Tuy rằng có biện pháp đối phó, nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể an tâm chậm rãi —— hiện tại Mẹ không thể ra tay với tôi, là bởi vì y không có khống chế thế giới này. Nếu không có người trong phòng làm việc thì tốt biết mấy, nhưng tiếc là ba người ABC vẫn còn ở trong tay y.
Y có thể dùng phương pháp tổn thương ABC để ép bọn họ nói ra nơi cất giấu tư liệu của thế giới này. Với tính tình đơn thuần và quật cường của ba người ABC trực tiếp quyết định bọn họ sẽ phải chịu chút khổ cực trong tay Mẹ.
Mà vừa rồi Mẹ sở dĩ do dự như thế, chắc là đã bắt đầu nghi ngờ tôi có thể khống chế suy nghĩ của chính mình. Chỉ là y không đoán được bây giờ trình độ khống chế suy nghĩ của tôi lại có thể siêu phàm như vậy, thế nên giấu được y.
Tôi phải nhanh lên.
Một số người tụ tập bên vệ đường, có một ông lão và một học sinh cấp hai, cả hai đều nhìn tôi lo lắng, hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi biết mình trông rất không ổn (có thể là đáng nghi hơn, dù sao bây giờ giống như hút cần vậy), nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc gây thêm rắc rối. Tôi nhanh chóng đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho họ thấy rằng tôi ổn, rồi vội vàng chạy đi như chớp, bỏ lại một khoảng cách.
Với một phần mười sức mạnh, tôi có thể cảm nhận “thời gian” bằng trực giác rất trực quan. Đối với tôi, thời gian hiện tại giống như thanh tiến độ trên bộ phim, hay số trang trên một cuốn sách vậy. Nó bắt đầu từ một điều bí ẩn không thể đoán trước, trở thành một món đồ chơi có thể nắm gọn trong lòng bàn tay chơi đùa.
Hiện giờ mốc thời gian tôi đang ở trùng với mốc thời gian ở một thế giới khác. Mặc dù tôi không cảm thấy Đặng Tề ở thế giới này có thể sống đến bây giờ, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi vẫn đến dưới lầu nhà bọn họ đi quanh một vòng.
Cho dù đã đạt được sức mạnh, cho dù tôi cảm thấy mình đã trở thành một tồn tại siêu phàm, nhưng khi tôi nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc và những con người quen thuộc, vẫn cảm thấy bần thần trong giây lát. Ngay từ đầu, tôi đã biết có thể sẽ có một thế giới bình thường nhưng “chỉ có tôi không tồn tại”, quả thật đã thoáng có suy nghĩ này —— nếu đã vậy, thế thì, tôi sẽ có thể yên ổn và bình an sống trong thế giới hòa bình này, không phải sao?
Có ABC bên kia gánh tội cho tôi, chỉ cần bọn họ chết cũng không mở miệng, thì Mẹ không tìm được tôi. Ở thế giới này, ý nghĩa sống của Đặng Tề không thay đổi, tôi có thể sống hạnh phúc bên anh. Dù tôi biết mọi thứ đều là giả dối, nhưng chỉ cần tôi không nói ra, không nghi ngờ, không suy nghĩ, giả dối chẳng phải có thể trở thành sự thật sao?
Nhưng gần như chỉ trong vài giây, tôi đã phủ quyết suy nghĩ của chính mình. Đây chưa hẳn là lòng chính nghĩa quấy rối, và tôi cũng không cho rằng mình là người mười phần chính nghĩa. Nhưng chỉ cần tôi biết, trong thế giới đó, có Đặng Tề đã chết và ABC còn sống đang chờ đợi tôi, là tôi không thể thực sự từ bỏ thế giới đó được.
Khi đang đi dạo quanh cửa nhà Đặng Tề, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua —— là Tiểu gầy.
Tôi lập tức cảm thấy mình bị cảm giác cắn rứt bao lấy —— Tiểu gầy ở đây cũng không biết rằng mạng sống hiện tại của mình được đánh đổi bằng cái chết đau đớn của chính mình ở một thế giới khác.
Mà cái chết của cậu ấy lại có mối quan hệ nhất định với tôi.
Tôi là một trong những hung thủ.
Bây giờ, người bị hại đã chết đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
“A……” Tôi không cẩn thận phát ra tiếng.
Tiểu gầy vội quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Tôi đi tới, mồm mép lừa gạt mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được cậu ta tin tôi là họ hàng xa của Đặng Tề đã nhiều năm không gặp. Khi nhắc đến “nhiều năm không gặp”, thì trong mắt cậu ta chợt lóe lên sự né tránh, như thể đang trốn tránh một sự thật đau lòng nào đó.
Tôi đã biết chắc, Đặng Tề ở đây, vào thời điểm này, có lẽ đã không còn sống nữa.
Quả nhiên, Tiểu gầy kể cho tôi nghe, ở một hôm nọ, anh đột nhiên về nhà mình, cắt cổ tay tự tử, tử trạng cực kỳ quỷ dị, là chết nhưng lại cười. Còn nguyên nhân chết...... nói tới đây, Tiểu gầy luôn hòa nhã ấy mà hít một hơi thật sâu, cậu ta kể cho tôi nghe nguyên nhân cái chết của Đặng Tề là vô cùng không đáng.
Tất nhiên tôi biết nguyên nhân cái chết của anh, nhưng giờ phút này, tôi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tôi làm bộ ngạc nhiên, sau đó rặng ra hai giọt nước mắt, hỏi Tiểu gầy, Đặng Tề mất lúc nào.
Tôi xa hắn rốt cuộc đã bao lâu rồi.
Trong sự ấp úng của Tiểu gầy, cuối cùng tôi cũng biết chính xác thời điểm Đặng Tề mất —— có thể biết chính xác thời gian này là phải cảm ơn Đặng Tề ở thế giới này đã vừa lúc chọn được ngày có sự kiện trong trường, bắt đầu hành động tự sát của mình.
Sau khi tạm biệt Tiểu gầy, tôi thở ra một hơi thật sâu, lần đầu tiên sử dụng sức mạnh này, bắt đầu thay đổi thời gian và không gian.
*
Nó không khó như tôi tưởng tượng, thời không giống như một thanh tiến độ dễ dàng đẩy đi, di chuyển trong bàn tay hư ảo của tôi. Tôi cảm thấy thế giới vừa rồi vẫn còn chân thực bỗng trở nên nhẹ như tờ giấy, mọi thứ đều mờ ảo đi, bị tôi hết gấp rồi vò, rất nhanh đã đến thời gian và địa điểm tôi muốn.
Chỉ bằng một phần mười sức mạnh là có thể nắm giữ cả một thế giới trong lòng bàn tay, Mẹ mạnh đến mức nào đã không cần nói cũng biết. Tôi không khỏi nghĩ, cũng may là tôi không cứng đối cứng với tên đó, nếu không, e rằng ngay cả một chút cơ hội sống sót cũng không có.
Hiện tại tôi tạm thời có thể thoát khỏi sức mạnh áp chế trăm phần trăm của y, nhất định phải quý trọng cơ hội này.
Tôi chọn xuất hiện trong phòng của Đặng Tề dưới hình dạng linh hồn, theo như Tiểu gầy kể lại thì đêm nay anh sẽ cắt cổ tay tự tử trong phòng mình.
Vì để hồi sinh Đặng Tề thứ nhất, tôi lại phải chứng kiến cái chết của Đặng Tề. Đây đối với tôi có vẻ tàn nhẫn, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, tôi cũng không cảm thấy có gì là không thể chấp nhận được.
Một người chết còn tốt hơn là hai người chết. Nếu có thể cứu được một người, tôi sẵn sàng đạp lên thi thể của người kia để đi lên.
Thái độ dần dửng dưng của tôi khiến bản thân tôi có chút sợ hãi, đây như là thái độ của “Thần” đối với “người”, khó mà không để cho tôi cảm thấy đây là tác dụng phụ của năng lực này.
Trong tương lai, sau khi tước bỏ sức mạnh này, tôi có thể thực sự...... sống như một người bình thường không?
Tôi xuất hiện trên xà nhà, Tiểu gầy nhớ không nhầm, tôi nhìn thấy Đặng Tề xuất hiện trong căn phòng này.
Mười giờ tối, anh ra ngoài, chúc bố mẹ ngủ ngon rồi sau đó đóng cửa phòng lại.
Anh ngồi xuống, bắt đầu bình tĩnh viết nhật ký cho ngày hôm nay của mình.
Tôi từ từ bay xuống từ xà nhà, anh không thể cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn, tiếp tục làm những gì mình đang làm.
Ở tình huống Đặng Tề không hề hay biết, tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt anh. Quả thật giống y đúc khuôn mặt Đặng Tề mà tôi biết rõ, nhưng thoạt nhìn thì lại khác rất nhiều.
Tôi cũng không mảy may nghi ngờ, đặt hai Đặng Tề trước mắt là tôi có thể nhận ra ngay ai mới là Đặng Tề mà tôi biết.
Đặng Tề ở đây, tuy diện mạo giống, nhưng…… hoàn toàn vô hồn.
Toàn thân anh đầy u buồn, đôi mắt dường như không có tiêu cự, chỉ thẫn thờ nhìn cuốn nhật ký, kể cả khi viết nhật ký, tôi cũng không cảm nhận được cảm xúc thể hiện ra như người bình thường, chỉ cảm thấy bút của anh đang tự mình nhảy múa trong tay anh.
Đây là…… người mất đi ý nghĩa sống.
Hơn nữa, anh cũng không biết mình đã mất đi ý nghĩa sống, chỉ cảm thấy vận mệnh của mình dường như đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, không thể nhìn thấy con đường phía trước, không thể tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.
Tôi không khỏi cúi đầu liếc nhìn nhật ký của anh, đôi mắt tôi gần như lập tức nóng lên —— đây thực sự không phải là thứ mà người bình thường sẽ viết, mỗi tờ mỗi trang đều là về “ý nghĩa sống” và “tồn tại” rối rắm đau khổ.
Viết đi viết lại những điều này trong nhật ký của mình, trạng thái tinh thần của anh thật ra đã rất không ổn. Nhưng đồng thời, thế giới này đã sao chép y chang thiết lập chỉ số IQ cao của Đặng Tề, anh chắc chắn đã biết rất rõ ràng và hiểu rõ trạng thái tinh thần của mình đang trải qua một thay đổi xấu.
Nhưng mà cũng chỉ có thể bất lực nhìn mình tiếp tục rơi xuống vực sâu.
Tôi thò lại gần, xem nội dung mới anh viết, Đặng Tề này khiến tôi tôi cảm thấy vừa quen vừa lạ, một người trông giống hệt Đặng Tề mà tôi biết đang sử dụng túi da này để làm những việc mà tôi hoàn toàn xa lạ.
Trên nhật ký dần dần xuất hiện một ít chữ viết.
“Mọi người ai cũng có một số mục tiêu mơ hồ, Đại béo muốn cố gắng kiếm tiền cưới vợ; Tiểu gầy muốn học hành chăm chỉ để vượt qua chính mình. Tôi muốn làm gì? Tôi không biết. Nhưng người không biết mình muốn làm gì có rất nhiều, tôi cũng không khác gì họ. Họ không có mục tiêu, chỉ mơ hồ làm theo yêu cầu của mọi người, theo dòng chảy của xã hội để sống, nhưng tôi lại biết rõ rằng mỗi giây trong cuộc sống của tôi là đang lãng phí thời gian.”
“Tôi chắc chắn mình có mục tiêu nào đó, ý nghĩa sống nào đó, chỉ là tôi chưa tìm thấy thôi.”
“Trước khi vào đại học, tôi luôn cảm thấy ý nghĩa kia rất có thể ẩn giấu ở đó, tôi chỉ tận hết khả năng để khám phá nó. Nhưng sau khi tôi thực sự vượt qua ngọn núi cao đó, tôi mới nhận ra sau núi cao không có đào nguyên* như tôi tưởng tượng, chỉ có ngọn núi cao mới.”
“Núi cao sẽ không trở thành ý nghĩa của tôi, sống chính là hư vô, chết là trao đổi ngang bằng của tôi với hư vô, nó sẽ không trở thành chuyện vô nghĩa, nó sẽ trở thành lần trao đổi duy nhất và ý nghĩa của tôi.”
“Bố mẹ đừng đau lòng vì con, chết có thể là điểm hết, nhưng cuộc đời con từ trước đến nay chưa bao giờ có điểm bắt đầu.”
Sau khi viết xong đoạn mà tôi xem chẳng hiểu gì hết, Đặng Tề bỗng cười khẩy, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện trước mặt tôi, ngay cả cách nói cũng khác nhau.
Đặng Tề ở đây như một con thú nhỏ tự lẩm bẩm một mình: “Ngay cả chết...... cũng vô nghĩa ư...…”
2
Anh chọn tự tử bằng cách cắt mạch cổ tay, một trong những cách chết đau đớn nhất và lâu dài nhất, đại khái như anh đã nói, anh vẫn luôn tìm kiếm ý nghĩa không biết ở nơi nào kia, bằng mọi cách, dốc hết sức lực.
Có hàng ngàn loại ý nghĩa, đối với anh mà nói, giống như mò kim đáy bể, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.
Ngay cả chết cũng là một cách để anh theo đuổi ý nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT