" Ba cậu ấy tới rồi, bị gọi đến" - Tôi bỗng giật mình chạy vụt xuống dưới.
Bởi vì tôi từng nghe rằng câu ấy sợ ba, mặc dù cậu ấy bao che cho tôi nhưng tôi không nghĩ rằng việc này lớn đến vậy và đây còn là việc chúng tôi cùng làm chứ không phải cậu ấy đã dụ dỗ tôi.
Tôi nên chịu trách nhiệm cho những gì đã làm.
" Cậu đi đâu vậy, Triệu Việt" - An Hy hét lớn.
Cậu ấy chỉ lặng im nhìn bóng lưng tôi rời đi.
Vừa chạy đến tôi đã xong vào phòng ngay lập tức.
Cô ơi em có việc muốn nói.Không kịp nghỉ ngơi tôi vừa thở vừa nói:
" Đây là việc tụi em cùng làm cậu ấy không ép em gì cả.
Em chỉ đi vì em muốn mà thôi ".- Mục An nhin tôi bàng hoàng.
Chắc cậu ấy nghỉ một kẻ sợ phiền phức như tôi cũng có ngày dũng cảm như vậy.
" Tên này đầu độc em rồi đúng không.
Sao một học sinh như em lại có thể trốn học chứ, còn lại trốn theo một tên như vậy.
Không có khả năng"- Cô vẫn như vậy dùng giọng điệu như là cậu ấy đã ép bức tôi.
" Không có, không phải như vậy.
Đây là mong muốn của bản thân em.
Em mệt mỏi lắm rồi."
" Mục An, em trả lời xem.
Ở đây có ba của em đừng mong nói dóc"- Cô lại chỉa mũi dô kẻ khác nữa rồi.
" Trả lời đi, Mục An"- một giọng nói trầm thấp phát ra.
Giờ tôi mới nhớ có ba câu ấy ở đây nữa.
Một người đàn ông cao gầy, khá là đen, tuổi đã ngoài 40 nhưng vẫn còn rất phong độ, bỗng dưng tôi thấy thật là quen thuộc.
Bỗng tôi thấy cậu ấy mở miệng, mong rằng đừng thốt ra lời ngu ngốc nữa đây..