinh vật có nhân cách.

Giờ đây, sau khi thoát khỏi những định kiến đang chiếm lấy đầu, tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôi thực sự coi một sinh vật có tính cách khá khác biệt tự xưng là “tôi” như một quần thể lớn —— thậm chí, giờ còn ngoan ngoãn bước vào rạp chiếu phim như nó nói.

Nhìn xung quanh, trước mặt tôi thực sự là màn hình khổng lồ của rạp chiếu phim, nhưng giống như góc nhìn khi chơi trò chơi VR*, tôi hoàn toàn không thể di chuyển vị trí của mình và cũng không thể nhìn thấy những chiếc ghế lẽ ra phải có trong rạp chiếu phim.

* VR (Virtual reality): Thực tế ảo là một trải nghiệm mô phỏng có thể giống hoặc khác hoàn toàn với thế giới thực. Các ứng dụng của thực tế ảo có thể bao gồm giải trí và mục đích giáo dục. Các loại khác, công nghệ phong cách VR khác biệt bao gồm thực tế tăng cường và thực tế hỗn hợp. Wikipedia

Trong mắt tôi, chỉ có màn hình khổng lồ ba chiều —— màn hình khổng lồ thực sự ở ngay trước mắt tôi, hơn nữa theo thay đổi góc độ của tôi cũng hiển thị một diện mạo khác.

Không còn nghi ngờ gì, đây là một mánh khóe tôi quen thuộc khác —— nó, sinh vật không biết là thứ gì này, một lần nữa chiếu lên võng mạc của tôi thứ mà nó muốn tôi nhìn thấy.

Tôi đoán, không, tôi chắc chắn, cơ thể của tôi vẫn ở trong thư phòng đó, nhưng bây giờ tôi đã mất quyền kiểm soát đối với cơ thể và tầm nhìn của mình —— tôi vẫn đang đứng trong thư phòng đó, chẳng qua, bộ não của tôi khiến tôi nghĩ rằng mình đang ở một rạp chiếu phim.

…… Tôi quá ngốc, tôi để cơ thể mình lại cho một sinh vật không biết rốt cuộc là thứ gì và có thái độ gì với tôi.

Nó tìm đủ mọi cách đuổi tôi đi, lại đột nhiên xuất hiện trong thư phòng phòng đó, rốt cuộc là đã làm gì với cơ thể tôi, chuyện này này khiến tôi vô cùng hoảng loạn.

2

Bất quá, nếu nó đã chiếu màn hình khổng lồ này trước mắt tôi và còn làm trông giống như một rạp chiếu phim, điều đó có nghĩa là nó muốn tôi xem thứ gì đó.

Cho đến khi tôi xem xong, nó chắc sẽ...... không làm gì tôi.

…… Đâu.

Tôi cố an ủi bản thân mình, cố gắng trấn tĩnh lại và tập trung chú ý vào “bộ phim” đang chiếu chậm chầm trước mặt.

Bản thân tôi cũng không dám tin được, vào thời điểm quan trọng và hoang đường này, tôi thế mà thực sự đang nghiêm túc chờ đợi bộ phim trước mặt này.

*

Bộ phim trước mặt thế mà là thực sự là một “bộ phim”. Nó có phần mở đầu như phim truyền thống, hiển thị một số công ty tài trợ vừa nhìn tên là biết hoàn toàn không tồn tại, logo càng là chiếu theo các công ty trộn lại tạo ra —— tôi thế mà trong tình huống thần kỳ này thấy được nữ thần Tự Do giơ sư tử bất ngờ hướng về màn hình rít gào.

Một hình thức gượng ép như vậy, giống như ép buộc nhét cuộc đời tôi vào một cuốn sách vậy —— tất cả đều vô lý, nhưng lại thực sự tồn tại.

Tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy nhà sản xuất của bộ phim này, chắc là cùng một tác giả của cuốn sách mà tôi là nhân vật chính trong đó —— nhưng như thế, lại cảm thấy mình đã hoàn toàn lật đổ quan điểm trước đây cho rằng ABC là tác giả.

Bây giờ xem ra, giống như tôi nghĩ người thuyết minh là “độc giả”, tôi đã định kiến ​​rằng ABC là tác giả bởi vì ba nét chữ kia khác nhau, đây chưa chắc không phải là người khác hố tôi —— chính cái hố này, đã đưa tôi rơi vào rạp chiếu phim này.

Tác giả, độc giả, chúng nó rốt cục là ai, là sinh vật gì, tôi vẫn còn bán tín bán nghi.

Tôi cảm thấy rằng mỗi phỏng đoán của tôi dường như rất hợp lý, nhưng khi đi vào chi tiết cụ thể, lại cảm thấy lý luận của mình đầy lỗ hổng.

Tôi thậm chí cũng không thể chắc chắn chúng nó có phải là người hay không —— ngay khi tôi cầm bút lên, tôi có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của mình đối với con người; và khi tôi nhìn thấy bộ phim, tôi thấy nguyên tố này xuất hiện ở trước mắt tôi, tôi không nhịn được cảm thấy đối phương có lẽ là con người.

Mong rằng như lời “độc giả” này nói, khi tôi xem xong bộ phim, tất cả những gì mình thực sự mong muốn đều có thể hiện ra trước mắt.

Phim bắt đầu chiếu, nhưng bộ phim và phần chính thức mở màn của nó nhanh chóng tạo thành một sự tương phản rõ rệt —— nói đây là phim thì chi bằng nói là video thì hợp hơn.

Hình ảnh phát trên màn hình lớn không giống như một bộ phim chuyển ống kính liên tục mà giống như được chỉnh sửa từ một video giám sát, với một góc duy nhất và nhìn mọi thứ ở cùng một cấp độ.

Màn ảnh cung cấp là...... thư phòng này.

Đúng vậy, tôi không ngờ sau khi ánh mắt rời khỏi thư phòng, lại nhanh chóng trở lại thư phòng.

Một dòng phụ đề đột ngột xuất hiện ở dưới màn hình —— điều này cũng khiến tôi nhận ra, cho dù hình ảnh được sản xuất không tốt, thì vị “đạo diễn” này cũng đúng là nỗ lực thực hiện bộ phim của nó.

Giống như vị “tác giả” kia đang cố sáng tác một cuốn sách vậy.

Trên phụ đề viết “Vì ngài, tổ phiên dịch tri kỷ phiên dịch cho Hạ Trạch đáng kính.”

Tôi: ……

Tôi không biết mình có nên nói lời cảm ơn hay không, dù sao thì đối phương thậm chí còn phiên dịch cho tôi xem hiểu video của nó.

Nhưng, có một điều tôi có thể chắc chắn.

Bộ phim này là làm cho tôi xem.

Tôi, nhân vật chính trong một cuốn sách, bây giờ sẽ đảm nhận vai trò “người xem”.

1

*

Bộ phim trên màn hình chậm rãi chiếu.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, tôi có thể nhận thấy thư phòng trong phim khác với phòng làm việc mà tôi đã ở trước đây —— thư phòng này rất sạch sẽ, trên tường cũng không có dấu vết của một cánh cửa nào, mà là thực sự trắng bóc.

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, một ánh sáng lóng lánh mà tôi quen thuộc đột nhiên nổi lên trên bức tường của thư phòng —— là ánh sáng vàng!!!

Ánh sáng vàng giống như cọ vẽ, nhảy nhót tung tăng trên tường, từng chút một, dần dần hội tụ thành đường nét.

Chẳng mấy chốc, ánh sáng vàng đã vạch ra đường viền của một “cánh cửa”, và cánh cửa đó dần chuyển từ những đường nét trừu tượng sang một khung cửa thực sự.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cánh cửa xuất hiện từ góc nhìn của thư phòng.

Có lẽ, lúc đó tôi cũng đã đi vào theo cách này —— nói cách khác, cánh cửa của một không gian khác, hoặc một chiều không gian khác, đã được ban cho một lượng năng lượng nhất định, do đó trở thành một cánh cửa có thể kết nối hai không gian này.

Cánh cửa vàng sáng chói “cùm cụp” một tiếng rồi mở ra, bên trong đi ra ba “người” mà tôi quen thuộc.

…… Là ABC.

Tôi gặp lại chúng nó, không ngờ là trong phim, chúng nó xuất hiện dưới hình dạng con người hoàn chỉnh.

Sau khi nhìn trạng thái rời rạc một lúc lâu, đột nhiên nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai bộ dáng sạch sẽ đứng ngay ngắn trước mặt, thực sự là có hơi không quen.

Nhưng, luôn cảm thấy có chút không giống.

Tôi không thể nói rốt cuộc là sai ở đâu, nên chỉ có thể hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mặt chúng nó.

Chẳng lẽ, là giống như những “tôi” trong phòng tối đó ư? Chẳng lẽ chúng nó cũng có khác biệt rất nhỏ giống với ba cơ thể mà tôi đã thấy trước đây ư?

Tôi mở to mắt, cố gắng tìm kiếm sự khác biệt trên khuôn mặt chúng nó, nhưng không thể tìm thấy.

Chưa nói đến những đường nét cơ bản trên khuôn mặt, ngay cả góc độ kéo dài lông mày cũng giống hệt bản thân người đó.

Nhưng...... tại sao tôi lại cảm thấy chúng nó quá khác biệt so với bọn họ tôi nhìn thấy trong “thế giới thực” giả tạo chứ?

3

Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ phải tiếp tục xem.

Rất nhanh, một ánh sáng vàng khác lóe lên trên bức tường tuyết trắng, tôi ngay lập tức định thần lại và chăm chú nhìn vào cánh cửa mới xuất hiện kia.

Lần này cánh cửa nhỏ nhắn hơn, và nó thuộc về một sinh vật mà tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trên tường, hay đúng hơn, một cánh cửa chuyên biệt của một chủng tộc nào đó.

Cửa chỉ cao đến đầu gối người, yêu cầu dát vàng đương nhiên ít hơn rất nhiều, rất nhanh thôi cửa này sẽ làm xong.

Cửa chầm chậm mở ra, năm ngón tay chạm đất, một cánh tay phải độc lập từ bên trong thò ra.

…… Tôi sợ hãi suýt đứng bật dậy (mặc dù tôi không biết cơ thể mình hiện tại đang ngồi hay đang đứng), nhưng ba người ABC lại chẳng có phản ứng giống tôi chút nào. Chúng nó nhìn xuống nơi có bàn tay kia, khẽ gật đầu, vẻ mặt như thường.

…… Tôi biết là không đúng chỗ nào rồi.

Vừa rồi ba người chúng nó chỉ đứng ở đó mặt không biểu cảm. Khi không có chuyện gì xảy ra thì người ta chỉ đứng yên, trên gương mặt không có biểu tình là chuyện rất bình thường.

Nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên đi tới, trên cổ tay thậm chí xuất hiện một cái miệng, bắt đầu nói, chúng nó vẫn không có biểu tình gì.

Điều này không thích hợp.

Đây không phải là ba ABC mà tôi biết.

Mặc dù tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng…... không có dấu vết của con người trên người chúng nó.

Từ lâu, tôi đã đoán rằng mặc dù chủng tộc của chúng nó khác với con người, nhưng trên nhiều khía cạnh gần như là giống nhau, nhưng ba sinh vật trước mặt này đã tát vào mặt tôi một cái thật mạnh.

Hoàn toàn không giống nhau, trên người không có một chút nhân khí, trên mặt cũng không có biểu cảm. Tuy rằng bề ngoài giống nhau, nhưng bên trong lại kém quá xa.

Chúng nó, không có một chút cảm xúc nào cả.

1

Bàn tay đó bắt đầu nói chuyện, lời vừa nói ra, thân thể tôi không khỏi cứng đờ.

…… Cái ngôn ngữ này, tôi đã nghe qua.

Đó là thứ ngôn ngữ mà Đặng Tề đã từng vô tình nói ra, thứ ngôn ngữ đáng sợ đó lọt vào tai tôi rõ ràng, nhưng khiến tôi không thể phân tích được.

Tôi có thể cảm nhận được đồng tử của mình co lại ngay lập tức, cả người không khỏi cảm thấy sợ hãi về lĩnh vực chưa biết mà mình không thể do thám ra được.

Một giây sau, nỗi sợ hãi còn chưa kịp xuất hiện đã bị phụ đề đột ngột xuất hiện dưới màn hình khổng lồ đánh bật về.

Những ngôn ngữ không xác định có thể khiến người ta bất giác sởn tóc gáy.

…… Nhưng ngôn ngữ không biết có thêm phụ đề, liền hoàn toàn giống với ngoại ngữ thường hay nghe.

Câu nói lọt vào tai khiến lòng tôi run lên, hóa ra lại có ý nghĩa đơn giản như vậy.

Cái tay kia nói: “Ba bọn ngươi, sinh ra bao lâu rồi?”

…… Thật không nghĩ tới, hoá ra là đề tài về chuyện nhà.

6

Tôi thực sự muốn cảm ơn nhà làm phim này, những phụ đề chu đáo của nó đã xua tan nỗi sợ hãi trong lòng tôi, khiến tôi có thể bình tĩnh suy nghĩ về mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

“Chúng tôi mới sinh ra.” Ba người đồng thanh đáp.

…… Không nói đến ba người trong bộ dạng người lớn tự gọi mình là “mới sinh ra” có bao nhiêu kì cục, chính tỷ lệ đồng bộ của giọng nói đồng thanh này khiến tôi có cảm thấy không khỏe sâu sắc.

Rõ ràng đều là bộ dáng tôi quen thuộc, nhưng khuôn mặt không cảm xúc, lời nói chỉnh tề, so với con người, ngược lại càng như là người máy hơn.

Tôi thật sự không hiểu bộ phim này là đang làm gì, nhưng trong tay tôi không có nút tạm dừng nên chỉ phải căng da đầu xem tiếp.

“Mới sinh ra?” Ngón tay kia rõ ràng là kinh ngạc một chốc, phần bất ngờ này lại khiến cho tôi nhẹ cả người, ít nhất cũng có một thứ biểu lộ cảm xúc gần giống con người hơn —— mặc dù nhìn không giống người lắm.

Trái tim tôi còn chưa hoàn toàn buông xuống, lại nhanh chóng treo lên tiếp, tôi nhận ra một điều, đó là cảm xúc của bàn tay này tiêu tan vô cùng nhanh.

Nó bày tỏ sự bất ngờ không đến nửa giây, đã lập tức trở lại như thường và tiếp tục nói chuyện với ba “người”  ABC.

…… Đều không thích hợp.

“Các ngươi vừa mới sinh ra, cũng chưa từng đi qua nhà xưởng giáo dục.” Bàn tay to bình tĩnh nói, nó bình tĩnh gần như là copy paste hệt với ABC, cho nên tôi còn tưởng rằng biểu hiện bất ngờ nó thể hiện ra vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi, “Nhưng các ngươi hẳn là biết một việc, việc quan trọng nhất nhỉ.”

“Đúng vậy,” ba chúng nó lại đồng thanh nói, trên mặt không có chút biểu tình gì, “Chúng tôi biết. Mẹ là không thể đối nghịch, Mẹ là thiên thần của là chúng tôi, Mẹ là người sáng tạo vạn vật......”

1

May mắn trong tay tôi không có ly Coca mà lẽ ra phải cầm khi xem phim, nếu không hiện tại đã phun ra rồi.

Tôi không ngờ bộ phim này lại nhiều drama như vậy, ba người đột nhiên bắt đầu ngâm tụng thứ gì đó giống như là thơ, ước chừng năm phút đồng hồ mới đọc xong hết.

Mà đại ý của bài thơ này, chính là —— Mẹ là chí cao vô thượng.

1

Trên thực tế, trong phụ đề luôn dịch chính xác bấy lâu khi đến cái tên này lại có vấn đề, gõ ra là một đống ký tự lộn xộn. Khi tôi đang cau mày vì mớ ký tự lộn xộn này, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một âm tiết quen thuộc.

“Mẹ.”

Tôi không nghe nhầm, quả thật, ngôn ngữ của chúng nó lọt vào tai tôi như đống mã loạn, thần bí và đáng sợ.

Nhưng bây giờ tiếng mẹ này, kéo dài nhiều lần, rõ ràng được truyền đến tai tôi và được não tôi lý giải.

Là Mẹ, chính là tiếng...... gần như là thông dụng toàn cầu, âm tiết để gọi mẹ.

Nhưng âm tiết duy nhất tôi có thể hiểu, được gõ trên phụ đề, thế mà là một mớ mã lộn xộn.

Tôi cảm thấy như não mình quay cuồng, mà bộ phim không chờ đợi ai, não tôi vẫn đang quay mòng mòng, thì nó vẫn cứ tiếp tục chiếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play