Trong một thoáng, tôi đã hiểu hết những chuyện trước đây mình không hiểu.
Cuối cùng tôi cũng hiểu…… tất cả những tâm tình Đặng Tề đã từng trải qua.
Khi đó, anh một thân một mình gánh vác mọi thứ, một mình trong thế giới hỗn loạn này, cố gắng tìm lối thoát cho hai chúng tôi —— còn tôi lúc đó, dưới sự che chở của anh, lòng ôm hận anh, sống mà hoàn toàn không biết gì cả.
Anh phát hiện ra tầng hai đáng lẽ không tồn tại, cũng tìm được căn phòng đó, mở đúng cánh cửa, cho rằng cuối cùng anh cũng tìm được một con đường sáng suốt để cứu mình và tôi —— nhưng anh lại không ngờ rằng đằng sau cánh cửa đó lại là thứ làm anh sụp đổ.
Bối cảnh sẽ không lừa người. Thế giới này là một cuốn sách, còn Đặng Tề là một nhân vật trong đó, vì vậy, trước lúc anh nhận ra điều đó, mọi hành động của anh đều dựa trên ý nghĩa cuộc sống trong bối cảnh để hoạt động.
Đó chính là “yêu Hạ Trạch bằng cả tính mạng và sinh lực của mình”.
1
Như chính anh ấy đã nói, ý nghĩa sống trong ký ức của anh ấy đều là tôi, và tất cả những gì anh ấy làm, tất cả những hy sinh ấy, đều là vì để tôi có thể sống sót thoát ra ngoài.
Khi anh hao hết tâm tư đến gần như kiệt sức, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một con đường rõ ràng, thì đột nhiên được cho biết —— thật ra, ý nghĩa mình luôn giữ trong lòng, là sai.
Tình yêu rực lửa và say đắm quay cuồng trong tim mình, dục vọng mình cho là đang thiêu đốt đầu óc và phá hủy lý trí của mình, thực ra chỉ là sự “sắp đặt” mà tác giả đặt ra cho mình mà thôi.
Mình cũng không thực sự “yêu” Hạ Trạch, chỉ là mình bị ép đặt, ở thời điểm mình không biết, mình đã yêu cậu ấy một cách giả dối mà thôi.
…… Lúc ấy, anh sẽ thế nào đây?
Kí ức cứ dần hiện về, tôi nhớ đến trạng thái của Đặng Tề lúc ấy, anh trông hoảng hốt, tinh thần không ổn định, nhưng vẫn cứ kiên quyết thực hiện kế hoạch của mình, và chẳng bao lâu sau, anh liền dứt khoát biến thành hình dáng chia năm xẻ bảy đó, và khi nói chuyện với tôi, anh ấy cứ luôn nhấn mạnh rằng “đây là tình cảm lạ thường do trái tim con người tạo ra”.
Tôi không cách nào biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng rõ ràng, anh đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý không hề dễ dàng, và cuối cùng thì…... không, tôi không thể đưa ra kết luận.
Có lẽ, cuộc đấu tranh tâm lý này của anh vẫn chưa đi đến hồi kết, và cho đến tận bây giờ, vẫn còn đang tiếp tục.
1
Chúng tôi vẫn đang đứng đầu trò chơi đánh cờ đó.
Nếu có người nói cho bạn, trực giác của bạn trên thực tế là ám chỉ tâm lý người khác đưa ra cho bạn, bạn sẽ tin sao?
Đây trên thực tế là một nghịch lý nan giải, dù tin hay không thì có lẽ tôi vẫn ở trong cái “ám chỉ” đó, và tôi căn bản không thể nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn logic này. Như lúc này vậy, dù tôi có tin hay không thì cũng đã đánh mất ý nghĩa của chính mình rồi.
Anh ấy cũng không biết “tình yêu” của mình dành cho tôi, rốt cuộc là tình yêu thực sự hay tình yêu đã được sắp đặt sẵn.
Khi anh cảm thấy trái tim mình vì tôi mà loạn nhịp, anh cảm thấy tình yêu này là thật; khi anh nhìn lại lần nữa phần giả thiết đó, anh lại không khỏi bắt đầu hoài nghi chính mình.
Anh chỉ còn biết đi theo con tim, đốt cháy bản thân, thả ra chút tình yêu cuối cùng —— tôi phải cảm ơn tác giả đã để lại cho tôi và Đặng Tề lối thoát cuối cùng —— mặc dù, tôi nghĩ đây có thể là hành động vô tình của tác giả.
Bởi vì tác giả không bao giờ tưởng tượng được, các nhân vật có thể sống lại, và thậm chí với lòng mang quyết tâm hồi sinh ai đó mà bước vào thư phòng của nó.
1
Giả thiết là: “Yêu Hạ Trạch, yêu em ấy bằng tất cả tính mạng và sinh lực của mình, cho đến khi cái chết tìm đến.”
Vậy thì, chỉ cần Đặng Tề chết, thì đoạn tình yêu này sẽ kết thúc theo sự sắp đặt của giả thiết.
Rồi sau đó, nếu tình yêu vẫn còn, thì đó là tình yêu thực sự, tự nhiên.
Đây là cách duy nhất anh có thể tìm ra cho mình sau khi đau khổ quá lâu mà không thể đưa ra kết luận.
Mặc dù tàn nhẫn và đầy rẫy nguy hiểm, nhưng đó thực sự là cách nhanh nhất để chặt đứt mớ dây rối bời này.
Dùng cái chết của anh để chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho tôi là thật lòng.
1
*
Những lời ban đầu của Đặng Tề giống như một câu đố lạ lùng, nhưng lúc này, tất cả đều được giải đáp trong đầu tôi.
Anh nói có thể trong một không gian nào đó, cả cuộc đời của chúng ta đã được người khác đọc xong rồi, đây là ám chỉ rằng, chúng ta đang sống trong một thế giới trong sách.
Anh nói mình phải chết, nếu tôi không giết anh, mới thực sự là đang hại anh, vì để giải thoát bản thân khỏi sự kiểm soát của “giả thiết”.
Anh nói ý chí thế giới vô cùng tự tin vào tình yêu này, bởi vì tình yêu này vốn là sự thiết lập tác giả đặt ra cho anh.
Anh nói mọi thứ đều có thể giả tạo, chỉ có tình yêu là không thể tự dưng mà đến...... đây có lẽ vốn không phải nói với tôi.
2
Đây là anh đang cố gắng xoa dịu trái tim hỗn loạn của mình, thuyết phục bản thân mình, để bản thân tin vào đoạn tình yêu...... không biết là thật hay không này.
Tôi không nỡ nhìn lại tư liệu của anh nữa, nếu một người sinh ra là để làm nô lệ cho tình yêu của một người khác, vậy thì khi bản thân người đó biết được những điều này, sẽ suy sụp biết bao nhiêu chứ.
Tôi cất tư liệu về Đặng Tề vào tủ sách, tôi biết cảm xúc của mình thật ra rất không ổn, nhưng tôi vẫn phải cố gắng chịu đựng những con sóng vô tận đang trào dâng trong lòng mình —— tôi không muốn để “độc giả” thấy rồi chê cười chúng tôi, không muốn để Đặng Tề đã bị tổn thương trở thành một tình tiết xuất sắc trong mắt chúng nó.
Cho dù chúng tôi có phải là người thật hay không, tôi vẫn muốn duy trì tôn nghiêm của chúng tôi với tư cách là con người.
“Hừ......” Tôi nghe độc giả lẩm bẩm: “Không cho xem thì thôi, được rồi, bạn xem chồng tài liệu dày nhất ở phía bên tay phải kia đi.”
2
Kỳ thực những tư liệu này là cái gì tôi cũng đã biết không ít. Bên trái đều là những người không liên quan gì đến tôi, sống ở trong thế giới sách này, tức là “người qua đường”, còn bên phải, hầu hết đặt một số người có liên quan đến tôi.
Những người có quan hệ thân thiết được chia thành một loại, những người có chút liên hệ chia thành một loại, những người đã gặp một lần chia thành một loại...... mối quan hệ nhợt nhạt giữa bọn họ và tôi được xếp vào một loại, và các tập được chia lần lượt theo thứ tự.
Bất quá, những gì xếp trên chồng dày nhất kia thực sự khiến tôi vô cùng tò mò.
Nó cách tôi gần nhất, rõ ràng là cực kỳ quan trọng, nhưng những người có quan hệ tốt nhất với tôi đã được chia thành tập với Đặng Tề mà tôi vừa xem, bên trong bao gồm người thân, bạn cùng phòng và bạn bè, ngoài cái đó ra, tôi không có thêm ai thân thiết cả.
Vậy thì trong tập này, tập quan trọng nhất, tập dày nhất này, rốt cuộc sẽ có gì đây?
Tôi rút nó ra, từ từ mở ra, ngay khi nhìn thấy bức ảnh kia thì phát ra tiếng cảm khái “thì ra là thế”, nhưng ngay sau đó lại cau mày.
Tôi nhìn thấy một bức ảnh của chính mình được dán trên đó, mặc dù tràn đầy vẻ xa cách và xa lạ (tôi không nhớ mình đã chụp một bức ảnh kỳ lạ như vậy), nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tôi.
“Nhân vật chính”, thân phận này xác thực đặc biệt, xứng đáng được xếp vào một tập quan trọng nhất, nhưng ——
Nhưng còn lại thì sao? Đằng sau đống tài liệu này, có rất nhiều, rất nhiều tờ giấy trắng!
Bao nhiêu tờ giấy trắng khác, gộp chung với tài liệu của tôi, là để làm gì?!
Tôi vội vàng lật giở từng trang, và khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia, tôi đã sởn gai ốc.
Là tôi, nhưng lại không phải tôi.
5
Người trong ảnh cũng giống như tôi, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, khuôn mặt này tuy khiến tôi cảm thấy quen thuộc nhưng cũng có cảm giác ngượng ngùng khó tả.
…… Nếu nói, tôi cảm thấy lông mày của cậu ta không giống với tôi, có phải là hơi nhạy cảm quá không.
Đáng tiếc hiện tại tôi không thể chạm vào tấm gương trên bàn, nếu không, tôi đã so mặt chúng tôi ngay rồi.
Tôi tiếp tục đọc tiếp, từng tờ từng tờ một, tất cả đều là...… chính mình, khiến tôi vừa quen vừa lạ.
Thật sự, đều là khuôn mặt của tôi, nhưng nó luôn khiến tôi cảm thấy hơi khác một chút.
Một số có hình dạng lông mày kỳ lạ, một số có màu môi khác nhau và một số có kích thước đồng tử lớn nhỏ hơi sai biệt, nhưng khi những khác biệt tinh tế và vô hình này được đặt trên khuôn mặt, liền hoàn toàn khiến người ta không phát hiện được những thay đổi này.
Ngay khi tôi nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy rằng đó là bản thân tôi, ngoại trừ có chút kỳ lạ ra thì không có cảm giác nào khác.
Lúc này trong đầu tôi đã có một suy đoán rất lớn, ngay khi tôi nảy ra suy đoán kia thì dường như có một cơ quan nào đó trong kệ sách được kích hoạt, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, một cây bút từ trên giá sách lăn xuống.
Tôi cúi đầu nhặt lên, dễ dàng bắt lấy cây bút này —— xem ra, cây bút này cũng là sản phẩm đặc biệt của thế giới này.
Khi đứng dậy, tôi phát hiện ra tư liệu trong tay đã đến trang cuối cùng —— ở trang này, nơi lẽ ra phải có bức ảnh lại bị bỏ trống.
Và ở phía dưới bức ảnh, viết một dãy số không đầy đủ —— cuối dãy số này bị thiếu một số.
…… Hừm, con số!
Lúc này tôi mới nhớ, trước đó tôi đã nhìn thấy một dãy số khó hiểu như vậy ở cuối mỗi bức ảnh trên các tư liệu khác, lúc đó tôi đã nghi ngờ đây là gần giống với dữ liệu khuôn mặt trong trò chơi, bây giờ có vẻ như nó thực sự không sai lắm.
Nói tóm lại, thật sự là dữ liệu khuôn mặt.
Tôi vội vàng lật mấy về trang đầu tiên, đúng như dự đoán, dãy số của những “tôi” này đều hơi khác nhau. Một hai điểm khác biệt nhỏ đó được giấu trong một dãy số dài, khiến người ta rất khó phát hiện.
Cho nên, những con số không đầy đủ, và cây bút này đột ngột lăn ra này...... “độc giả” là muốn tôi tự mình xác nhận phỏng đoán của mình sao?
Tôi nhìn vào dãy số chưa hoàn chỉnh kia, nâng bút lên và bắt đầu điền vào chỗ trống đó.
Độc giả cũng không mở miệng ngăn cản tôi, xem ra suy đoán của tôi là đúng.
Tôi vốn còn đang lưỡng lự không biết chọn số nào, nhưng sau khi cầm bút lên và thực hiện động tác “viết” đã đánh mất sự đắn đo đó rồi.
Dục vọng khống chế, bành trướng, lạm dụng...... Đủ loại dục vọng gộp lại rồi trong nháy mắt tràn vào trong đầu tôi, tôi chỉ cảm thấy mình đang cao cao tại thượng đứng trên đỉnh núi tuyết, còn dưới chân núi chỉ là một ít con kiến bé nhỏ, tôi hạ bút là tất cả, giả dối là chân thật, sức mạnh của cây bút làm đảo lộn cả thế giới.
Tôi là chúa tể của thế giới, tôi là vua của vạn vật, mọi thứ đều tự nhiên chảy ra từ ngòi bút của tôi như thế, tất nhiên tôi biết con số này là gì, nó đối với tôi dễ dàng giống như trên một bàn tay có mấy ngón tay vậy, là......
Fuck?!
Tôi giật mình, chợt bừng tỉnh.
Cảm giác này, cảm giác này...... đây là cảm giác tôi đang khống chế thế giới!!!
Đây là cảm giác của tôi khi ở “Thế giới biệt thự” và có hơn 50% quyền khống chế thế giới!!!
Thì ra là vậy, thì ra là vậy, tôi cảm thấy sự thật lại cởi bỏ một góc mặt nạ bảo hộ trước mặt tôi, cho nên...... khi tôi trở thành chủ nhân của thế giới, trên thực tế, tôi cũng đã trở thành tác giả.
1
Có lẽ, đây là nguyên nhân tại sao khi trên cuốn sách mô tả về “Thế giới biệt thự”, nét chữ bắt đầu lộn xộn —— lúc đó, khả năng kiểm soát thế giới của tôi không ổn định, có lúc là 0, có lúc là 99%.
Tranh giành thế giới thực chất là tranh giành quyền viết sách.
Ngay vừa rồi, khi tôi có thể viết những con số lên trên giấy, tôi rõ ràng cảm thấy mình đã trở nên tự đại hơn.
Đó là cảm giác bễ nghễ coi thường thế giới, là cảm giác...... khổng chế hoàn toàn món đồ chơi trong lòng bàn tay mình.
4
Ngay giây phút đó, tôi trở thành “tác giả”.
…… Mặc dù không nên tự mình hù mình, nhưng khoảnh khắc cầm bút lên vừa rồi, tôi xác nhận, “tác giả”, chắc chắn không phải là sinh vật giống con người.
1
Điều này ngược lại vừa hay phù hợp với suy luận ban đầu của tôi: Con người chính là món đồ chơi quý giá trong tay “tác giả”.
1
Dù không dễ tạo ra, quý hiếm, nhưng chung quy cũng chỉ là một món đồ chơi.
*
Tôi cầm bút lên, sau khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi lại thực hiện động tác “viết”.
Tuy vẫn còn hơi sốc, nhưng sau một số chuẩn bị, tôi đã không hoàn toàn bị tẩy não lần nữa.
Điều này có lẽ có liên quan đến hình thái hiện tại của tôi —— tôi đã bỏ đi cơ thể của mình và trở thành một trạng thái linh hồn lớn mạnh hơn, vậy nên có thể chống lại loại ô nhiễm tinh thần này tốt hơn.
Theo mong muốn của riêng mình, tôi ngẫu nhiên viết xuống một con số.
8.
Khi con số dần dần hoàn thành vòng cung của nó, tôi nhận thấy bức ảnh trên giấy bắt đầu từ từ thay đổi từ không tồn tại sang mờ theo con số mà tôi đã viết. Khi tôi hoàn thành nét bút cuối cùng, bức ảnh trên trang giấy đã hiện ra hoàn toàn rõ ràng.
Là tôi, nhưng lần này rõ ràng là mũi hơi cao hơn tôi một chút —— mũi tôi chỉ là độ cao bình thường của người châu Á.
Tôi từ từ kéo tờ giấy xuống...... chờ đã.
Ngay khi tôi nhấc tờ giấy ra xa mắt một chút, một hình người màu hạt dẻ xuất hiện ở góc dưới bên phải mà không có bất kỳ che lấp nào.
Tôi nuốt nước bọt.
Được rồi, đúng như tôi dự đoán, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn rất sốc.
Nhưng, không có gì là tôi không thể đối mặt.
Tôi từ từ rút tờ giấy đang chắn ngang tầm mắt ra.
…… Quả nhiên, quả nhiên!
Tôi nhìn thấy “tôi”, “tôi” mà bị tôi bịa ra vừa rồi, có sống mũi còn cao hơn.
Cậu ta xuất hiện trong không gian này từ hư không, cơ thể trần truồng vặn vẹo, ngũ quan kỳ lạ được sắp đặt trên khuôn mặt, hoàn toàn là dáng vẻ ban đầu vừa mới xuất xưởng.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa bí mật phía sau giá sách mở ra.
“...... Cho nên, những thi thể bị vứt bỏ trong phòng tối kia, đều là thiết kế nhân vật của tôi sao?” Tôi cảm thấy “độc giả” thật sự quá tệ, nó để tôi trực tiếp đối mặt với những thứ mà tôi không muốn đối mặt, nếu không phải vì đến giờ tôi đã kinh hoảng quá nhiều, đã sớm gặp biến không hoảng, giá trị san* của tôi đã bị tuột thành 0 dưới những đả kích liên tục như vậy rồi.
3
* Giá trị SAN là một khái niệm được đề xuất trong trò chơi cờ "Call of Cthulhu" và các sản phẩm phái sinh của nó. Giá trị SAN (Sanity) (tạm dịch là sự tỉnh táo) là giá trị người chơi của trò chơi trên bàn Cthulhu Mythos. Ở một mức độ nào đó, nó có thể được coi là sức mạnh tinh thần. Ví dụ, khi bạn nhìn thấy một số thứ siêu nhiên, hoặc những thứ đáng sợ đến mức tinh thần của bạn bị kích thích, SAN của bạn sẽ giảm xuống, lúc này nếu kẻ thù sử dụng các đòn tấn công gây hoang mang thì sẽ rất dễ thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT