Edit: Mạn Già La
*
Thế giới mơ hồ…… ý thức dần dần khôi phục, tôi chớp chớp đôi mắt mới vừa tỉnh ngủ, nhìn chú cá mập trong tay mình.
Quả nhiên, tôi lại lần nữa trở về giường mình, lại một lần nữa tỉnh dậy bằng tư thế ngày thường tôi quen nhất.
Tôi thậm chí còn cảm thấy có chút chết lặng.
Nó giống như thể bạn đang chơi một màn game, và lúc bạn sắp chiến thắng, thì đột nhiên mọi thứ lại reset.
Không hề để lại bất kỳ manh mối hay chứng cứ nào, mà thật ra, tôi cũng không thể chứng minh chuyện tối hôm qua là thật sự xảy ra cả. Không có da người, không có gương mặt rách nát, thứ duy nhất có thể làm chứng chính là ký ức của tôi, nhưng ai cũng hiểu rõ, ký ức là thứ không đáng tin cậy nhất, huống chi đây không phải ký ức của tập thể, mà là ký ức của cá nhân tôi. Có rất nhiều nhân tố có khả năng ảnh hưởng nó.
Nhưng nếu phải nói, tất cả những điều mà tôi nhìn thấy đều là bởi vì tôi có thành kiến với A, B, mà ánh trăng đêm đó tạo thành hiệu quả thị giác, rõ ràng là vô cùng sượng trân.
…… Nhưng thật ra tôi cũng không phải chỉ muốn xem một chút đâu.
Lần đầu tiên lúc nhìn thấy da người, tôi quả thật sợ hãi muốn chết, trong lòng chỉ muốn vọt lẹ rồi sau đó sẽ ngất đi. Nhưng lần thứ hai lúc nhìn thấy gương mặt nát bét, tôi rõ ràng muốn nhìn thật kỹ mà! Tuy rằng tôi vô cùng sợ hãi, mỗi một lỗ chân lông đều lộ ra khiếp đảm*, nhưng tôi thật sự muốn nhìn kỹ hơn, để tìm hiểu xem y rốt cuộc là thứ gì!
* Sợ đến như mất hồn vía, tay chân rụng rời.
Nhưng tôi lại trực tiếp ngất đi.
Người thật sự bị ngất xỉu thường xuyên như vậy mà không có bất kỳ di chứng gì ư? Tôi lại cử động đầu, hoạt động cánh tay —— cũng giống như bình thường, tuy rằng không phải vóc dáng tập gym, nhưng cũng là khỏe mạnh tiêu chuẩn.
Tôi nhớ tới thời gian huấn luyện quân sự, mặt trời chói chang, rất nhiều bạn học đều chịu không nổi, nhưng tôi vẫn có thể chống đỡ đến cuối cùng. Hai ngày té xỉu này phân biệt là lần đầu tiên và lần té xỉu thứ hai của tôi đó, đáng tiếc trước đây tôi không có trải qua chuyện này, bằng không thì tôi có thể biết té xỉu như vậy có bình thường hay không rồi.
Đúng vậy, tôi tại nghi ngờ việc tôi “té xỉu”.
Tôi không cảm thấy sợ hãi tột độ có thể khiến người ta trực tiếp ngất đi (ít nhất là với tôi), nếu bảo tôi tự mình đi bố trí, tôi có lẽ sẽ sắp xếp để mình hét cho banh nóc, chứ không phải trực tiếp té xỉu.
Nhìn thấy những chuyện khủng bố, sau đó té xỉu. Kiểu hành vi này vô cùng drama, giống như những thứ chúng ta hay thấy trong phim truyền hình hoặc là truyện tranh ấy. Khi mọi thứ trước mắt không thể kết thúc, thì để cho nhân vật chính ngất xỉu, rồi sẽ chuyển sang giai đoạn tiếp theo của câu chuyện. Nó giống như ấn xuống một cái nút thần kỳ, lập tức vẽ lên một dấu chấm hết cho mọi thứ trước mắt.
Tôi lặng lẽ nhìn xuống dưới giường, A và B đều đã thức, bọn họ vẫn luôn dậy sớm hơn tôi, tôi vẫn chưa từng thấy dáng vẻ bọn họ rời giường. C thì đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn sương mù dày đặc phía xa.
Tôi nghi ngờ, có một người trong A và B, có được năng lực “vẽ lên dấu chấm hết” này.
*
Thật đáng sợ. Ban ngày ban mặt, còn nằm trên giường, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Điều này có nghĩa ít nhất có một người, có quyền kiểm soát tuyệt đối với hành động của tôi. Cho dù tôi cố gắng như thế nào, chỉ cần hắn ấn cái nút đó xuống, mọi nỗ lực của tôi đều công cốc.
Thật đáng sợ…… tôi ôm chặt chú cá mập nhỏ của mình, điều đó có nghĩa là tôi có thể sẽ không bao giờ biết được rốt cuộc họ là thứ gì. Từ những gì đã trải qua hai đêm trước, với bọn họ mà nói, phạm trù ấn xuống cái nút đó có lẽ là nếu bị tôi thấy được gương mặt thật.
Bọn họ quen nhau ư? Bọn họ cùng đến ký túc xá này là để giải quyết tôi sao? Năng lực này rốt cuộc thuộc về một người trong bọn họ…… hay là hai người đều có?
Rõ ràng đang ngồi trên giường, nhưng tôi lại cảm thấy như mình đang ngồi trong lòng bàn tay bọn họ vậy. Rất có khả năng, sự hoảng sợ ngày hôm qua của tôi, đã bị bọn họ lấy ra nhấm nuốt.
Rốt cuộc bọn họ là giống loài gì?! Một người lại biến thành da người, một người có thể vỡ thành nhiều mảnh, nhìn sao cũng không giống một chủng tộc cả! Vì sao bọn họ lại cùng xuất hiện trong ký túc xá nho nhỏ này! Rốt cuộc tôi trêu chọc ai vậy!
Hèn chi, chẳng trách bọn họ rõ ràng chán ghét tôi như thế, nhưng vẫn thích dùng cách tiếp xúc thân thể để ghê tởm tôi —— mùi thịt người, với bọn họ mà nói, nhất định rất không tệ ha.
Tôi vừa đánh răng vừa tự hỏi mấy vấn đề này, không khỏi vừa đánh răng vừa run lập cập.
“Cậu sao vậy? Bị cảm sao?” Một giọng nói đột nhiên phát ra bên cạnh, dọa tôi hú hồn.
Thế mà là B, tôi lập tức ngó qua y nhìn cánh cửa sau lưng y —— may quá, y vừa bước vào thì đã cửa đóng lại.
“Hử? Không sốt à?” Y thô lỗ vuốt ve trán tôi, bất chấp sự giãy giụa của tôi, tự mình hỏi tự trả lời.
Ban ngày, hơn nữa cùng nhóm bạn cùng phòng (tuy rằng bây giờ cũng chỉ có một bạn cùng phòng là con người) chỉ cách một cánh cửa, chắc sẽ không sao đâu…… Mặc dù nghĩ vậy, nhưng khi tôi nhìn khuôn mặt anh tuấn của B trong tấm gương nứt nẻ, lại không nhịn được nhớ đến gương mặt tan tành của y tối qua. Trong tấm gương nứt vỡ, hình ảnh khuôn mặt y bị chia cắt, rất dễ dàng khiến tôi nhớ lại việc tối hôm qua.
Ngay cả tròng mắt cũng bị rớt ra, chỉ còn hốc mắt tối đen.
Không được, nghĩ nữa sẽ oẹ ra mất. Tôi nhìn gương, B trong gương cũng nhìn tôi, vì nhịn cơn buồn nôn xuống, tôi không ngừng an ủi mình, y rất đẹp trai, y sẽ không vỡ tan, y rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai…….
“Cậu……” B giống như một con chó bự, cúi người đến gần tôi, ghé vào bên tai tôi, như muốn nói bí mật nhỏ nào đó, “Sao đêm qua cậu lại tự mình trở về vậy, là tôi không tốt chỗ nào à?”
Tôi nhanh chóng nhổ bọt kem trong miệng ra. Tôi lấy khăn lông lau lau miệng, đứng cách xa y một chút. Tôi phản ứng lớn như vậy, không phải bởi vì dáng điệu khiêm tốn khác thường của y và vẻ mặt đỏ ửng đầy khó hiểu, mà là bởi vì ý tứ trong lời nói y.
Y trực tiếp giả vờ như chuyện tối hôm qua chưa hề xảy ra?! Còn nói là tôi tự mình trở về?!
Trời ạ, ý của y là gì đây??? Là một kiểu cảnh báo khác à, hay là một kiểu nhân từ đến từ quái vật —— tuy rằng cậu thấy nguyên hình của tôi, nhưng tôi có thể giả vờ như không biết chuyện này?
Suy nghĩ của tôi rối bời, mà y thô bạo bắt lấy cánh tay của tôi, kéo tôi về phía y. Sau khi phát hiện chân thân của A, sở dĩ tôi có thể tránh A, là bởi vì sức lực của hắn cũng không lớn hơn tôi là mấy, tuy rằng có rất nhiều mấy chuyện vụn vặt làm tôi đau đầu, nhưng cũng không gây trở ngại tôi tránh mặt hắn.
B thì không giống vậy, sức lực của tôi và y chênh nhau rất nhiều, thế trận giằng co giữa tôi và y như con kiến đánh con voi vậy —— tóm lại, tôi chưa kịp giãy giụa đã bị y kéo đến trong lòng ngực rồi.
Tư thế vô cùng ái muội, ánh mắt y có thể từ đỉnh đầu tôi nhìn xuống, quan sát mọi thứ về tôi, hơi thở quấn quýt với hơi thở của tôi —— nhưng sau khi biết chân thân của y, ái muội biến mất sạch sẽ.
Rất rõ ràng, đây là tư thế một con quái vật đi săn.
Tôi cứng đờ như tượng đứng trong vòng tay y, người khác nhìn vào có lẽ sẽ cảm thấy tôi là một tên đầu gỗ không hiểu phong tình, nhưng trên thực tế, tôi tựa như một con linh dương bị sư tử ngoạm trong miệng —— tôi thật sự rất sợ.
Y cúi người xuống, ôm tôi vào trong lòng y, bắt tôi phải nhìn vào mắt y.
Lại nữa rồi!!! Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này tôi liền bắt đầu PTSD*, trong lòng điên cuồng niệm “y rất đẹp trai, y rất đẹp trai, y rất đẹp trai, y rất đẹp trai, y rất đẹp trai!”.
“Cậu,” y do dự một lúc, “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”
“Cậu rất đẹp trai.” Tôi nói ra không chút do dự.
“Xoảng!” Ngoài cửa truyền đến tiếng đồ sứ rơi xuống đất. Tôi nhìn lại, trên mặt đất hình như là đồ sứ A thường dùng để pha trà dưỡng sinh cho tôi.
Mà A, đang đứng ở cửa, lấy một kiểu thái độ con mồi bị cướp đoạt, trừng lớn đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía tôi và B.
…… Phiền ai trong hai bro làm ơn ấn cái nút kia xuống giùm với, bây giờ tôi thật sự rất cần ngất đi đó.
———
PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn (Post Traumatic Stress Disorder) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.