Màn đêm buông xuống rất nhanh, cửa sổ ký túc xá cũng dần tối lại. Trong lòng tôi nhiều lần tự an ủi mình, chỉ cần không lộ ra mình thật sự có ký ức, ý chí thế giới sẽ không công kích tôi.
Kỳ thực trong lòng tôi biết rất rõ, tuy Đặng Tề nói nó rất ưu ái tôi, nhưng khi thật sự bắt đầu, nó cũng sẽ không buông tha tôi.
Khác biệt duy nhất là nó giết người khác rất bạo lực và đối xử với tôi rất táo bạo, thái độ của nó đối với tôi và những người khác sẽ không thay đổi bởi vì các kết cục khác nhau. Cho dù mục đích của nó là cứu tôi, nhưng trong quá trình tôi vẫn trải nghiệm quá nhiều kinh hãi. Nó chỉ quan tâm đến kết quả chứ không phải quá trình —— từ quan điểm này, đây là một bằng chứng mạnh mẽ khác cho thấy nó không phải là con người. Phàm là nếu nó có liên quan gì đến con người, ngay cả khi kết thúc tốt đẹp, cũng sẽ không muốn người yêu của mình phải chịu bất bình và đau khổ như vậy.
1
Tôi bồn chồn không yên, sau khi từ chối lời mời tắm chung ngốc nghếch của Airy. Phớt lờ ánh mắt giận dữ của hắn, đi ra đi vào cửa ký túc xá bảy lần. Cho đến khi bạn cùng phòng và hàng xóm kế bên đều quăng cho tôi ánh mắt “bị khùng à?”, mới chịu ngồi lại trên ghế của mình, chờ đến giờ đi ngủ.
Tôi rất sợ hãi, lỡ không chú ý, một làn sương mù dày đặc có thể giết người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa —— vậy có nghĩa là ngay cả “thế giới thực” tôi đang ở cũng chỉ là một vở kịch rối trong tay người khác.
Mặc dù tôi giả vờ đã quên, mặc dù tôi giả vờ rằng bây giờ tôi đã trở lại cuộc sống bình thường, nhưng trên thực tế, đêm khuya nằm mơ, trong cơn ác mộng của tôi luôn xuất hiện một vài cảnh kinh điển. Tôi thường đầm đìa mồ hôi bật dậy khỏi giường, trong mơ là khung cảnh kinh dị đã từng gặp qua.
2
Tôi vẫn sợ, chỉ tự dối mình rằng không hề sợ mà thôi.
Cũng may, cho đến khi đi ngủ, bên ngoài không có gì lạ xảy ra. Tiếng chơi đùa réo rắt quanh quẩn trong hành lang, tiếng trò chơi, mùi bún ốc từ cách vách truyền tới, thỉnh thoảng có các em khóa dưới gõ cửa quyên tiền gây quỹ, theo thời gian, tất cả những thứ này đang trở nên dần tối hơn trong bầu trời chìm xuống và thời gian dần phai nhạt từ từ biến mất.
Ngoài cửa sổ là sự im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu và tiếng gió lùa nói với tôi rằng, lần này không còn là thế giới cô độc và bơ vơ đó nữa.
Kế tiếp, miễn là không có chuyện lạ xảy ra trong ký túc xá thì tốt rồi.
Nửa đêm mười hai giờ, chiếc điện thoại mới mua của tôi rung lên, tôi lập tức bật dậy tắt chuông báo thức.
Những bạn cùng phòng không có chút động tĩnh nào.
Tôi thở dài, kết quả tốt nhất mà tôi nghĩ đến lúc đó là tất cả các bạn cùng phòng của tôi đều thức dậy mắng tôi một trận, hỏi tôi nửa đêm đặt báo thức làm gì.
Đây là phản ứng bình thường và thoải mái nhất.
Hiển nhiên, kết quả tốt nhất bây giờ là có thể pass.
Đương nhiên, hiện tại chưa thể chắc chắn được điều tôi đang phải đối mặt sẽ là kết quả tồi tệ nhất.
Ba người đều bị tiếng rung nhỏ của điện thoại đánh thức, đây cũng là một khả năng.
…… Tất nhiên, trên thực tế, tôi hiểu rằng cái rung động “nhỏ nhoi” này, đặt giữa đêm khuya tĩnh mịch, không phải là không lớn.
Yên tĩnh không tiếng động……?!
Tôi chợt nhận ra, ký túc xá quá mức yên tĩnh. Tiếng côn trùng và tiếng gió vừa rồi tôi nghe thấy đã an ủi tôi, cho tôi đủ ám chỉ tâm lý cho mình —— đây là một thế giới bình thường.
Nhưng hiện tại, tôi đột nhiên phát hiện, tôi có thể nghe rõ ràng động tĩnh bên ngoài, vậy chẳng phải có nghĩa là...... trong ký túc xá căn bản không có một chút âm thanh sao?!
Nhất thời tóc gáy dựng đứng, tôi kinh hãi co ro trên giường, cố gắng tìm kiếm những âm thanh thường xuất hiện trong ký túc xá: tiếng nói mớ, tiếng nghiến răng, tiếng lật người, thậm chí là tiếng xì hơi khó chịu nhất, miễn là tiếng đủ chứng minh được sự tồn tại của ai đó, đều được hết!!
Nhưng không, tôi lắng nghe rất lâu, chẳng những không nghe thấy những âm thanh này, thậm chí...... ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Bóng tối khiến con người sinh ra sợ hãi, nhấn chìm bạn trong vũng lầy tự mình dọa mình. Tôi tự véo mình một cái, tự nhủ, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Nói không chừng tôi rất may mắn, bọn họ đều là...... đều là bạn cùng phòng yên tĩnh ngàn năm có một đấy?
Tôi cố hết sức thuyết phục bản thân, từ từ trèo xuống giường.
Có lẽ là bởi vì trải qua quá nhiều, cho dù hiện tại vô cùng sợ hãi, thậm chí nổi da gà đầy mình, cũng vẫn có thể bình thường đứng ở trên sàn nhà ký túc xá, hô hấp đều đặn, bước đi vững vàng.
Đã từng, tôi sợ đến mức không thể cử động chân, thậm chí là người khi nhìn thấy cảnh tượng khủng bố là sẽ ngất xỉu ngay.
Không thể không sợ hãi được, màn đêm tĩnh lặng và những sinh vật lạ sẽ luôn là nguồn gốc của nỗi sợ hãi của con người, nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi cũng sẽ không trở thành chướng ngại vật của tôi, sẽ không cản trở hành động của tôi, nó sẽ chỉ khiến tôi tăng cường cảnh giác.
Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp đi đến bên giường Trình Thành —— khi còn ở trong thế giới ký túc xá, bộ dáng của y khiến tôi ít sợ nhất.
Chỉ là trên mặt sẽ chảy ra một ít bông gòn thôi, so với Airy trực tiếp biến thành “da người” mà nói, cái này căn bản không có gì đáng sợ.
Trên thực tế, tôi có thể phân biệt rõ ràng khoảnh khắc này với khoảnh khắc khi tôi ở trong thế giới ký túc xá. Bởi vì vào lúc này, tôi gần như nghênh ngang, tạo ra nhiều tiếng động khác nhau, lóc cóc leng keng tiếng đến bên giường y.
Khi ở trong thế giới ký túc xá, tôi rất thận trọng, không dám gây ra chút ồn ào nào.
Và tương tự, là phản ứng của ký túc xá này đáp lại tôi —— cùng là một sự im lặng chết chóc.
Khi đứng ở đầu giường Trình Thành, tôi mơ hồ cảm thấy mình nghe thấy có tiếng hít thở, nhưng khi bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe, lại cảm thấy cái gọi là tiếng hít thở đó đều do chính tôi phát ra.
Tôi có chút bực bội, bởi vì tôi phát hiện ra mình thật sự rất nóng vội. Lúc sốt ruột, hơi thở của tôi trở nên dồn dập, bây giờ càng không nghe thấy tiếng thở mỏng manh của người khác.
Trên giường Trình Thành có rèm che, điều này rất phù hợp đến bất ngờ với thế giới ký túc xá, trong cơn hoảng hốt, tôi dường như cảm thấy mình đã trở lại thế giới không muốn quay lại lần nữa.
Dừng! Dừng lại! Phải nhanh gọn!
Tôi tự véo mình thật mạnh, để đánh thức mình khỏi ảo tưởng và hoảng loạn. Tất cả những gì tôi phải làm là kéo rèm ra, chọc vào mặt y một chút —— đúng vậy, chỉ thế thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng sợ hãi, cứ làm như vậy, là được!
Nghĩ vậy, lòng tôi thắt lại, chân phải bước về phía trước, nâng tay trái, tay phải di chuyển —— khi ngón trỏ tay phải của tôi cách mặt Trình Thành khoảng một centimet, tôi đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi ướt át từ sau gáy truyền đến.
Trong phút chốc, tôi quên mất mình định làm gì, đồng tử run lên, cơ thể cứng đờ, trong miệng không tự chủ được “đờ mờ” một tiếng, vẫn duy trì tư thế cứng đơ này, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Phía sau không có một bóng người.
1
…… Sao có thể!!
Vừa rồi, vừa rồi, tôi cảm thấy rõ ràng luồng không khí đó phả vào da mình, chắc chắn có thứ gì đó đã lướt qua tôi!
Thậm chí, chỉ cách tôi khoảng vài milimet!
Tôi liên tục nhìn xung quanh mọi thứ sau lưng, ký túc xá này cũng tối, nhưng nhìn bề ngoài thì so với thế giới ký túc xá bình thường hơn nhiều. Loại bóng tối này chính là bóng tối của thế giới bình thường, sẽ có những vệt sáng từ ngoài cửa sổ len lói vào, cảnh tượng bên trong sẽ một mảnh sáng tối, cũng không quá khó xem xét.
Xác thật không ai, cũng không có…… sinh vật nào khác.
…… Đúng rồi, tiếng hét to vừa nãy của tôi, chẳng lẽ sẽ không đánh thức Trình Thành sau lưng à?
Nếu ngay cả mức độ hét này cũng không thể đánh thức y, vậy thì...... y rốt cuộc là thứ gì cũng đã quá rõ ràng.
Nghĩ đến đây, tôi quay người hướng về phía giường Trình Thành, tại phút giây quay người lại, hai mắt không tự chủ mở to.
Theo thân thể nghiêng đi, tôi dần dần nhìn thấy trong tầm mắt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc. Ánh trăng chiếu lấy một góc khuôn mặt hắn, chậm rãi hướng lên trên.
Đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào...... mọi thứ giống như tấm da người mà tôi đã thấy trong thế giới ký túc xá kia.
Adrenaline của tôi tăng vọt, tôi vốn nghĩ mình sẽ ngất đi, nhưng ngay sau đó, bên tai tôi truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Đó là tiếng hét thất thanh không thể diễn tả của riêng tôi.
*
Được rồi. Tôi liên tục vuốt mái tóc rối bù của mình sau khi gội đầu tối nay, cố gắng che đậy sự xấu hổ của mình trong ký túc xá sáng trưng ánh đèn.
Thật sự không ngờ tới, khi quay mặt lại, nếu như tôi không có hôn mê, thì trong cơ thể sẽ có thể phát ra tiếng hét kinh người như thế.
…… Nói thật, có chút mất mặt.
Lúc này, hai trong số ba người trong ký túc xá bị tiếng hét của tôi đánh thức, bật đèn bàn nhỏ lên. Trình Thành mặt không biểu cảm, nhưng tôi biết đối với một người đàn ông ôn hòa, miệng không hề có chút cong nào cũng đã là một biểu hiện của tức giận, mà Tất Phi bên cạnh khó chịu gõ gõ thành giường, ánh mắt tức giận nhìn tôi lom lom, trông như thứ y muốn gõ là đầu tôi.
1
Còn Airy đang cau mày, đôi môi xinh đẹp chu chu, như thể bị uất ức lớn dữ lắm.
…… Nói thật tôi cũng là nạn nhân mà. Nếu không phải Airy lén lén lút lút sau lưng tôi thì tôi có bị dọa thảm thành như vậy không chứ?
Được rồi, nếu là người bình thường, ở thế giới bình thường, nửa đêm bị bạn cùng phòng bình thường hôn vào mặt, hẳn là không đến mức phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy.
3
Nhưng tôi thì khác, tôi có bóng ma tâm lý.
Chưa kể, còn là khuôn mặt của Airy đã làm tôi sinh ra bóng ma lớn nhất nữa.
…… Khuôn mặt da người của hắn trong thế giới ký túc xá thực sự làm tôi cả đời khó quên. Và khoảnh khắc mặt đối mặt vừa rồi, tôi thực sự nghĩ rằng tấm da người lại bay trước mắt mình. Trong tích tắc, nỗi sợ về thế giới ấy, nỗi sợ da người, nỗi sợ với cái không biết, nỗi sợ lãng phí sinh mạng của Đặng Tề ập vào trong lòng tôi, bóp nghẹt trái tim tôi, buộc tôi phải thốt ra một tiếng thét chói tai như thế.
“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Airy đột nhiên khóc nức nở cất giọng hỏi tôi, tôi nhìn kỹ, hốc mắt hắn thế mà thật sự bắt đầu ươn ướt, “Em thấy anh lẻn chạy đến giường Trình Thành, có phải anh, có phải muốn trộm hôn cậu ta không!”
Tôi:…… Mịa.
Tôi không ngờ mình không chết thật, nhưng lại không khác chết là bao.
Nghe vậy, hai người kia quả thực lập tức phản ứng lại, hai con mắt rực lửa lập tức tập trung vào tôi.
Trình Thành không nói gì, y chỉ lẳng lặng nhìn tôi như vậy, khóe miệng hơi hạ xuống.
Tôi khóc không ra nước mắt, thật sự đừng vậy mà, tôi nhìn thấy lông mày cậu đang giật giật đấy.
Còn Tất Phi bên kia, thì vừa tắt đèn bàn vừa mắng, vừa nằm xuống vừa nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì mà ầm ĩ thế, hóa ra gay mấy người cũng thích chơi quan hệ tay ba, phí thời gian!”
7
Nói xong, ỷ vào bóng đêm thâm trần, y trợn mắt nhìn tôi, nhưng không biết tôi vốn quen nhìn ban đêm nhìn rõ ràng.
Tôi: ……
Chính cậu trước đây thích nhất quan hệ tay ba, cậu có biết không?
3
Một lúc sau, Trình Thành cũng im hơi lặng tiếng tắt đèn, nằm trở lại trên giường. Như là cũng đã hoàn thành nhiệm vụ xác nhận tôi an toàn, cũng không hề quan tâm mình vừa rồi có bị gay tập kích hay không.
2
Airy vừa khóc vừa quấy, dưới tấn công của đôi mắt ngấn lệ của y, tôi chỉ đành bất đắc dĩ hôn hôn trán hắn —— tên này còn cố ý khuỵu chân, khiến mình trông thấp hơn tôi, làm nũng ám chỉ tôi hôn hắn.
2
Sau khi hôn xong, tên nhóc này lập tức đỏ bừng mặt, đôi mắt to vốn linh động cũng không nhúc nhích nữa, giống như một thi thể cứng ngắc, đờ đẫn nằm lại trên giường.
Chiếc đèn bàn cuối cùng vụt tắt, trong ký túc xá trở lại sự yên tĩnh thường ngày —— nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở hết đợt này đến đợt khác
Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm bức tường, thức cũng không phải vì mình vừa rồi xém bị hù chết, mà vì khoảnh khắc này.
Nếu là tôi trước đây, có lẽ bây giờ tôi đã thả lỏng người, xác nhận mọi thứ đều bình an vô sự rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.
Mà tôi bây giờ là tôi đã được tôi luyện bởi hai thế giới.
Tôi đã không dễ lừa gạt thế nữa.
Tiếng hít thở —— thứ này thật sự có thể che giấu được sao? Đáp án là không, chỉ cần là người, muốn sống thì phải hít thở. Mà trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, nếu người ta thư giãn tiếng hít thở là không có khả năng bị che giấu.
1
Vậy thì, ngay từ đầu, tại sao tôi lại không nghe thấy tiếng thở thì đã rõ.
Bởi vì cả ba người họ, vốn không thư giãn chút nào.
Bọn họ có phải là con người hay không thì tôi không biết, nhưng hình dạng hiện tại của bọn họ rõ ràng khác với thế giới ký túc xá kia, bây giờ bọn họ đã trở nên cao cấp hơn. Nếu, bọn họ đang nín thở; nếu không, thì, che giấu tiếng thở đối với bọn họ chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Che giấu tiếng hít thở khiến tôi hoảng loạn, sau đó cử A đến quấy rầy tôi, và BC xuất hiện để tôi xác nhận bọn họ đều là con người, cuối cùng, kết thúc với một ký túc xá bình thường có thể nghe thấy tiếng thở, khiến tôi cho rằng sự im lặng trước đây chỉ là ảo giác của tôi, từ đó lấy được lòng tin của tôi, để tôi không còn nghi ngờ họ nữa.
1
Đội hình này thực sự được sắp xếp rất tốt.
Đáng tiếc, không lừa được tôi.
Tôi lật người, mạnh dạn nhắm mắt lại. Muốn để tôi an tâm, vậy thì nhất định sẽ không tổn thương tôi, vậy nên trong thời gian nghỉ ngơi tôi cũng không phải lo lắng đề phòng gì.
Nhưng lúc tỉnh……
Tôi vẫn phải hết sức cẩn thận với bọn họ.
Thế giới này là thật, nhưng chúng nó, thì không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT