Edit: Mạn Già La
*
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, bởi vì quá mức hoảng loạn nên ngược lại chẳng biết nên làm gì —— dù sao thì, bây giờ Đặng Tề hóa thành dáng vẻ này, bất kể tôi chạy xa bao nhiêu thì đều có thể kéo tôi về ngay lập tức.
Hắn đã không còn dáng vẻ vốn có của con người, mỗi cơ quan đều tách ra hết, và chỉ dính với nhau bằng mấy gân mạch, những gân mạch này đang dần trở nên thô to hơn, trông như cây dây mây vậy. Tôi không thể đoán được rốt cục vừa rồi bóng đen tấn công bộ phận nào của con quái vật trước mặt này, bởi vì hiện giờ, mỗi chỗ của nó đều đang trào máu, đã hoàn hoàn toàn toàn vượt quá lượng máu mà một một người bình thường nên có.
Trên mặt đất, lan rộng đến cửa phòng bếp, đều là máu trên người nó chảy xuống. Trong đêm đen, duy nhất có thể thấy rõ chính là màu đỏ tươi bắt mắt này, trong phòng khách như thể thành bức vẽ địa ngục.
Nó nhìn tôi, thong thả đong đưa “cơ thể” nó, ý tôi là, những cộng dây mây, những gân mạch đó ấy. Tôi không biết khi nào nó sẽ nhào lên, cũng không biết bây giờ nó còn nghe thấy tiếng lòng tôi không, chỉ đành đứng thẳng tại chỗ.
Chúng tôi hai mặt nhìn nhau chốc lát, tôi không biết nên nhìn về chỗ nào của nó, đành tìm tròng mắt trên người nó, tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được rồi.
“Đặng, Đặng Tề?” Tôi nhìn vào mắt hắn, thử thăm dò mở miệng, “Anh còn có thể nghe thấy tôi nói gì không?”
Nó không trả lời tôi, tôi đợi một hồi cũng không có được đáp án, trong lòng hơi sợ —— sợ rằng nó thật sự mất hết lý trí, từ con người, biến thành một con quái vật không có suy nghĩ?!
Nếu vậy thì căng à, tôi vốn đang nghĩ, nếu Đặng Tề vẫn là con người, tôi có thể cố gắng nói đạo lý với hắn. Dù sao thì cũng đâu phải tôi đánh hắn đâu, mà là bóng đen không biết chui từ đâu ra kia kìa, tôi chỉ là một người bị hại..... vô tội thôi.
Đúng vậy! Tôi vẫn là người bị hại đấy! Mém chút là tôi quên mình khổ bao nhiêu luôn!
Nhưng nếu hắn là con quái vật không thể suy nghĩ, vậy tôi có thể sống sót được không…… tất cả phải xem vận may rồi.
Đặng Tề nguyên bản*, Đặng Tề có thể suy nghĩ kia ấy, là sẽ không bao giờ giết tôi, cho dù rất tuyệt vọng thì hắn cũng chỉ ấn cái chốt đó mà thôi, xoá sạch ký ức của tôi, để tôi bắt đầu lại một lần rồi một lần. Nhưng bây giờ con quái vật này……
* Nguyên bản: bản gốc
Tôi nuốt nước miếng một cái, nhìn con quái vật dây mây đung đưa phấp phới này, không biết nó sẽ làm gì tôi nữa.
Tôi cũng không dám chắc hắn có làm tổn thương tôi hay không.
Đáng tiếc nhất là, tôi cũng không thể thông qua vẻ mặt của nó để đoán suy nghĩ của hắn, nói cách khác, trong trạng thái toàn bộ nội tạng đều lộ ra ngoài hiện giờ, nhất cử nhất động của hắn đều lộ hết trước mắt tôi.
Mà ấy, đây là lần đầu tiên tôi…… thấy não người đó. Khe rãnh nhăn nheo, nhầy nhụa dính nhớp, quá ghê……
Không ngờ, lại là của Đặng Tề.
Trên đời có mấy ai nhìn thấy não của bạn trai mình chứ?
Lúc ý nghĩa này xuất hiện trong đầu tôi, quái vật đối diện đột nhiên động đậy, như thể đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi lập tức nhìn xung quanh, nhưng chẳng phát hiện gì hết.
Mọi thứ vẫn tối đen như mực như trước, chẳng nhìn thấy gì cả. Nguồn sáng duy nhất chiếu vào trên vết máu của nó, khiến nó trở nên sáng lấp lánh.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy thì nó đang rung vì cái gì chứ?!
…… Chắc không phải là?
Tôi thử nói trong lòng: Haizz, không ngờ lần đầu tiên tôi nhìn thấy tròng mắt “tràn ra khỏi mi”, lại là của Đặng Tề, tròn vo, còn rất thần kỳ luôn.
Sau đó, trong lòng nói thêm một câu: Trên đời có mấy ai nhìn thấy tròng mắt của bạn trai chứ?
Quả nhiên, sau khi tôi nói xong câu ấy, hắn lại run lên hai lần.
Tôi lần theo cành cây trên người hắn, lỗ tai trên dây mây cũng không biết đã đỏ lên tự khi nào. Tròng mắt dính trên dây mây cũng thế, ngó đông ngó tây, nhưng lại không dám nhìn thẳng tôi.
Trời!!!! Tôi không đoán sai!!!! Nó thật sự ngại kìa!!!!!!
Chỉ bởi vì, tôi còn thừa nhận hắn là bạn trai tôi?!
Lần này tôi thực sự không nhúc nhích, không phải vì sợ hãi, mà là vì Đặng Tề ngây thơ cảm thấy chấn động.
Thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì cũng khá hợp lý. Tuy rằng hiện giờ hắn trông điên điên khùng khùng, nhưng cũng có lẽ vì hắn đã lang thang trong này suốt mấy ngàn ngày, mà hơn nữa rất có thể suốt mấy ngàn ngày đều đối mặt với tôi không có ký ức, dưới hoàn cảnh như vậy, người mà cảm xúc vẫn bình thường, mới kỳ quái đấy.
Từ lúc hắn tiến vào cho đến bây giờ, tất cả tình yêu hắn trải qua…… Đều là tôi.
Tuy chỉ là trải nghiệm yêu đương như con nít chơi đồ hàng, nhưng đó cũng là mối tình lâu dài và duy nhất của hắn.
Hắn ngây thơ, thật ra vẫn rất bình thường.
Tôi không nhịn được lớn tiếng quát hắn: “Đặng Tề! Tôi biết anh nghe hiểu!”
Hắn lắc người, giấu tai ra sau, dáng vẻ “anh không nghe anh không nghe”.
Tên này thật là, lúc này tôi thực sự chắc chắn hắn hoàn toàn nghe hiểu những gì tôi nói.
“Đây là cách anh đối xử với bạn trai đấy hả?!” Tôi tiếp tục khiển trách hắn, “Chúng ta không phải rất thân mật sao? Vì sao anh không thèm hỏi mà đã xóa ký ức của em!”
Tròng mắt hắn bắt đầu đảo quanh, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Chột dạ!
Tôi lập tức thừa thắng xông lên: “Làm sao anh biết em không muốn ở bên anh hả? Tuy không biết vì sao anh nhốt em ở thế giới này, chẳng lẽ do em không quan tâm anh?”
Dây mây đảo ngược, hai tròng mắt bắt đầu nhìn tôi chăm chú, tựa như đang chờ mong tôi nói gì đó.
…… Tôi đoán đúng rồi! Kế tiếp, chỉ cần tôi biểu thị lòng thành, không nhắc đến ba tên đó, tôi sẽ……!
Thôi, thôi xong, nhìn về con quái vật lại động đậy trước mặt, lúc này tôi mới nhận ra mình lại đắc ý nói ra ba chữ “ba tên đó” trong lòng. Quả nhiên, cho dù hóa thành quái vật, Đặng Tề cũng có thể đọc tâm, nhưng dường như hắn không thấy hứng thú với mấy lời nói nhỏ nhặt của tôi, trước khi tôi nói ra ba chữ này, đều là nghe từ quan trọng.
Tôi nghĩ, có lẽ là vì, nếu không nghe những chuyện quan trọng, thì hắn sẽ luôn ở trong trạng thái rất gian khổ.
Dù sao bụng người cách một lớp da, có thể nghe được tiếng lòng người khác cũng không phải là một chuyện tốt, làm không tốt, toàn bộ đầu sẽ nổ banh chành mất.
Tôi bắt đầu lặng lẽ lùi về sau.
Mấy lời đầu tôi nói quả thật có an ủi được Đặng Tề, nhưng —— sau khi tôi nghĩ đến ba người họ, phản ứng của nó lại bắt đầu kỳ lạ.
Nhìn điệu bộ, hình như có khuynh hướng bùng nổ.
Một bước, hai bước, tôi không biết nên lùi về đâu, tôi còn chưa điều tra xong căn nhà này (có lẽ tôi đã từng điều tra qua, nhưng hiện tại không có ký ức thôi), chỗ quen thuộc chỉ có phòng bệnh, phòng bếp và phòng khách mà thôi.
Hiện giờ tôi đang ở trong phòng khách, mà quái vật đang chặn trước đường đến phòng bếp, còn không gian phòng bệnh thì nhỏ, hơn nữa còn không có vũ khí gì, cũng không phải nơi thích hợp rượt đuổi.
Tôi chìm trong suy nghĩ.
Nếu nó có thể đọc tâm tôi, vậy thì, tôi sẽ bắt đầu chạy theo trực giác thôi!